Ngay khi vừa nghe đến Hứa Hiếu Dương, Hứa Hải Phong đã nghiến răng: "Không chỉ là không tốt thôi đâu, nếu có cơ hội, tôi còn muốn lóc thịt lột da nó ra nữa cơ”.
Tô Chính Quốc cười lạnh: "Nếu tôi để ông tự tay giết chết em trai của ông thì sao?"
Hứa Hải Phong khựng lại một chút, rồi liền phô ra vẻ mặt nịnh nọt: "Ông bảo tôi giết ai cũng được hết”.
Tô Chính Quốc rất hài lòng với biểu hiện của Hứa Hải Phong: "Được lắm, tôi là tôi thích cái thái độ đó của ông đấy”.
"Tôi đảm bảo với ông, sau khi Hứa Hiếu Dương chết, tôi sẽ chia cho ông một nửa cổ phần của tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Hơn nữa còn cho ông quay lại Đông Hải, phụ trách tập đoàn Lăng Tiêu, lấy lại tập đoàn Thái An của ông nữa!"
"Cảm ơn ông, cảm ơn ông”.
Việc làm ăn của nhà Hứa Hải Phong ở tỉnh dạo gần đây không được tốt lắm.
Một thời gian trước, công việc kinh doanh mà Tô Chính Quốc giao lại cho họ đã bị họ làm cho rối tung hết cả lên.
Giờ có cơ hội tốt như thế ở ngay trước mắt.
Đừng nói đến việc giết Hứa Hiếu Dương.
Cho dù giết chết gia đình Hứa Hiếu Dương, ông ta cũng sẵn sàng làm!
Nói gì thì nói, ông ta đã muốn giết Hứa Hiếu Dương từ hơn mười năm trước rồi.
Về nhà, Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ len lút bàn cách đưa Hứa An Thái vào bệnh viện.
"Bố, hay là chúng ta chuốc say ông nội?"
Hứa Hải Phong lắc đầu: "Ông ít khi uống rượu lắm”.
"Hơn nữa tửu lượng của ông tốt hơn cả hai chúng ta gộp lại đấy”.
"Đừng nói đến việc đưa ông vào viện, có mà hai chúng ta vào trước ấy”.
Hứa Thiên Tứ lại nói: "Vậy thì chuốc thuốc ngủ ông nội rồi cho ông đến bệnh viện rửa ruột thì sao”.
“Được đấy”, Hứa Hải Phong gật đầu.
"Bố, lần này không được nương tay đâu đấy”.
"Chỉ cần chú hai chết, thì nhà chúng ta có thể trở lại Đông Hải”.
"Với sự chống lưng của nhà họ Tô phía sau, chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió, có thể trở thành vua của Đông Hải”.
"Về sau ở Đông Hải, chúng ta sẽ nở mày nở mặt, muốn làm gì thì làm!"
Nghe vậy, Hứa Hải Phong không khỏi nói: "Chuyện này không cần con nói, bố cũng biết”.
"Đáng nhẽ ông nội và chú hai của con đã chết lâu rồi!"
"Chú hai của con bị tai nạn xe, bố là người đứng sau chỉ điểm, vốn là muốn giết chết ông nội con cơ”.
"Bố chỉ không ngờ rằng chú hai của con lại cứu được ông con vào lúc nguy cấp”.
Trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra vẻ dữ tợn: "Tuy nhiên, lần này thì nó không còn cơ hội nữa đâu!"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Hứa An Thái tức giận bước vào, tay run rẩy chỉ vào Hứa Hải Phong: "Nghịch tử! Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, thế mà mày lại nỡ đối xử với tao như thế đấy!"
Nhìn thấy Hứa An Thái đột ngột đi vào, Hứa Hải Phong sửng sốt, nhưng ông ta liền cười lạnh một tiếng.
"Đúng, không sai, ông đã nuôi tôi bao nhiêu năm thế đấy nhưng vậy thì sao?"
"Số tiền ông lập nghiệp lúc đầu đều là của bố tôi mà ra”.
"Nếu không có bố tôi thì ông vẫn chỉ là một thứ rác rưởi bán hàng vỉa hè trong góc thôi!"
Hứa Thiên Tứ sửng sốt.
Anh ta ngây người nhìn Hứa Hải Phong: "Bố, như vậy là sao?"
Sự việc đã đến nước này, Hứa Hải Phong cũng không muốn giấu giếm nữa.
Ông ta nhìn Hứa Thiên Tứ: "Thiên Tứ, để bố nói cho con biết, ông già này không phải là ông nội của con đâu”.
"Ông của con đã mất hơn bốn mươi năm trước rồi”.
"Ông già trước mặt này là anh em kết nghĩa với ông nội ruột của con”.
"Sau khi ông nội con mất, bố bị ông ta bắt về nuôi, còn đổi cả họ của bố”.
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ đột nhiên đưa tay ra vỗ đùi một cái: "Thì ra ông không phải là ông nội ruột của tôi, thế thì mọi chuyện càng dễ hơn!"
Hứa Thiên Tứ kích động nói: "Bố, giờ chúng ta cho ông ta uống thuốc ngủ đi, nhiều nhiều vào!"
Mồm nói, Hứa Thiên Tứ đã kéo Hứa An Thái vào trong, đồng thời đóng cửa rồi khóa lại.
Hứa An Thái tay run run chỉ vào hai người bọn họ: "Chúng mày, chúng mày…”
Ông ta nói không ra câu, chỉ lặp đi lặp lại mấy từ đó, tất cả đều là sự hối hận và nỗi phẫn nộ!
Hứa An Thái bị Hứa Hải Phong ép vào góc tường.
"Bao nhiêu năm qua, tao luôn coi mày như con ruột”.
"Tao cũng đã định giao cả tập đoàn cho mày và Thiên Tứ”.
"Sao mày lại làm vậy với tao chứ? Bao năm qua tao đối xử không tốt với hai cha con chúng mày sao?"
Hứa Hải Phong cười lớn: "Tốt, quá tốt luôn, nhưng thế thì sao?"
"Ông chưa chết, tập đoàn cũng sẽ chưa về tay tôi!"
Hứa Thiên Tứ lúc này đã lấy ra hai lọ thuốc ngủ từ ngăn kéo bên cạnh.
Tô Chính Quốc cười lạnh: "Nếu tôi để ông tự tay giết chết em trai của ông thì sao?"
Hứa Hải Phong khựng lại một chút, rồi liền phô ra vẻ mặt nịnh nọt: "Ông bảo tôi giết ai cũng được hết”.
Tô Chính Quốc rất hài lòng với biểu hiện của Hứa Hải Phong: "Được lắm, tôi là tôi thích cái thái độ đó của ông đấy”.
"Tôi đảm bảo với ông, sau khi Hứa Hiếu Dương chết, tôi sẽ chia cho ông một nửa cổ phần của tập đoàn Lăng Tiêu”.
"Hơn nữa còn cho ông quay lại Đông Hải, phụ trách tập đoàn Lăng Tiêu, lấy lại tập đoàn Thái An của ông nữa!"
"Cảm ơn ông, cảm ơn ông”.
Việc làm ăn của nhà Hứa Hải Phong ở tỉnh dạo gần đây không được tốt lắm.
Một thời gian trước, công việc kinh doanh mà Tô Chính Quốc giao lại cho họ đã bị họ làm cho rối tung hết cả lên.
Giờ có cơ hội tốt như thế ở ngay trước mắt.
Đừng nói đến việc giết Hứa Hiếu Dương.
Cho dù giết chết gia đình Hứa Hiếu Dương, ông ta cũng sẵn sàng làm!
Nói gì thì nói, ông ta đã muốn giết Hứa Hiếu Dương từ hơn mười năm trước rồi.
Về nhà, Hứa Hải Phong và Hứa Thiên Tứ len lút bàn cách đưa Hứa An Thái vào bệnh viện.
"Bố, hay là chúng ta chuốc say ông nội?"
Hứa Hải Phong lắc đầu: "Ông ít khi uống rượu lắm”.
"Hơn nữa tửu lượng của ông tốt hơn cả hai chúng ta gộp lại đấy”.
"Đừng nói đến việc đưa ông vào viện, có mà hai chúng ta vào trước ấy”.
Hứa Thiên Tứ lại nói: "Vậy thì chuốc thuốc ngủ ông nội rồi cho ông đến bệnh viện rửa ruột thì sao”.
“Được đấy”, Hứa Hải Phong gật đầu.
"Bố, lần này không được nương tay đâu đấy”.
"Chỉ cần chú hai chết, thì nhà chúng ta có thể trở lại Đông Hải”.
"Với sự chống lưng của nhà họ Tô phía sau, chúng ta nhất định sẽ lên như diều gặp gió, có thể trở thành vua của Đông Hải”.
"Về sau ở Đông Hải, chúng ta sẽ nở mày nở mặt, muốn làm gì thì làm!"
Nghe vậy, Hứa Hải Phong không khỏi nói: "Chuyện này không cần con nói, bố cũng biết”.
"Đáng nhẽ ông nội và chú hai của con đã chết lâu rồi!"
"Chú hai của con bị tai nạn xe, bố là người đứng sau chỉ điểm, vốn là muốn giết chết ông nội con cơ”.
"Bố chỉ không ngờ rằng chú hai của con lại cứu được ông con vào lúc nguy cấp”.
Trong mắt Hứa Hải Phong lộ ra vẻ dữ tợn: "Tuy nhiên, lần này thì nó không còn cơ hội nữa đâu!"
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bật mở.
Hứa An Thái tức giận bước vào, tay run rẩy chỉ vào Hứa Hải Phong: "Nghịch tử! Tao nuôi mày bao nhiêu năm nay, thế mà mày lại nỡ đối xử với tao như thế đấy!"
Nhìn thấy Hứa An Thái đột ngột đi vào, Hứa Hải Phong sửng sốt, nhưng ông ta liền cười lạnh một tiếng.
"Đúng, không sai, ông đã nuôi tôi bao nhiêu năm thế đấy nhưng vậy thì sao?"
"Số tiền ông lập nghiệp lúc đầu đều là của bố tôi mà ra”.
"Nếu không có bố tôi thì ông vẫn chỉ là một thứ rác rưởi bán hàng vỉa hè trong góc thôi!"
Hứa Thiên Tứ sửng sốt.
Anh ta ngây người nhìn Hứa Hải Phong: "Bố, như vậy là sao?"
Sự việc đã đến nước này, Hứa Hải Phong cũng không muốn giấu giếm nữa.
Ông ta nhìn Hứa Thiên Tứ: "Thiên Tứ, để bố nói cho con biết, ông già này không phải là ông nội của con đâu”.
"Ông của con đã mất hơn bốn mươi năm trước rồi”.
"Ông già trước mặt này là anh em kết nghĩa với ông nội ruột của con”.
"Sau khi ông nội con mất, bố bị ông ta bắt về nuôi, còn đổi cả họ của bố”.
Nghe vậy, Hứa Thiên Tứ đột nhiên đưa tay ra vỗ đùi một cái: "Thì ra ông không phải là ông nội ruột của tôi, thế thì mọi chuyện càng dễ hơn!"
Hứa Thiên Tứ kích động nói: "Bố, giờ chúng ta cho ông ta uống thuốc ngủ đi, nhiều nhiều vào!"
Mồm nói, Hứa Thiên Tứ đã kéo Hứa An Thái vào trong, đồng thời đóng cửa rồi khóa lại.
Hứa An Thái tay run run chỉ vào hai người bọn họ: "Chúng mày, chúng mày…”
Ông ta nói không ra câu, chỉ lặp đi lặp lại mấy từ đó, tất cả đều là sự hối hận và nỗi phẫn nộ!
Hứa An Thái bị Hứa Hải Phong ép vào góc tường.
"Bao nhiêu năm qua, tao luôn coi mày như con ruột”.
"Tao cũng đã định giao cả tập đoàn cho mày và Thiên Tứ”.
"Sao mày lại làm vậy với tao chứ? Bao năm qua tao đối xử không tốt với hai cha con chúng mày sao?"
Hứa Hải Phong cười lớn: "Tốt, quá tốt luôn, nhưng thế thì sao?"
"Ông chưa chết, tập đoàn cũng sẽ chưa về tay tôi!"
Hứa Thiên Tứ lúc này đã lấy ra hai lọ thuốc ngủ từ ngăn kéo bên cạnh.