"Mày á, mày là cái thá gì, chả biết ai mù rồi mới đi mời cái loại khố rách áo ôm như mày đến dự tiệc?"
Có người ở bên cạnh lập tức phụ họa thêm: "Người được mời đến bữa tiệc như chúng tôi đều có thiếp mời, thiếp mời của cậu đâu?"
"Đúng đấy, lấy thiếp mời ra đây là biết ngay ấy mà”.
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Lát nữa sẽ có người đem thiếp mời tới”.
"Hahahaha!"
Cười.
Chế giễu.
Cười một cách khinh bỉ.
Cả hội trường vang lên tiếng cười khinh rẻ coi thường.
Trong mắt họ Lý Phong chỉ là một tên ngốc, một thứ bẩn thỉu không có thuốc chữa.
Đúng lúc đó, một chiếc Volkswagen màu đen chạy tới.
Mặc dù chiếc xe này rất bình thường, nhưng đôi mắt của đội trưởng bảo an lập tức mở to ngay khi nhìn thấy biển số xe.
Hắn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dẫn theo vài tên vệ sĩ, nhanh chóng đi ra nghênh đón!
Một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Lý Phong đã gặp người này rồi.
Ông ta là người mà cậu chủ nhà họ Kỳ đã mời đến khi Lý Phong và Cao Kiếm đang bàn chuyện ở công viên.
"Oa, tiệc rượu tối nay hoành tráng quá nhỉ!"
"Đúng vậy, không ngờ Liễu Kình Tùng, Tam lão gia của nhà họ Liễu cũng tới ạ!"
"Nhà họ Liễu và nhà họ Kỳ có quan hệ thông gia. Lần này nhà họ Kỳ sụp đổ làm nhà họ Liễu cũng bị ảnh hưởng”.
"Anh nhìn sắc mặt của ông ta kìa, trông không được tốt lắm”.
Sắc mặt Liễu Kình Tùng quả thực không được tốt lắm.
Nhưng sở dĩ sắc mặt ông ta tái nhợt không phải là do nhà họ Kỳ đột ngột sụp đổ.
Mà bởi vì ông ta nhìn thấy Lý Phong.
Ông ta đã quá ấn tượng với hình ảnh của anh.
Kể từ khi nhìn thấy Lý Phong và thiếu tướng năm sao ở công viên ngày hôm đó cùng rời đi.
Ông ta đã khắc sâu hình ảnh của Lý Phong vào trong đầu.
Sau khi trở về, Liễu Kình Tùng đã dùng mối quan hệ của mình để điều tra thân thế của Lý Phong.
Kết quả là, câu trả lời của cấp trên chỉ vỏn vẹn vài từ.
Không đủ quyền!
Với thân phận của Liễu Kình Tùng, ông ta có thể điều tra ra một phần nhỏ thông tin của thiếu tướng năm sao Cao Kiếm.
Nhưng đến tên của người đàn ông trước mặt ông ta còn chả biết!
Sao nhân vật tầm cỡ này lại xuất hiện ở đây?
Phản xạ đầu tiên của Liễu Kình Tùng là xoay người rời đi.
Ông ta không muốn tiếp xúc với Lý Phong.
Thậm chí còn không muốn bị Lý Phong nhìn thấy.
Gia tộc họ gần đây toàn gặp những điều xui xẻo.
Lỡ mà ông ta có nhỡ mồm thì gia tộc sẽ đứt như chơi ấy chứ!
"Liễu Kình Tùng”.
Liễu Kình Tùng đang chuẩn bị lên xe rời đi thì chợt khựng lại khi nghe thấy Lý Phong gọi tên mình.
Toang rồi toang rồi.
Anh ta nhìn thấy mình rồi, phải làm sao đây?
Chẳng nhẽ anh ta định tính sổ với mình sao?
Trong khi suy nghĩ của Liễu Kình Tùng còn đang hỗn loạn, tim ông ta còn đang đập loạn nhịp.
Thì đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam lập tức gầm lên một tiếng tức giận: "Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?"
"Ai cho mày gọi thẳng tên Tam lão gia nhà chúng tao thế hả?"
"Lên! Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao! Vả vỡ mồm nó cho tao!"
Đội trưởng đội bảo an Liễu Lão Tam đứng đó gào lên, dương dương tự đắc muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Liễu Kình Tùng.
Liễu Kình Tùng đã xoay người lại, toàn thân bừng bừng lửa giận, trong mắt lóe lên những tia dữ tợn.
"Oh!"
"Đến rồi đến rồi!"
Những người xem nhìn thấy trên người Liễu Kình Tùng tỏa ra khí thế cuồn cuộn của bề trên, không khỏi lùi lại.
Hóng drama.
Họ phấn khích hóng drama.
Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cảnh Liễu Kình Tùng sẽ nghiền nát Lý Phong như thế nào!
Nhưng Liễu Kình Tùng đột nhiên lao về phía Liễu Lão Tam, ông ta giơ chân lên, đạp vào người hắn.
"Ầm!"
Liễu Lão Tam bị đá bay, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"Đồ chó! Mày mù à!", Liễu Kình Tùng tức giận chửi thề.
Nhân vật tầm cỡ trước mặt này là nhân vật đáng sợ mà ngay cả thiếu tướng năm sao cũng tự xưng là em!
Thế mà loại chó như mày lại dám sủa trước mặt người ta à!
Hai chân Liễu Kình Tùng nhũn như cọng bún.
Ông ta run rẩy bước tới trước mặt Lý Phong, khom người, nở nụ cười nịnh nọt.
"Sao anh lại ở đây ạ?"
Liễu Kình Tùng không ngạc nhiên khi Lý Phong biết tên và danh tính của mình.
Một nhân vật tầm cỡ như anh, chỉ cần ngoắc ngón tay một cái, thì thông tin nào mà chả về tay anh.
Lý Phong nhàn nhạt hỏi: "Ông có thiếp mời không?"
Liễu Kình Tùng sửng sốt trong giây lát.
Chẳng lẽ nhân vật lớn này không được mời?
Đến đây mà không được mời, vậy nghĩa là sao?
Liễu Kình Tùng đảo nhanh tròng mắt, lập tức lấy ra một tấm thiệp mời từ tên tùy tùng đi theo.
Sau đó, ông ta đưa nó cho Lý Phong bằng cả hai tay.
"Đây là thiệp mời của tôi, giờ nó là của anh”.
"Ừ”.
Lý Phong gật đầu, xoay người rời đi.
"Tôi sẽ mở cửa thang máy cho anh”.
Vừa nói, Liễu Kình Tùng vừa lao tới và đích thân mở cửa thang máy cho Lý Phong.
Ngay sau đó, Liễu Kình Tùng đi theo Lý Phong như một tên tùy tùng.
Sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại.
Toàn bộ sảnh tầng một vô cùng yên lặng.
Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng của một cái kim rơi.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?"
Một người ra sức dụi mắt.
"Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?"
"Tam lão gia nhà họ Liễu, lãnh đạo cao cấp nhường kia lại đích thân mở cửa thang máy cho thằng kia á”.
"Trời ạ, tôi hẳn là đang nằm mơ rồi!"
Người ở bên cạnh đã hết sốc, vội vàng nói: "Mau lên lầu đi, buổi tiệc hôm nay hẳn là sẽ rất đặc sắc đây”.
Đám người nhanh chóng đi thang máy khác lên lầu.
Hội trường chỉ còn lại một nhóm bảo an.
Nhìn đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam đang co ro trong góc tường.
Họ đều biết rằng đội trưởng lần này chết chắc rồi!
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh của bữa tiệc.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bước vào trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của bao người.
Họ giống như hai ngọn đèn sáng trong bóng tối.
Ngay lập tức, nó thu hút sự chú ý của mọi người.
Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi, đã chờ đợi từ lâu, ánh mắt của họ tràn đầy vẻ tham lam!
Lỗ Vĩnh Hạc giờ đã thèm khát lắm rồi, hắn nóng lòng muốn đưa người lên lầu ngay lập tức.
Trình Lỗi nhanh chóng nắm lấy tay Lỗ Vĩnh Hạc và lắc đầu với hắn ta.
"Cậu Lỗ, đừng vội”.
"Đêm nay, những người có thể đến dự tiệc ít nhiều đều có chút máu mặt”.
"Tôi đã điều tra rõ ràng các mối quan hệ của Cố Ngôn Hi rồi”.
"Một thời gian trước, cô ta lợi dụng nội bộ nhà họ Lương lục đục, tìm người chống lưng mua lại công ty giải trí”.
"Hiện tại trên danh nghĩa, cô ta là chủ một công ty giải trí”.
"Thực ra, điều mà mọi người quan tâm hơn cả là người đàn ông sau lưng cô ta là ai?"
"Chỉ cần chúng ta tìm ra người đàn ông này là ai, chúng ta sẽ có thể nắm chắc mọi thứ trong tay”.
"Dù sao thịt cũng dâng đến mồm rồi, chạy đâu cho thoát”.
Sau khi nghe vậy, Lỗ Vĩnh Hạc liền cố nhịn, đổ rượu vang đỏ vào miệng.
Ánh mắt của hắn hệt như một con dã thú, ra sức tìm kiếm trong đám người xung quanh.
Một khi biết kẻ đứng sau Cố Ngôn Hi là ai, hắn sẽ ra tay ngay lập tức!
Cố Ngôn Hi đã đưa Hứa Mộc Tình đi gặp rất nhiều người.
Có người ở bên cạnh lập tức phụ họa thêm: "Người được mời đến bữa tiệc như chúng tôi đều có thiếp mời, thiếp mời của cậu đâu?"
"Đúng đấy, lấy thiếp mời ra đây là biết ngay ấy mà”.
Lý Phong lạnh nhạt nói: "Lát nữa sẽ có người đem thiếp mời tới”.
"Hahahaha!"
Cười.
Chế giễu.
Cười một cách khinh bỉ.
Cả hội trường vang lên tiếng cười khinh rẻ coi thường.
Trong mắt họ Lý Phong chỉ là một tên ngốc, một thứ bẩn thỉu không có thuốc chữa.
Đúng lúc đó, một chiếc Volkswagen màu đen chạy tới.
Mặc dù chiếc xe này rất bình thường, nhưng đôi mắt của đội trưởng bảo an lập tức mở to ngay khi nhìn thấy biển số xe.
Hắn lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dẫn theo vài tên vệ sĩ, nhanh chóng đi ra nghênh đón!
Một người đàn ông trung niên bước xuống xe.
Lý Phong đã gặp người này rồi.
Ông ta là người mà cậu chủ nhà họ Kỳ đã mời đến khi Lý Phong và Cao Kiếm đang bàn chuyện ở công viên.
"Oa, tiệc rượu tối nay hoành tráng quá nhỉ!"
"Đúng vậy, không ngờ Liễu Kình Tùng, Tam lão gia của nhà họ Liễu cũng tới ạ!"
"Nhà họ Liễu và nhà họ Kỳ có quan hệ thông gia. Lần này nhà họ Kỳ sụp đổ làm nhà họ Liễu cũng bị ảnh hưởng”.
"Anh nhìn sắc mặt của ông ta kìa, trông không được tốt lắm”.
Sắc mặt Liễu Kình Tùng quả thực không được tốt lắm.
Nhưng sở dĩ sắc mặt ông ta tái nhợt không phải là do nhà họ Kỳ đột ngột sụp đổ.
Mà bởi vì ông ta nhìn thấy Lý Phong.
Ông ta đã quá ấn tượng với hình ảnh của anh.
Kể từ khi nhìn thấy Lý Phong và thiếu tướng năm sao ở công viên ngày hôm đó cùng rời đi.
Ông ta đã khắc sâu hình ảnh của Lý Phong vào trong đầu.
Sau khi trở về, Liễu Kình Tùng đã dùng mối quan hệ của mình để điều tra thân thế của Lý Phong.
Kết quả là, câu trả lời của cấp trên chỉ vỏn vẹn vài từ.
Không đủ quyền!
Với thân phận của Liễu Kình Tùng, ông ta có thể điều tra ra một phần nhỏ thông tin của thiếu tướng năm sao Cao Kiếm.
Nhưng đến tên của người đàn ông trước mặt ông ta còn chả biết!
Sao nhân vật tầm cỡ này lại xuất hiện ở đây?
Phản xạ đầu tiên của Liễu Kình Tùng là xoay người rời đi.
Ông ta không muốn tiếp xúc với Lý Phong.
Thậm chí còn không muốn bị Lý Phong nhìn thấy.
Gia tộc họ gần đây toàn gặp những điều xui xẻo.
Lỡ mà ông ta có nhỡ mồm thì gia tộc sẽ đứt như chơi ấy chứ!
"Liễu Kình Tùng”.
Liễu Kình Tùng đang chuẩn bị lên xe rời đi thì chợt khựng lại khi nghe thấy Lý Phong gọi tên mình.
Toang rồi toang rồi.
Anh ta nhìn thấy mình rồi, phải làm sao đây?
Chẳng nhẽ anh ta định tính sổ với mình sao?
Trong khi suy nghĩ của Liễu Kình Tùng còn đang hỗn loạn, tim ông ta còn đang đập loạn nhịp.
Thì đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam lập tức gầm lên một tiếng tức giận: "Mẹ kiếp! Mày muốn chết à?"
"Ai cho mày gọi thẳng tên Tam lão gia nhà chúng tao thế hả?"
"Lên! Đánh cho tao! Đánh chết hắn cho tao! Vả vỡ mồm nó cho tao!"
Đội trưởng đội bảo an Liễu Lão Tam đứng đó gào lên, dương dương tự đắc muốn thể hiện năng lực của mình trước mặt Liễu Kình Tùng.
Liễu Kình Tùng đã xoay người lại, toàn thân bừng bừng lửa giận, trong mắt lóe lên những tia dữ tợn.
"Oh!"
"Đến rồi đến rồi!"
Những người xem nhìn thấy trên người Liễu Kình Tùng tỏa ra khí thế cuồn cuộn của bề trên, không khỏi lùi lại.
Hóng drama.
Họ phấn khích hóng drama.
Trong đầu họ đã tưởng tượng ra cảnh Liễu Kình Tùng sẽ nghiền nát Lý Phong như thế nào!
Nhưng Liễu Kình Tùng đột nhiên lao về phía Liễu Lão Tam, ông ta giơ chân lên, đạp vào người hắn.
"Ầm!"
Liễu Lão Tam bị đá bay, đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
"Đồ chó! Mày mù à!", Liễu Kình Tùng tức giận chửi thề.
Nhân vật tầm cỡ trước mặt này là nhân vật đáng sợ mà ngay cả thiếu tướng năm sao cũng tự xưng là em!
Thế mà loại chó như mày lại dám sủa trước mặt người ta à!
Hai chân Liễu Kình Tùng nhũn như cọng bún.
Ông ta run rẩy bước tới trước mặt Lý Phong, khom người, nở nụ cười nịnh nọt.
"Sao anh lại ở đây ạ?"
Liễu Kình Tùng không ngạc nhiên khi Lý Phong biết tên và danh tính của mình.
Một nhân vật tầm cỡ như anh, chỉ cần ngoắc ngón tay một cái, thì thông tin nào mà chả về tay anh.
Lý Phong nhàn nhạt hỏi: "Ông có thiếp mời không?"
Liễu Kình Tùng sửng sốt trong giây lát.
Chẳng lẽ nhân vật lớn này không được mời?
Đến đây mà không được mời, vậy nghĩa là sao?
Liễu Kình Tùng đảo nhanh tròng mắt, lập tức lấy ra một tấm thiệp mời từ tên tùy tùng đi theo.
Sau đó, ông ta đưa nó cho Lý Phong bằng cả hai tay.
"Đây là thiệp mời của tôi, giờ nó là của anh”.
"Ừ”.
Lý Phong gật đầu, xoay người rời đi.
"Tôi sẽ mở cửa thang máy cho anh”.
Vừa nói, Liễu Kình Tùng vừa lao tới và đích thân mở cửa thang máy cho Lý Phong.
Ngay sau đó, Liễu Kình Tùng đi theo Lý Phong như một tên tùy tùng.
Sau đó cửa thang máy từ từ đóng lại.
Toàn bộ sảnh tầng một vô cùng yên lặng.
Yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng của một cái kim rơi.
"Tôi không nhìn nhầm đấy chứ?"
Một người ra sức dụi mắt.
"Tôi vừa nhìn thấy cái gì vậy?"
"Tam lão gia nhà họ Liễu, lãnh đạo cao cấp nhường kia lại đích thân mở cửa thang máy cho thằng kia á”.
"Trời ạ, tôi hẳn là đang nằm mơ rồi!"
Người ở bên cạnh đã hết sốc, vội vàng nói: "Mau lên lầu đi, buổi tiệc hôm nay hẳn là sẽ rất đặc sắc đây”.
Đám người nhanh chóng đi thang máy khác lên lầu.
Hội trường chỉ còn lại một nhóm bảo an.
Nhìn đội trưởng bảo an Liễu Lão Tam đang co ro trong góc tường.
Họ đều biết rằng đội trưởng lần này chết chắc rồi!
Cùng lúc đó, bên trong đại sảnh của bữa tiệc.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi bước vào trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của bao người.
Họ giống như hai ngọn đèn sáng trong bóng tối.
Ngay lập tức, nó thu hút sự chú ý của mọi người.
Lỗ Vĩnh Hạc và Trình Lỗi, đã chờ đợi từ lâu, ánh mắt của họ tràn đầy vẻ tham lam!
Lỗ Vĩnh Hạc giờ đã thèm khát lắm rồi, hắn nóng lòng muốn đưa người lên lầu ngay lập tức.
Trình Lỗi nhanh chóng nắm lấy tay Lỗ Vĩnh Hạc và lắc đầu với hắn ta.
"Cậu Lỗ, đừng vội”.
"Đêm nay, những người có thể đến dự tiệc ít nhiều đều có chút máu mặt”.
"Tôi đã điều tra rõ ràng các mối quan hệ của Cố Ngôn Hi rồi”.
"Một thời gian trước, cô ta lợi dụng nội bộ nhà họ Lương lục đục, tìm người chống lưng mua lại công ty giải trí”.
"Hiện tại trên danh nghĩa, cô ta là chủ một công ty giải trí”.
"Thực ra, điều mà mọi người quan tâm hơn cả là người đàn ông sau lưng cô ta là ai?"
"Chỉ cần chúng ta tìm ra người đàn ông này là ai, chúng ta sẽ có thể nắm chắc mọi thứ trong tay”.
"Dù sao thịt cũng dâng đến mồm rồi, chạy đâu cho thoát”.
Sau khi nghe vậy, Lỗ Vĩnh Hạc liền cố nhịn, đổ rượu vang đỏ vào miệng.
Ánh mắt của hắn hệt như một con dã thú, ra sức tìm kiếm trong đám người xung quanh.
Một khi biết kẻ đứng sau Cố Ngôn Hi là ai, hắn sẽ ra tay ngay lập tức!
Cố Ngôn Hi đã đưa Hứa Mộc Tình đi gặp rất nhiều người.