Hơn nữa, Liễu Ngọc Phân đang ngồi bên cạnh bàn.
Chăm chú quan sát.
Việc này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy rất khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, Liễu Ngọc Phân trước đây chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Phong và Hứa Mộc Tình rón rén đi về phía Liễu Ngọc Phân.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Phân trông rất nghiêm túc.
Hoàn toàn không nhận ra Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang đến gần.
Khi hai người đứng ngay sau lưng bà ấy, Hứa Mộc Tình nhận ra Liễu Ngọc Phân đang xem quảng cáo.
Chính xác thì.
Là quảng cáo của một cuộc thi nấu ăn!
Thấy vậy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình bất giác nhìn nhau.
Bất cứ ai đã từng ăn qua món ăn mà Liễu Ngọc Phân nấu đều biết rằng tay nghề nấu ăn của bà ấy rất đỉnh.
Các món ăn bà ấy làm dù so sánh với các đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không thề thua kém.
Tuy nhiên, dù cho là con gái ruột của Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình cũng không thể hiểu rõ tâm tư của bà ấy.
Hứa Mộc Tình đứng phía sau Liễu Ngọc Phân, bà ấy đang nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo
Trong một khoảnh khắc, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy bản thân thật ích kỉ.
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ cho mẹ.
Đã vài ngày kể từ khi Liễu Ngọc Phân đến Thiên Môn.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình bận rộn với công việc mỗi ngày.
Chỉ khi về nhà ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mới nghĩ đến mẹ.
Thời gian gần đây Liễu Ngọc Phân đã có những thay đổi đáng kể.
Đi theo hai con rời khỏi Đông Hải.
Hứa Hiếu Dương lại bận rộn với các hoạt động xã hội hàng ngày, điều này khiến Liễu Ngọc Phân có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Trong thời gian này, phần lớn thời gian bà ấy đều ngồi ngây ra đó.
Bởi vì bà ấy đột nhiên phát hiện ra hình như bản thân chẳng có việc gì để làm.
Từ trước đến nay, Liễu Ngọc Phân luôn đặt hết tâm tư vào Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.
Trong quá khứ, khi gia đình khó khăn, Liễu Ngọc Phân vừa làm việc nhà vừa vắt óc nghĩ cách tiết kiệm tiền.
Còn bây giờ, điều kiện sống của gia đình bọn họ càng lúc càng tốt.
Có một người con rể xuất sắc như Lý Phong, Liễu Ngọc Phân không còn phải lo lắng nhiều thứ nữa.
Trong thời gian này, Liễu Ngọc Phân ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Ngay cả sau khi đến Thiên Môn cũng như vậy.
Hôm nay khi đi mua rau, bà ấy vô tình nhặt được tờ giấy quảng cáo ở dưới đất.
Nội dung trên tờ quảng cáo ngay lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Ngọc Phân.
Trình độ học vấn của Liễu Ngọc Phân không cao.
Nghĩ kỹ lại, kể từ khi kết hôn với Hứa Hiếu Dương, mỗi ngày bà ấy đều dành phần lớn thời gian ở trong bếp.
Có vẻ như ngoại trừ nấu ăn, bà ấy chẳng thể làm gì khác được.
Bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng đặt lên vai Liễu Ngọc Phân.
Sau đó Hứa Mộc Tình nói với Liễu Ngọc Phân bằng một giọng tinh tế và nhẹ nhàng: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon như vậy”.
“Nếu như đi thi nấu ăn, nhất định sẽ đoạt giải”.
Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp phản ứng, Lý Phong ở bên cạnh lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
”Đâu chỉ là đoạt giải, với trình độ của mẹ thì kiểu gì cũng được giải nhất”.
Nếu là bình thường, khi nghe những lời khen ngợi này cửa Hứa Mộc Tình và Lý Phong, Liễu Ngọc Phân có thể sẽ chối vài câu.
Nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của bà ấy là ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Mộc Tình: “Con có chắc là mẹ có thể tham gia không?”
Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn nhau.
Cả hai cùng đồng thanh: “Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”
Sau khi nghe được lời khẳng định từ con rể và con gái, Liễu Ngọc Phân lại cảm thấy khó xử.
Bà ấy nhìn vào quảng cáo, nói: “Nhưng mẹ chỉ biết một số món ăn cơ bản ở nhà. Những món ăn này không thể đem đi thi đấu được đúng không?”
Lý Phong dường như đã sớm nghĩ tới việc này, cười nói: “Dù sao vẫn còn một tuần nữa mới đến hạn đăng ký thi đấu mà mẹ”.
“Mấy ngày này chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn”.
“Nhìn thấy món nào đặc biệt thì liền học luôn!”
Thông thường, khi Lý Phong chuẩn bị vung tiền, Liễu Ngọc Phân sẽ là người phản đối đầu tiên.
Mặc dù biết con rể có tiền, nhưng Liễu Ngọc Phân từ trước đến nay chưa bao giờ chi tiêu hoang phí.
Nhưng hôm nay bà ấy thay đổi hoàn toàn, chủ động đồng ý yêu cầu đi ra ngoài ăn của Lý Phong.
Có thể thấy được Liễu Ngọc Phân thật sự rất có hứng thú với cuộc thi nấu ăn này!
Trời tối dần.
Lý Phong đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình đến một nhà hàng Pháp cao cấp.
Đừng nói đến Liễu Ngọc Phân, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình đi đến một nhà hàng Pháp.
Thường ngày, mặc dù đã thường nhìn thấy trên tivi.
Tuy nhiên, khi bước vào nơi trang hoàng cao cấp này, Liễu Ngọc Phân vẫn rất thận trọng.
Ngược lại, trong thời gian này, Hứa Mộc Tình đã được luyện tập và học hỏi.
Cô hoàn toàn quen với bầu không khí trang hoàng cao cấp này.
Cô đưa Liễu Ngọc Phân ngồi xuống.
Nhà hàng này là nhà hàng Pháp đắt đỏ nhất ở Thiên Môn, từ đầu bếp đến bồi bàn đều sử dụng tiếp Pháp.
Ngay cả nguyên liệu cũng được vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp tới.
Từ đầu đến cuối đều cho thấy được rằng quảng cáo rất sát với hiện thực.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.
Nhân viên phụ vụ là một cô gái da trắng với mái tóc vàng.
Khi cô ấy đưa thực đơn cho Hứa Mộc Tình, cô khẽ cau mày.
Bởi vì menu toàn tiếng Pháp.
Nếu là tiếng Anh, Hứa Mộc Tình sẽ không gặp vấn đề gì về giao tiếp hay đọc hiểu.
Nhưng nếu là tiếng Pháp thì không được rồi.
Khi Hứa Mộc Tình đang gặp khó khăn, Lý Phong ngẩng đầu lên nói một tràng với người phục vụ bên cạnh.
Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân không hiểu những gì Lý Phong nói.
Tuy nhiên, cô gái da trắng với mái tóc vàng trông rất ngạc nhiên.
Bởi vì Lý Phong không chỉ biết nói tiếng Pháp, mà còn nói giọng Bordeaux rất chuẩn!
Bordeaux là một thành phố trọng điểm ở Pháp và là trung tâm rượu vang của thế giới.
Phát âm của Lý Phong rất chuẩn.
Bởi vì anh đã từng ở đó hai tháng.
Đồng thời, Lý Phong còn có hai điền trang rượu vang rộng hơn một trăm mẫu Anh ở Bordeaux.
“Trời ơi! Đến nước ngoài lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nghe phát âm quen thuộc như vậy”.
“Nếu như da anh không phải màu vàng, tôi còn nghĩ anh cũng là người Pháp như tôi đấy”.
Lý Phong mỉm cười, sau đó nói một câu mà người Hoa Hạ thường dùng khi đến nhà hàng.
“Mẹ vợ và vợ tôi lần đầu tiên đến nhà hàng Pháp, không hiểu rõ về món ăn của các bạn”.
“Bạn làm việc ở đây. Bạn có thể giới thiệu cho chúng tôi các món ăn ngon của nhà hàng này được không”.
“Được ạ, được ạ. Đây là vinh dự của tôi".
Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa giới thiệu một vài món ăn với Hứa Mộc Tình bằng tiếng Anh.
Có thể bởi vì do ban nãy Lý Phong nói chuyện với cô ấy bằng tiếng Pháp, khiến cho cô nhân viên da trắng này đặc biệt nhiệt tình với bàn của Lý Phong.
Trong lúc cô ấy đang nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân thì có hai người bước vào nhà hàng.
Người này không phải ai khác, chính là Hậu Thụy Minh và William.
Vị trí ngồi của Lý Phong rất nổi bật.
Vừa bước vào nhà hàng, Hậu Thụy Minh đã nhìn thấy Lý Phong.
Hậu Thụy Minh nhất thời kinh ngạc, không ngờ lại gặp được anh ở đây.
Hai con ngươi trong mắt Hậu Thụy Minh khẽ đảo.
Ông ta lập tức đưa William đến ngồi cạnh bàn của Lý Phong.
Chăm chú quan sát.
Việc này khiến Hứa Mộc Tình cảm thấy rất khó hiểu.
Trong ấn tượng của cô, Liễu Ngọc Phân trước đây chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lý Phong và Hứa Mộc Tình rón rén đi về phía Liễu Ngọc Phân.
Vẻ mặt Liễu Ngọc Phân trông rất nghiêm túc.
Hoàn toàn không nhận ra Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang đến gần.
Khi hai người đứng ngay sau lưng bà ấy, Hứa Mộc Tình nhận ra Liễu Ngọc Phân đang xem quảng cáo.
Chính xác thì.
Là quảng cáo của một cuộc thi nấu ăn!
Thấy vậy, Lý Phong và Hứa Mộc Tình bất giác nhìn nhau.
Bất cứ ai đã từng ăn qua món ăn mà Liễu Ngọc Phân nấu đều biết rằng tay nghề nấu ăn của bà ấy rất đỉnh.
Các món ăn bà ấy làm dù so sánh với các đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không thề thua kém.
Tuy nhiên, dù cho là con gái ruột của Liễu Ngọc Phân, Hứa Mộc Tình cũng không thể hiểu rõ tâm tư của bà ấy.
Hứa Mộc Tình đứng phía sau Liễu Ngọc Phân, bà ấy đang nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo
Trong một khoảnh khắc, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy bản thân thật ích kỉ.
Bởi vì từ trước đến nay cô chưa bao giờ nghĩ cho mẹ.
Đã vài ngày kể từ khi Liễu Ngọc Phân đến Thiên Môn.
Tuy nhiên, Hứa Mộc Tình bận rộn với công việc mỗi ngày.
Chỉ khi về nhà ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, cô mới nghĩ đến mẹ.
Thời gian gần đây Liễu Ngọc Phân đã có những thay đổi đáng kể.
Đi theo hai con rời khỏi Đông Hải.
Hứa Hiếu Dương lại bận rộn với các hoạt động xã hội hàng ngày, điều này khiến Liễu Ngọc Phân có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.
Trong thời gian này, phần lớn thời gian bà ấy đều ngồi ngây ra đó.
Bởi vì bà ấy đột nhiên phát hiện ra hình như bản thân chẳng có việc gì để làm.
Từ trước đến nay, Liễu Ngọc Phân luôn đặt hết tâm tư vào Hứa Mộc Tình và Hứa Hạo Nhiên.
Trong quá khứ, khi gia đình khó khăn, Liễu Ngọc Phân vừa làm việc nhà vừa vắt óc nghĩ cách tiết kiệm tiền.
Còn bây giờ, điều kiện sống của gia đình bọn họ càng lúc càng tốt.
Có một người con rể xuất sắc như Lý Phong, Liễu Ngọc Phân không còn phải lo lắng nhiều thứ nữa.
Trong thời gian này, Liễu Ngọc Phân ngày nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ.
Ngay cả sau khi đến Thiên Môn cũng như vậy.
Hôm nay khi đi mua rau, bà ấy vô tình nhặt được tờ giấy quảng cáo ở dưới đất.
Nội dung trên tờ quảng cáo ngay lập tức thu hút sự chú ý của Liễu Ngọc Phân.
Trình độ học vấn của Liễu Ngọc Phân không cao.
Nghĩ kỹ lại, kể từ khi kết hôn với Hứa Hiếu Dương, mỗi ngày bà ấy đều dành phần lớn thời gian ở trong bếp.
Có vẻ như ngoại trừ nấu ăn, bà ấy chẳng thể làm gì khác được.
Bàn tay trắng nõn mảnh mai nhẹ nhàng đặt lên vai Liễu Ngọc Phân.
Sau đó Hứa Mộc Tình nói với Liễu Ngọc Phân bằng một giọng tinh tế và nhẹ nhàng: “Mẹ, đồ ăn mẹ nấu ngon như vậy”.
“Nếu như đi thi nấu ăn, nhất định sẽ đoạt giải”.
Liễu Ngọc Phân vẫn chưa kịp phản ứng, Lý Phong ở bên cạnh lại vội vàng bổ sung thêm một câu.
”Đâu chỉ là đoạt giải, với trình độ của mẹ thì kiểu gì cũng được giải nhất”.
Nếu là bình thường, khi nghe những lời khen ngợi này cửa Hứa Mộc Tình và Lý Phong, Liễu Ngọc Phân có thể sẽ chối vài câu.
Nhưng bây giờ phản ứng đầu tiên của bà ấy là ngẩng đầu lên, hỏi Hứa Mộc Tình: “Con có chắc là mẹ có thể tham gia không?”
Hứa Mộc Tình và Lý Phong nhìn nhau.
Cả hai cùng đồng thanh: “Chắc chắn, vô cùng chắc chắn!”
Sau khi nghe được lời khẳng định từ con rể và con gái, Liễu Ngọc Phân lại cảm thấy khó xử.
Bà ấy nhìn vào quảng cáo, nói: “Nhưng mẹ chỉ biết một số món ăn cơ bản ở nhà. Những món ăn này không thể đem đi thi đấu được đúng không?”
Lý Phong dường như đã sớm nghĩ tới việc này, cười nói: “Dù sao vẫn còn một tuần nữa mới đến hạn đăng ký thi đấu mà mẹ”.
“Mấy ngày này chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn”.
“Nhìn thấy món nào đặc biệt thì liền học luôn!”
Thông thường, khi Lý Phong chuẩn bị vung tiền, Liễu Ngọc Phân sẽ là người phản đối đầu tiên.
Mặc dù biết con rể có tiền, nhưng Liễu Ngọc Phân từ trước đến nay chưa bao giờ chi tiêu hoang phí.
Nhưng hôm nay bà ấy thay đổi hoàn toàn, chủ động đồng ý yêu cầu đi ra ngoài ăn của Lý Phong.
Có thể thấy được Liễu Ngọc Phân thật sự rất có hứng thú với cuộc thi nấu ăn này!
Trời tối dần.
Lý Phong đưa Liễu Ngọc Phân và Hứa Mộc Tình đến một nhà hàng Pháp cao cấp.
Đừng nói đến Liễu Ngọc Phân, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Mộc Tình đi đến một nhà hàng Pháp.
Thường ngày, mặc dù đã thường nhìn thấy trên tivi.
Tuy nhiên, khi bước vào nơi trang hoàng cao cấp này, Liễu Ngọc Phân vẫn rất thận trọng.
Ngược lại, trong thời gian này, Hứa Mộc Tình đã được luyện tập và học hỏi.
Cô hoàn toàn quen với bầu không khí trang hoàng cao cấp này.
Cô đưa Liễu Ngọc Phân ngồi xuống.
Nhà hàng này là nhà hàng Pháp đắt đỏ nhất ở Thiên Môn, từ đầu bếp đến bồi bàn đều sử dụng tiếp Pháp.
Ngay cả nguyên liệu cũng được vận chuyển bằng đường hàng không từ Pháp tới.
Từ đầu đến cuối đều cho thấy được rằng quảng cáo rất sát với hiện thực.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.
Nhân viên phụ vụ là một cô gái da trắng với mái tóc vàng.
Khi cô ấy đưa thực đơn cho Hứa Mộc Tình, cô khẽ cau mày.
Bởi vì menu toàn tiếng Pháp.
Nếu là tiếng Anh, Hứa Mộc Tình sẽ không gặp vấn đề gì về giao tiếp hay đọc hiểu.
Nhưng nếu là tiếng Pháp thì không được rồi.
Khi Hứa Mộc Tình đang gặp khó khăn, Lý Phong ngẩng đầu lên nói một tràng với người phục vụ bên cạnh.
Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân không hiểu những gì Lý Phong nói.
Tuy nhiên, cô gái da trắng với mái tóc vàng trông rất ngạc nhiên.
Bởi vì Lý Phong không chỉ biết nói tiếng Pháp, mà còn nói giọng Bordeaux rất chuẩn!
Bordeaux là một thành phố trọng điểm ở Pháp và là trung tâm rượu vang của thế giới.
Phát âm của Lý Phong rất chuẩn.
Bởi vì anh đã từng ở đó hai tháng.
Đồng thời, Lý Phong còn có hai điền trang rượu vang rộng hơn một trăm mẫu Anh ở Bordeaux.
“Trời ơi! Đến nước ngoài lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi được nghe phát âm quen thuộc như vậy”.
“Nếu như da anh không phải màu vàng, tôi còn nghĩ anh cũng là người Pháp như tôi đấy”.
Lý Phong mỉm cười, sau đó nói một câu mà người Hoa Hạ thường dùng khi đến nhà hàng.
“Mẹ vợ và vợ tôi lần đầu tiên đến nhà hàng Pháp, không hiểu rõ về món ăn của các bạn”.
“Bạn làm việc ở đây. Bạn có thể giới thiệu cho chúng tôi các món ăn ngon của nhà hàng này được không”.
“Được ạ, được ạ. Đây là vinh dự của tôi".
Vừa nói, nhân viên phục vụ vừa giới thiệu một vài món ăn với Hứa Mộc Tình bằng tiếng Anh.
Có thể bởi vì do ban nãy Lý Phong nói chuyện với cô ấy bằng tiếng Pháp, khiến cho cô nhân viên da trắng này đặc biệt nhiệt tình với bàn của Lý Phong.
Trong lúc cô ấy đang nhiệt tình giới thiệu cho Hứa Mộc Tình và Liễu Ngọc Phân thì có hai người bước vào nhà hàng.
Người này không phải ai khác, chính là Hậu Thụy Minh và William.
Vị trí ngồi của Lý Phong rất nổi bật.
Vừa bước vào nhà hàng, Hậu Thụy Minh đã nhìn thấy Lý Phong.
Hậu Thụy Minh nhất thời kinh ngạc, không ngờ lại gặp được anh ở đây.
Hai con ngươi trong mắt Hậu Thụy Minh khẽ đảo.
Ông ta lập tức đưa William đến ngồi cạnh bàn của Lý Phong.