Lý Phong vẫn chưa kịp lên tiếng, ở cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện mười mấy người.
Hắc Hổ ngây người ra một lúc, lập tức hét lớn: “Mẹ kiếp, đám lưu manh chúng mày!”
“Vẫn muốn đánh nhau phải không?”
Vừa nói, Hắc Hổ gầm lên, lao về phía đám người đó.
Vừa rồi Lý Phong chỉ tùy ý nhắc hắn vài lần, hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng rằng thực lực của mình đã có chút tiến bộ.
Có thể nói đó là sự khởi đầu thuận lợi.
Nhiều điều trước đây hắn nghĩ không thông, bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh.
Sau khi cảm nhận được sự tiến bộ này, căn bản không coi đám người kia ra gì.
Hắn biết rằng Lý Phong không phải là một người bình thường.
Lúc này, Hắc Hổ cũng gấp gáp muốn thể hiện bản thân trước mặt Lý Phong.
Vì vậy, hắn càng phải cố gắng hết sức mình!
“Bộp!”
Hắc Hổ bay ra.
Hắc Hổ lại bay ra.
Giống như một quả bóng bị đá bay trong không trung.
“Bộp!”
Đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Người ra tay không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất, người vừa giải quyết xong đám Hổ Báo Kỵ.
Cú đấm của Vương Tiểu Thất rất nhanh.
Hắc Hổ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình như một bao cát bị một đòn đánh bay, dính chặt vào tường.
Hắn ngơ ngác nhìn Vương Tiểu Thất đang rảo bước nhanh về phía Lý Phong.
Sau đó cung kính nói với Lý Phong.
“Đại ca, đám người còn lại của Hổ Báo Kỵ đã giải quyết xong rồi”.
“Theo chỉ thị của anh, không để sót một tên nào!”
Dáng người Vương Tiểu Thất không cao to, giọng nói lúc nói chuyện cũng không quá vang.
Tuy nhiên, khi cậu ta nói xong câu cuối cùng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ khóe mắt cậu ta khiến Hắc Hổ run lên bần bật!
Lời của Vương Tiểu Thất càng khiến Hắc Hổ bị sốc hơn.
Không bỏ sót một tên nào là sao cơ?
Lẽ nào mười mấy người trước mắt này đã giải quyết xong đám người Hổ Báo Kỵ?
Nếu như là trước khi bị Vương Tiểu Thất đánh cho một đòn, Hắc Hổ có thể nghi ngờ rằng Vương Tiểu Thất đang khoác lác.
Nhưng sau khi nhìn thấy nắm đấm nhanh như chớp của Vương Tiểu Thất.
Hắc Hổ biết rằng mười mấy người trước mặt thật sự có đủ bản lĩnh để giải quyết đám Hổ Báo Kỵ đó!
Sau khi bị Vương Tiểu Thất đấm cho một cái, Hắc Hổ đột nhiên hiểu ra.
Ánh mắt của mười mấy người này rất khác thường!
Mặc dù bọn họ chỉ đứng trầm mặc ở đó không nói gì.
Nhưng từ góc độ của Hắc Hổ nhìn qua thấy người nào người nấy cũng sắc lẹm như lưỡi dao.
Mặc dù lưỡi dao này đã được giấu đi.
Nhưng cảm giác chấn động khiến người khác cảm thấy rùng mình vì sợ hãi!
Hắc Hổ cẩn thận quan sát Vương Tiểu Thất.
Sau đó hỏi Lý Phong: “Đại ca, tôi hỏi một câu được không, rõ ràng là thực lực của người anh em này cũng là cấp bậc đại tông sư”.
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta nhỉ?”
Lý Phong bình thản nói: “Chuyện này giải thích thì rất dài dòng, nhưng để tôi so sánh một cách đơn giản”.
“Mấy người cứ luôn mồm nói mình là tông sư, đại tông sư”.
“Nói trắng ra thì là hồi đi học tiểu học, đó là sự khác biệt giữa lớp dưới và lớp trên ở trong trường mà thôi”.
“Rất nhiều người đều cho rằng, người ở lớp trên phải mạnh hơn những người ở lớp dưới”.
“Tuy nhiên, trong giới học sinh tiểu học, chuyện học sinh lớp hai đánh học sinh lớp năm là chuyện bình thường”.
“Reng reng reng...”
Lúc này, điện thoại của Lý Phong vang lên.
Anh nghe điện thoại, giao mọi việc còn lại cho Vương Tiểu Thất rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lý Phong chuẩn bị rời đi, Hắc Hổ hoảng sợ.
“Này, người anh em, đại ca, xin anh kéo tôi ra khỏi tường được không”.
“Bây giờ tôi không nhúc nhích được!”
Sau khi Vương Tiểu Thất kéo Hắc Hổ ra khỏi tường.
Hắc Hổ hỏi: “Người anh em, vừa nãy lúc đại ca nghe điện thoại, tôi có nghe thấy cái gì mà ‘đậu phụ Tây Thi’”.
“Đậu phụ Tây Thi này là chỉ một nhân vật lớn à?”
“Hay là, đại ca phải đi làm chuyện lớn gì sao?”
Lúc này, trong biệt vườn của khu tứ hợp viện ở thủ đô.
Một người đàn ông trung niên đầu tóc đã bạc trắng nhưng bước đi vẫn vững vàng, rảo bước vào trong sân.
“Chủ nhân, ông tìm tôi có việc gì vậy ạ?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
“Phúc Thuận, ông lập tức phái người đến Thiên Môn”.
“Xem xem Hậu Thụy Minh và William còn đang ở Thiên Môn làm gì? Vì sao đến bây giờ vẫn chưa quay về thủ đô”.
Người đàn ông tên Phúc Thuận này cung kính nói.
“Hai ngày trước Hậu Thụy Minh cũng gửi tin nhắn tới nói rằng anh William đang làm một việc lớn ở Thiên Môn”.
“Việc gì thì tạm thời chưa biết rõ”.
“Đợi khi làm xong chuyện này, bọn họ sẽ quay về thủ đô gặp chủ nhân”.
“Hừ”.
Người đàn ông sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái tên William này sau khi tới Hoa Hạ không lập tức đến gặp tôi”.
“Xem ra hắn không hề coi tôi ra gì!”
Cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của người đàn ông đứng sau cánh cửa, Phúc Thuận vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Chủ nhân, những người nước ngoài này trước nay làm việc đều rất tùy hứng!”
“Tôi sẽ phái người đến Thiên Môn để điều tra rõ ràng cho chủ nhân”.
“Đồng thời, cũng giục bọn họ đến gặp chủ nhân càng sớm càng tốt”.
Phúc Thuận xoay người rời đi, mới bước được hai bước thì người đàn ông sau cánh cửa lại nói thêm một câu.
“Đúng rồi, chị gái cùng cha khác mẹ của William, Aurora hiện giờ đang ở đâu?”
Khi nghe đến cái tên Aurora, sắc mặt của Phúc Thuận có chút thay đổi.
Phúc Thuận quay người lại, cúi người kính cẩn nói với người đàn ông đứng sau cánh cửa.
“Chủ nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin tức rằng Aurora đã rời khỏi Vương quốc Anh hơn nửa tháng trước”.
“Bây giờ vẫn không rõ tung tích của cô ấy”.
“Theo suy đoán của thuộc hạ, với tính cách của cô Aurora, cô ấy rất có thể đang đánh bạc trên một con tàu du lịch nào đó”.
“Người phụ nữ này tính cách quái đản khác người, hung dữ và thậm chí rất biến thái”.
Nói đến đây, sắc mặt của Phúc Thuận thay đổi, thái độ ông ta có chút kiêng dè với người phụ nữ có tên Aurora này.
“Ngoại trừ yêu thích cờ bạc, cô ấy còn có một sở thích đặc biệt khác, chính là phụ nữ”.
“Cô ấy không thích đàn ông, mà lại có tình cảm đặc biệt với phụ nữ”.
“Tôi nghe nói rằng cô ấy đặc biệt thích những người phụ nữ xinh đẹp, thích theo đuổi sự nghiệp, và có năng lực nhất định trong một số lĩnh vực”.
Giọng người đàn ông sau cánh cửa càng lúc càng u ám.
“Gia tộc Nicholas này từ thời cổ đại đã là một gia tộc biến thái”.
“Từ trên xuống dưới không có người nào là bình thường cả”.
“Ông lập tức phái người đi liên lạc với Aurora, bảo cô ta đến thủ đô càng sớm càng tốt”.
“Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi không muốn hai người này gây thêm bất kỳ phiền phức gì”.
“Vâng, chủ nhân xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa hai người bọn họ về thủ đô càng sớm càng tốt”.
Ngay khi Phúc Thuận nói xong câu này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Lúc này, có một người vội vàng từ ngoài sân đi vào.
“Chủ nhân, đại tổng quản, không xong rồi”.
“Hậu Thụy Minh chết rồi!”
Gì cơ!?
Hai mắt Phúc Thuận mở trừng trừng.
Vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
“Sao có thể như vậy được? Hậu Thụy Minh dù sao cũng là cao thủ cấp bậc ‘Vương’ rồi, làm sao nói chết là chết được?”
Cái chết của Hậu Thụy Minh không khiến người đàn ông đằng sau cánh cửa cảm thấy kích động quá mức.
Giọng điệu của ông ta càng lúc càng ảm đạm.
“Còn William thì sao, anh ta đang ở đâu?”
“William cũng chết rồi, hai người bọn họ đều chết trong phòng tổng thống của khách sạn Phương Đông ”.
“Hơn nữa, hơn nữa....”
Người này không dám nói tiếp.
Bởi vì hắn thấy toàn bộ khu vườn này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí đáng sợ đến mức khó thở.
Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn bộ cái sân này!
Hắc Hổ ngây người ra một lúc, lập tức hét lớn: “Mẹ kiếp, đám lưu manh chúng mày!”
“Vẫn muốn đánh nhau phải không?”
Vừa nói, Hắc Hổ gầm lên, lao về phía đám người đó.
Vừa rồi Lý Phong chỉ tùy ý nhắc hắn vài lần, hắn đã cảm nhận được một cách rõ ràng rằng thực lực của mình đã có chút tiến bộ.
Có thể nói đó là sự khởi đầu thuận lợi.
Nhiều điều trước đây hắn nghĩ không thông, bây giờ đột nhiên như bừng tỉnh.
Sau khi cảm nhận được sự tiến bộ này, căn bản không coi đám người kia ra gì.
Hắn biết rằng Lý Phong không phải là một người bình thường.
Lúc này, Hắc Hổ cũng gấp gáp muốn thể hiện bản thân trước mặt Lý Phong.
Vì vậy, hắn càng phải cố gắng hết sức mình!
“Bộp!”
Hắc Hổ bay ra.
Hắc Hổ lại bay ra.
Giống như một quả bóng bị đá bay trong không trung.
“Bộp!”
Đập mạnh vào bức tường bên cạnh.
Người ra tay không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất, người vừa giải quyết xong đám Hổ Báo Kỵ.
Cú đấm của Vương Tiểu Thất rất nhanh.
Hắc Hổ chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy mình như một bao cát bị một đòn đánh bay, dính chặt vào tường.
Hắn ngơ ngác nhìn Vương Tiểu Thất đang rảo bước nhanh về phía Lý Phong.
Sau đó cung kính nói với Lý Phong.
“Đại ca, đám người còn lại của Hổ Báo Kỵ đã giải quyết xong rồi”.
“Theo chỉ thị của anh, không để sót một tên nào!”
Dáng người Vương Tiểu Thất không cao to, giọng nói lúc nói chuyện cũng không quá vang.
Tuy nhiên, khi cậu ta nói xong câu cuối cùng, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên từ khóe mắt cậu ta khiến Hắc Hổ run lên bần bật!
Lời của Vương Tiểu Thất càng khiến Hắc Hổ bị sốc hơn.
Không bỏ sót một tên nào là sao cơ?
Lẽ nào mười mấy người trước mắt này đã giải quyết xong đám người Hổ Báo Kỵ?
Nếu như là trước khi bị Vương Tiểu Thất đánh cho một đòn, Hắc Hổ có thể nghi ngờ rằng Vương Tiểu Thất đang khoác lác.
Nhưng sau khi nhìn thấy nắm đấm nhanh như chớp của Vương Tiểu Thất.
Hắc Hổ biết rằng mười mấy người trước mặt thật sự có đủ bản lĩnh để giải quyết đám Hổ Báo Kỵ đó!
Sau khi bị Vương Tiểu Thất đấm cho một cái, Hắc Hổ đột nhiên hiểu ra.
Ánh mắt của mười mấy người này rất khác thường!
Mặc dù bọn họ chỉ đứng trầm mặc ở đó không nói gì.
Nhưng từ góc độ của Hắc Hổ nhìn qua thấy người nào người nấy cũng sắc lẹm như lưỡi dao.
Mặc dù lưỡi dao này đã được giấu đi.
Nhưng cảm giác chấn động khiến người khác cảm thấy rùng mình vì sợ hãi!
Hắc Hổ cẩn thận quan sát Vương Tiểu Thất.
Sau đó hỏi Lý Phong: “Đại ca, tôi hỏi một câu được không, rõ ràng là thực lực của người anh em này cũng là cấp bậc đại tông sư”.
“Nhưng sao tôi lại cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu ta nhỉ?”
Lý Phong bình thản nói: “Chuyện này giải thích thì rất dài dòng, nhưng để tôi so sánh một cách đơn giản”.
“Mấy người cứ luôn mồm nói mình là tông sư, đại tông sư”.
“Nói trắng ra thì là hồi đi học tiểu học, đó là sự khác biệt giữa lớp dưới và lớp trên ở trong trường mà thôi”.
“Rất nhiều người đều cho rằng, người ở lớp trên phải mạnh hơn những người ở lớp dưới”.
“Tuy nhiên, trong giới học sinh tiểu học, chuyện học sinh lớp hai đánh học sinh lớp năm là chuyện bình thường”.
“Reng reng reng...”
Lúc này, điện thoại của Lý Phong vang lên.
Anh nghe điện thoại, giao mọi việc còn lại cho Vương Tiểu Thất rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lý Phong chuẩn bị rời đi, Hắc Hổ hoảng sợ.
“Này, người anh em, đại ca, xin anh kéo tôi ra khỏi tường được không”.
“Bây giờ tôi không nhúc nhích được!”
Sau khi Vương Tiểu Thất kéo Hắc Hổ ra khỏi tường.
Hắc Hổ hỏi: “Người anh em, vừa nãy lúc đại ca nghe điện thoại, tôi có nghe thấy cái gì mà ‘đậu phụ Tây Thi’”.
“Đậu phụ Tây Thi này là chỉ một nhân vật lớn à?”
“Hay là, đại ca phải đi làm chuyện lớn gì sao?”
Lúc này, trong biệt vườn của khu tứ hợp viện ở thủ đô.
Một người đàn ông trung niên đầu tóc đã bạc trắng nhưng bước đi vẫn vững vàng, rảo bước vào trong sân.
“Chủ nhân, ông tìm tôi có việc gì vậy ạ?”
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông vang lên sau cánh cửa.
“Phúc Thuận, ông lập tức phái người đến Thiên Môn”.
“Xem xem Hậu Thụy Minh và William còn đang ở Thiên Môn làm gì? Vì sao đến bây giờ vẫn chưa quay về thủ đô”.
Người đàn ông tên Phúc Thuận này cung kính nói.
“Hai ngày trước Hậu Thụy Minh cũng gửi tin nhắn tới nói rằng anh William đang làm một việc lớn ở Thiên Môn”.
“Việc gì thì tạm thời chưa biết rõ”.
“Đợi khi làm xong chuyện này, bọn họ sẽ quay về thủ đô gặp chủ nhân”.
“Hừ”.
Người đàn ông sau cánh cửa lạnh lùng hừ một tiếng.
“Cái tên William này sau khi tới Hoa Hạ không lập tức đến gặp tôi”.
“Xem ra hắn không hề coi tôi ra gì!”
Cảm nhận được rõ ràng sự tức giận của người đàn ông đứng sau cánh cửa, Phúc Thuận vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Chủ nhân, những người nước ngoài này trước nay làm việc đều rất tùy hứng!”
“Tôi sẽ phái người đến Thiên Môn để điều tra rõ ràng cho chủ nhân”.
“Đồng thời, cũng giục bọn họ đến gặp chủ nhân càng sớm càng tốt”.
Phúc Thuận xoay người rời đi, mới bước được hai bước thì người đàn ông sau cánh cửa lại nói thêm một câu.
“Đúng rồi, chị gái cùng cha khác mẹ của William, Aurora hiện giờ đang ở đâu?”
Khi nghe đến cái tên Aurora, sắc mặt của Phúc Thuận có chút thay đổi.
Phúc Thuận quay người lại, cúi người kính cẩn nói với người đàn ông đứng sau cánh cửa.
“Chủ nhân, thuộc hạ vừa nhận được tin tức rằng Aurora đã rời khỏi Vương quốc Anh hơn nửa tháng trước”.
“Bây giờ vẫn không rõ tung tích của cô ấy”.
“Theo suy đoán của thuộc hạ, với tính cách của cô Aurora, cô ấy rất có thể đang đánh bạc trên một con tàu du lịch nào đó”.
“Người phụ nữ này tính cách quái đản khác người, hung dữ và thậm chí rất biến thái”.
Nói đến đây, sắc mặt của Phúc Thuận thay đổi, thái độ ông ta có chút kiêng dè với người phụ nữ có tên Aurora này.
“Ngoại trừ yêu thích cờ bạc, cô ấy còn có một sở thích đặc biệt khác, chính là phụ nữ”.
“Cô ấy không thích đàn ông, mà lại có tình cảm đặc biệt với phụ nữ”.
“Tôi nghe nói rằng cô ấy đặc biệt thích những người phụ nữ xinh đẹp, thích theo đuổi sự nghiệp, và có năng lực nhất định trong một số lĩnh vực”.
Giọng người đàn ông sau cánh cửa càng lúc càng u ám.
“Gia tộc Nicholas này từ thời cổ đại đã là một gia tộc biến thái”.
“Từ trên xuống dưới không có người nào là bình thường cả”.
“Ông lập tức phái người đi liên lạc với Aurora, bảo cô ta đến thủ đô càng sớm càng tốt”.
“Trước khi mọi chuyện bắt đầu, tôi không muốn hai người này gây thêm bất kỳ phiền phức gì”.
“Vâng, chủ nhân xin hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa hai người bọn họ về thủ đô càng sớm càng tốt”.
Ngay khi Phúc Thuận nói xong câu này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân vội vã.
Lúc này, có một người vội vàng từ ngoài sân đi vào.
“Chủ nhân, đại tổng quản, không xong rồi”.
“Hậu Thụy Minh chết rồi!”
Gì cơ!?
Hai mắt Phúc Thuận mở trừng trừng.
Vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm vào người vừa tới.
“Sao có thể như vậy được? Hậu Thụy Minh dù sao cũng là cao thủ cấp bậc ‘Vương’ rồi, làm sao nói chết là chết được?”
Cái chết của Hậu Thụy Minh không khiến người đàn ông đằng sau cánh cửa cảm thấy kích động quá mức.
Giọng điệu của ông ta càng lúc càng ảm đạm.
“Còn William thì sao, anh ta đang ở đâu?”
“William cũng chết rồi, hai người bọn họ đều chết trong phòng tổng thống của khách sạn Phương Đông ”.
“Hơn nữa, hơn nữa....”
Người này không dám nói tiếp.
Bởi vì hắn thấy toàn bộ khu vườn này đã bị bao trùm bởi một bầu không khí đáng sợ đến mức khó thở.
Một luồng sát khí mãnh liệt bao trùm toàn bộ cái sân này!