Sau một thời gian ngắn đóng cửa, nhà hàng Hải Giác, một nhà hàng có lịch sử lâu đời hàng chục năm, cuối cùng đã mở cửa trở lại.
Trong lần mở cửa trở lại này, nhà hàng Hải Giác đã giới thiệu một số món ăn mới.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
Đúng năm giờ ba mươi phút buổi tối, nhà hàng Hải Giác mở cửa đúng giờ.
Rất đông khách hàng đã chờ đợi từ lâu ùn ùn xông vào.
Những khách hàng này đều đã đặt chỗ trước.
Vừa ngồi xuống, bọn họ đã thấy trên bàn ăn có ba món ăn.
Ba món ăn này đều là những món ăn mà chúng ta có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải là một trong số những khách hàng đang có mặt ở đây.
Hai người vừa ngồi xuống, nhìn thấy ba món ăn nguội ngắt trên bàn, không khỏi nhìn nhau cười.
Trương Gia Lương đập mạnh tay vào bàn, quát: “Phục vụ đâu, lại đây!”
Lúc này, một nhân viên phục vụ dáng người không cao đi tới.
Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất.
Hôm nay, tất cả nhân viên phục vụ trong toàn bộ nhà hàng Hải Giác được thay bằng Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội của cậu ta.
Mỗi một thành viên trong đội được trang bị các thiết bị công nghệ cao.
Trong tai còn có một chiếc tai nghe với khả năng nghe được âm thanh một cách sắc nét.
Trên cổ áo của nhân viên phục vụ còn có một chiếc micro nhỏ để có thể truyền thông tin bất cứ lúc nào.
Hóa ra Lý Phong đã sớm đoán được người nhà họ Tiền nhất định sẽ tới.
Khi Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải xuất hiện, Vương Tiểu Thất đã chú ý đến hai người bọn họ.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến bàn của bọn họ, giọng nói của Lý Phong truyền đến trong tai nghe.
“Hai người này đến đây để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý”.
“Cậu tìm cơ hội, à mà thôi, để tôi tới”.
Vương Tiểu Thất ngây ra một lúc.
Cậu ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại tự mình ra tay.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhìn thấy Lý Phong đi từ phòng bếp ra.
“Này phục vụ, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây!”
Ngô Đức Khải bắt đầu la lối om sòm.
Cách hành xử mất lịch sự của hắn cũng khiến những vị khách bên cạnh khẽ nhíu mày.
Lý Phong vừa đi ra ngoài liền gặp cảnh này.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bước nhanh về phía Ngô Đức Khải.
Việc mở lại nhà hàng Hải Giác ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn.
Lý Phong sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hoại!
Lý Phong bước nhanh đến bên cạnh Trương Gia Lương.
Lý Phong tuy thân hình cân đối nhưng lại rất cao.
Khi đứng cạnh Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương tạo cảm giác nổi bật giữa đám đông.
Trương Gia Lương thật ra đã từng gặp Lý Phong.
Chỉ là lúc đó ông ta chỉ mải nhìn Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Vì vậy ông ta không có ấn tượng gì với Lý Phong.
Ông ta đương nhiên coi Lý Phong là nhân viên phục vụ trong nhà hàng này.
Trương Gia Lương đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào ba chiếc bát trên bàn: “Ba cái bát này là quái quỷ gì đây?”
Sắc mặt Lý Phong bình thản nhìn Trương Gia Lương, nói: “Kính chào quý khách, đây là những món ăn nhà hàng chúng tôi chuẩn bị sẵn cho khách hàng”.
“Do khách hàng ùa vào cùng lúc nên bếp bị quá tải, không chuẩn bị kịp đồ ăn cho khách hàng”.
“Vì vậy mới chuẩn bị một vài ngón khai vị cho khách hàng dùng trước ạ”.
“Hừ!”
Trương Gia Lương cười lạnh một tiếng.
“Cho dù là món khai vị thì cũng phải mang mấy món ngon hơn một chút chứ”.
“Cái thứ này chó cũng không thèm ăn”.
Khi Trương Gia Lương nói câu này, những vị khách ở bàn bên cạnh đã cầm bát đũa, ăn củ cải ngâm một cách rất thích thú.
Lúc này mọi người quay đầu nói với Trương Gia Lương: “Ông bị làm sao vậy?”
“Không thích ăn thì cứ để đó”.
“Dù sao cũng là đồ miễn phí, sao phải nói khó nghe như vậy?”
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Hôm nay bọn chúng tới đây là để gây sự.
Nhưng vẫn chưa tìm ra được lý do.
May thay bàn bên cạnh đã cho bọn chúng một cơ hội.
Trương Gia Lương lại đập mạnh tay xuống bàn.
“Bụp!”
Tiếp đập bàn lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
“Ông mày tới đây ăn cơm, liên quan đéo gì đến mày!”
“Thử nói thêm một câu nữa đi, xem ông đây có đấm vỡ mặt mày ra không?”
Trương Gia Lương vốn là một tên côn đồ.
Sau nhiều năm va vấp, chui rúc dưới đáy xã hội, ông ta đã nhiễm đầy thói hư tật xấu.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng.
Người bình thường sẽ bị dọa khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông ta.
Trước khi khách hàng ở bàn bên cạnh lên tiếng, Lý Phong đã nói: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi là môi trường văn minh”.
“Xin đừng to tiếng ở đây”.
Trương Gia Lương từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lý Phong.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
Lý Phong lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Trương Gia Lương cười.
“Bụp!”
Một tiếng động lớn.
Ông ta đứng dậy.
Sau đó, ông ta duỗi một ngón tay, ấn thẳng vào trán Lý Phong.
“Nói lại câu mày vừa nói cho tao”.
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Lúc này, Trương Gia Lương đã thể hiện bản chất của một thằng côn đồ ngoài xã hội.
Lý Phong bắt lấy ngón tay của Trương Gia Lương.
Trương Gia Lương giật mình, cố gắng thu lại ngón tay của mình.
Tuy nhiên năm ngón tay của Lý Phong nắm rất chặt.
Cho dù Trương Gia Lương cố gắng thế nào cũng không có cách nào rút ra được.
“Mày muốn làm gì?”
“Mẹ thằng chó này định làm gì?”
“Mày biết ông mày là ai….á!”
“Rắc!”
Lý Phong trực tiếp bẻ gãy ngón tay của Trương Gia Lương.
Và ngay khi Trương Gia Lương sắp hét lên vì quá đau.
Lý Phong lại đột nhiên duỗi một ngón tay ra chọc nhẹ vào dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Ngay lập tức, ngón tay của Lý Phong đã cắt đứt dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Khi đó, dù cho Trương Gia Lương hét to đến mức nào.
Cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như đang diễn một vở kịch câm.
Sau đó, Lý Phong nói với Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải.
“Rất xin lỗi hai vị, vì hai vị đã vi phạm quy định của nhà hàng”.
“Đồng thời làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác”.
“Bây giờ mời hai vị ra ngoài cho”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đức Khải.
Khoảnh khắc Ngô Đức Khải và Lý Phong chạm mắt với nhau, toàn thân hắn ta run lên bần bật.
Lúc đó, Ngô Đức Khải cảm giác như bầu trời phía trên sắp sụp xuống tới nơi!
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ánh mắc sắc bén như một lưỡi dao quét qua người Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra, hai chân run bần bật.
Hàm răng hắn ta va lập cập vào nhau.
Không dám nghĩ nhiều, lần đầu tiên Ngô Đức Khải quay đầu bỏ chạy.
Trương Gia Lương thấy Ngô Đức Khải bỏ chay nên cũng vội vàng đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng cho dù ông ta há to mồm đến mức nào cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trương Gia Lương vội vàng chạy theo Ngô Đức Khải ra khỏi nhà hàng Hải Giác.
Trong lần mở cửa trở lại này, nhà hàng Hải Giác đã giới thiệu một số món ăn mới.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội.
Đúng năm giờ ba mươi phút buổi tối, nhà hàng Hải Giác mở cửa đúng giờ.
Rất đông khách hàng đã chờ đợi từ lâu ùn ùn xông vào.
Những khách hàng này đều đã đặt chỗ trước.
Vừa ngồi xuống, bọn họ đã thấy trên bàn ăn có ba món ăn.
Ba món ăn này đều là những món ăn mà chúng ta có thể tìm thấy ở khắp mọi nơi.
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải là một trong số những khách hàng đang có mặt ở đây.
Hai người vừa ngồi xuống, nhìn thấy ba món ăn nguội ngắt trên bàn, không khỏi nhìn nhau cười.
Trương Gia Lương đập mạnh tay vào bàn, quát: “Phục vụ đâu, lại đây!”
Lúc này, một nhân viên phục vụ dáng người không cao đi tới.
Nhân viên phục vụ này không phải là ai khác mà chính là Vương Tiểu Thất.
Hôm nay, tất cả nhân viên phục vụ trong toàn bộ nhà hàng Hải Giác được thay bằng Vương Tiểu Thất và các thành viên trong đội của cậu ta.
Mỗi một thành viên trong đội được trang bị các thiết bị công nghệ cao.
Trong tai còn có một chiếc tai nghe với khả năng nghe được âm thanh một cách sắc nét.
Trên cổ áo của nhân viên phục vụ còn có một chiếc micro nhỏ để có thể truyền thông tin bất cứ lúc nào.
Hóa ra Lý Phong đã sớm đoán được người nhà họ Tiền nhất định sẽ tới.
Khi Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải xuất hiện, Vương Tiểu Thất đã chú ý đến hai người bọn họ.
Khi Vương Tiểu Thất bước đến bàn của bọn họ, giọng nói của Lý Phong truyền đến trong tai nghe.
“Hai người này đến đây để gây rắc rối, chắc chắn sẽ đưa ra những yêu cầu vô lý”.
“Cậu tìm cơ hội, à mà thôi, để tôi tới”.
Vương Tiểu Thất ngây ra một lúc.
Cậu ta không thể ngờ rằng Lý Phong lại tự mình ra tay.
Ngay sau đó, Vương Tiểu Thất nhìn thấy Lý Phong đi từ phòng bếp ra.
“Này phục vụ, còn ngây ra đó làm gì, mau qua đây!”
Ngô Đức Khải bắt đầu la lối om sòm.
Cách hành xử mất lịch sự của hắn cũng khiến những vị khách bên cạnh khẽ nhíu mày.
Lý Phong vừa đi ra ngoài liền gặp cảnh này.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, bước nhanh về phía Ngô Đức Khải.
Việc mở lại nhà hàng Hải Giác ngày hôm nay có ý nghĩa rất lớn.
Lý Phong sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào tới phá hoại!
Lý Phong bước nhanh đến bên cạnh Trương Gia Lương.
Lý Phong tuy thân hình cân đối nhưng lại rất cao.
Khi đứng cạnh Ngô Đức Khải và Trương Gia Lương tạo cảm giác nổi bật giữa đám đông.
Trương Gia Lương thật ra đã từng gặp Lý Phong.
Chỉ là lúc đó ông ta chỉ mải nhìn Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình.
Vì vậy ông ta không có ấn tượng gì với Lý Phong.
Ông ta đương nhiên coi Lý Phong là nhân viên phục vụ trong nhà hàng này.
Trương Gia Lương đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào ba chiếc bát trên bàn: “Ba cái bát này là quái quỷ gì đây?”
Sắc mặt Lý Phong bình thản nhìn Trương Gia Lương, nói: “Kính chào quý khách, đây là những món ăn nhà hàng chúng tôi chuẩn bị sẵn cho khách hàng”.
“Do khách hàng ùa vào cùng lúc nên bếp bị quá tải, không chuẩn bị kịp đồ ăn cho khách hàng”.
“Vì vậy mới chuẩn bị một vài ngón khai vị cho khách hàng dùng trước ạ”.
“Hừ!”
Trương Gia Lương cười lạnh một tiếng.
“Cho dù là món khai vị thì cũng phải mang mấy món ngon hơn một chút chứ”.
“Cái thứ này chó cũng không thèm ăn”.
Khi Trương Gia Lương nói câu này, những vị khách ở bàn bên cạnh đã cầm bát đũa, ăn củ cải ngâm một cách rất thích thú.
Lúc này mọi người quay đầu nói với Trương Gia Lương: “Ông bị làm sao vậy?”
“Không thích ăn thì cứ để đó”.
“Dù sao cũng là đồ miễn phí, sao phải nói khó nghe như vậy?”
Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải nhìn nhau.
Hôm nay bọn chúng tới đây là để gây sự.
Nhưng vẫn chưa tìm ra được lý do.
May thay bàn bên cạnh đã cho bọn chúng một cơ hội.
Trương Gia Lương lại đập mạnh tay xuống bàn.
“Bụp!”
Tiếp đập bàn lập tức thu hút sự chú ý của những vị khách xung quanh.
“Ông mày tới đây ăn cơm, liên quan đéo gì đến mày!”
“Thử nói thêm một câu nữa đi, xem ông đây có đấm vỡ mặt mày ra không?”
Trương Gia Lương vốn là một tên côn đồ.
Sau nhiều năm va vấp, chui rúc dưới đáy xã hội, ông ta đã nhiễm đầy thói hư tật xấu.
Khuôn mặt ông ta dữ tợn, hai mắt mở trừng trừng.
Người bình thường sẽ bị dọa khi nhìn thấy khuôn mặt này của ông ta.
Trước khi khách hàng ở bàn bên cạnh lên tiếng, Lý Phong đã nói: “Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi là môi trường văn minh”.
“Xin đừng to tiếng ở đây”.
Trương Gia Lương từ từ ngẩng đầu lên, nói với Lý Phong.
“Mày vừa mới nói cái gì?”
Lý Phong lặp lại câu nói đó một lần nữa.
Trương Gia Lương cười.
“Bụp!”
Một tiếng động lớn.
Ông ta đứng dậy.
Sau đó, ông ta duỗi một ngón tay, ấn thẳng vào trán Lý Phong.
“Nói lại câu mày vừa nói cho tao”.
Ngạo mạn!
Không coi ai ra gì!
Lúc này, Trương Gia Lương đã thể hiện bản chất của một thằng côn đồ ngoài xã hội.
Lý Phong bắt lấy ngón tay của Trương Gia Lương.
Trương Gia Lương giật mình, cố gắng thu lại ngón tay của mình.
Tuy nhiên năm ngón tay của Lý Phong nắm rất chặt.
Cho dù Trương Gia Lương cố gắng thế nào cũng không có cách nào rút ra được.
“Mày muốn làm gì?”
“Mẹ thằng chó này định làm gì?”
“Mày biết ông mày là ai….á!”
“Rắc!”
Lý Phong trực tiếp bẻ gãy ngón tay của Trương Gia Lương.
Và ngay khi Trương Gia Lương sắp hét lên vì quá đau.
Lý Phong lại đột nhiên duỗi một ngón tay ra chọc nhẹ vào dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Ngay lập tức, ngón tay của Lý Phong đã cắt đứt dây thanh quản của Trương Gia Lương.
Khi đó, dù cho Trương Gia Lương hét to đến mức nào.
Cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Giống như đang diễn một vở kịch câm.
Sau đó, Lý Phong nói với Trương Gia Lương và Ngô Đức Khải.
“Rất xin lỗi hai vị, vì hai vị đã vi phạm quy định của nhà hàng”.
“Đồng thời làm ảnh hưởng đến những khách hàng khác”.
“Bây giờ mời hai vị ra ngoài cho”.
Lý Phong vừa dứt lời.
Anh nhìn thẳng vào mắt của Ngô Đức Khải.
Khoảnh khắc Ngô Đức Khải và Lý Phong chạm mắt với nhau, toàn thân hắn ta run lên bần bật.
Lúc đó, Ngô Đức Khải cảm giác như bầu trời phía trên sắp sụp xuống tới nơi!
Ánh mắt thật đáng sợ!
Ánh mắc sắc bén như một lưỡi dao quét qua người Ngô Đức Khải.
Ngô Đức Khải sợ hãi, mồ hôi không ngừng túa ra, hai chân run bần bật.
Hàm răng hắn ta va lập cập vào nhau.
Không dám nghĩ nhiều, lần đầu tiên Ngô Đức Khải quay đầu bỏ chạy.
Trương Gia Lương thấy Ngô Đức Khải bỏ chay nên cũng vội vàng đuổi theo.
Ông ta vừa chạy vừa muốn mở mồm nói chuyện.
Nhưng cho dù ông ta há to mồm đến mức nào cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào được.
Trương Gia Lương vội vàng chạy theo Ngô Đức Khải ra khỏi nhà hàng Hải Giác.