Và người khiến anh căng thẳng đang đứng ở bên ngoài mười mấy mét. Khuôn mặt này kể cả mười sáu năm qua đi nhưng Lý Hùng vẫn có thể vừa nhìn là nhận ra ngay. Nhưng anh nhìn thấy không phải là khuôn mặt tinh tế. Mà là trái tim lương thiện thuần khiết. Chỉ có điều, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời tháng ba kia như bị che phủ bởi nét ưu sầu.
Lúc này, Lý Hùng lập lời thề trong lòng. Nhất định phải để cô gái ấy luôn luôn nở nụ cười.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bốn mắt nhìn nhau. Trong lúc nhìn nhau, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, chỉ là cô không thể nhớ nổi là mình đã gặp ở đâu.
Lúc này, Hứa Hải Phong đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. Ông ta chắn ngang ánh nhìn giữa Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Hứa Hải Phong muốn dắt tay Hứa Mộc Tình và dẫn cô về phía Lý Hùng. Nhưng Hứa Mộc Tình lại chủ động cất bước.
Gần đến rồi, rất gần rồi!
Con tim của Lý Hùng mười sáu năm nay chưa từng đập loạn nhịp. Nhưng hiện giờ, trong lòng anh như có một chú nai nhỏ đang điên cuồng chạy nhảy. Ở cự ly mà Lý Hùng giơ tay ra là có thể nắm chặt lấy tay Hứa Mộc Tình thì cô lại dừng lại.
Cô nhìn Lý Hùng với ánh mắt lạ lẫm, trong vẻ lạ lẫm đó còn có chút kháng cự. Nhưng trong ánh mắt của Lý Hùng lại tràn đầy vẻ dịu dàng tình cảm.
Chỉ có điều, chút tư tình có thể khiến trái tim của rất nhiều cô gái như tan chảy lại bị người bên cạnh vô tình giễu cợt. Theo như họ thấy, hiện giờ Lý Hùng giống như một tên ngốc.
Trên mặt anh đầy vẻ si mê nhìn Hứa Mộc Tình xinh đẹp tuyệt trần. Anh giống như tên ăn mày nhìn thấy công chúa vậy.
Còn Hứa Hải Phong đứng giữa hai người, nói: “Lý Hùng! Cậu nổi bật nhất trong rất nhiều đối thủ cạnh tranh, giờ đây phải chăng là rất vui mừng, rất hạnh phúc?”
Lý Hùng gật đầu rồi nở nụ cười với Hứa Mộc Tình, để lộ hàm răng trắng bóng.
Nụ cười này của anh khiến những người bên cạnh đều bật cười. Trong những tiếng cười đó chứa đầy vẻ châm chọc và cười nhạo.
Hứa Hải Phong vỗ tay một cái, bên cạnh lập tức có người bưng một khay gỗ đi tới. Trên khay gỗ đó đặt hai hộp trang sức.
Hứa Hải Phong mở hộp trang sức ra, từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn.
“Nào chú rể, đeo nhẫn đính hôn cho cô dâu đi chứ”, lời nói vừa dứt, mọi người ở bên cạnh đều vỗ tay reo hò.
Tiếng vỗ tay, tiếng châm biếm và tiếng khóc của bà Liễu Ngọc Phân đều hòa quyện vào nhau.
Bên trong chiếc nhẫn nữ có đính kim cương nhỏ này có khắc tên của Lý Hùng.
Hứa Hải Phong phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong tay Lý Hùng không giống với cái ông ta mua lắm. Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng có lẽ là nhân viên của tiệm nữ trang cầm nhầm.
Dù sao thì cặp nhẫn cưới này cũng là hàng kém chất lượng, cộng lại cũng chưa đến mấy nghìn tệ, không sao cả. Nhưng điều mà Hứa Hải Phong không biết chính là mặc dù viên kim cương trên nhẫn đính hôn này không lớn nhưng giá trị thực sự của nó cũng vượt quá hai trăm triệu rồi.
Viên kim cương này là độc nhất vô nhị trên thế giới đó. Nó có một cái tên vô cùng mỹ miều. Đó là “trái tim vĩnh hằng”.
Lý Hùng cầm lấy tay Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng từ từ đeo lên ngón tay nhỏ nhắn của cô. Hứa Mộc Tình nhắm chặt hai mắt, hàng lệ từ khóe mắt chầm chậm rơi xuống.
Trong lúc Hứa Mộc Tình cầm chiếc nhẫn lên định đeo lên tay Lý Hùng thì bà Liễu Ngọc Phân không cầm lòng được mà ôm mặt khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Hứa Hiếu Dương vội vàng khập khiễng định đuổi theo, kết quả là ngã nhào trên đất. Hứa Mộc Tình vội lại đỡ ông dậy.
“Tình Tình! Con mau đuổi theo mẹ con đi, bố sợ bà ấy nghĩ quẩn”.
Hứa Mộc Tình vội chạy theo. Vừa đi ra khỏi biệt thự thì cô bị anh họ là Hứa Thiên Tứ và mấy người nữa ngăn lại.
“Cô em họ, nghi thức đính hôn vẫn chưa kết thúc, mày không thể đi được”.
“Người chồng mà mày chọn trong hàng vạn người kia vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đằng kia, nếu mày muốn đi thì phải đưa cả nó đi nữa”.
Nghe thấy Hứa Thiên Tứ nói Lý Hùng là “một người được chọn trong hàng vạn người” mà mấy người bên cạnh đều bật cười.
“Anh tránh ra”, Hứa Mộc Tình tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thiên Tứ luôn là người bắt nạt Hứa Mộc Tình. Bởi vì cô là con gái, mỗi lần tố cáo với ông nội thì hoặc là bị phớt lờ hoặc người bị phạt là cô.
Hứa Thiên Tứ chưa từng bỏ qua cơ hội có thể bắt nạt Hứa Mộc Tình: “Tao là anh họ của mày, tao phải chịu trách nhiệm với chuyện chung thân đại sự của mày chứ”.
“Chàng rể mà bố tao chọn cho mày là người hiếm có khó tìm đấy”.
Lúc này, Lý Hùng cũng từ phòng khách đi ra.
“Tên thần kinh kia… À không phải, em rể chứ, em lại đây”.
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình.
“Mau dắt tay vợ mày vào nhà đi”.
“Tối nay phải ăn uống no nê đấy”.
“Như vậy thì lên giường mới có sức “làm việc” chứ, để em họ tao sớm sinh được thằng cu bụ bẫm chứ”.
Lời nói vừa dứt, trong đám người có người trẻ hét lên một tiếng: “Cậu Thiên ơi, chỉ sợ là hắn ta còn không biết “lên giường” nghĩa là gì nữa cơ”.
Hứa Thiên Tứ cố ý nói: “Nó là tên thần kinh chứ không phải là tên ngốc”.
Nói xong, mọi người xung quanh lại một lần cười ồ lên.
Lý Hùng giơ tay ra sờ lên mũi.
“Em họ à! Tao đoán là em rể chưa từng động vào phụ nữ đâu, mày phải giúp nó chút đấy nha”.
“Không nên xấu hổ”.
Hai tay Hứa Mộc Tình vì nắm đấm quá chặt nên lúc này đến khớp xương cũng trắng bệch!
“Hứa Thiên Tứ! Đủ rồi đấy”.
“Nếu còn không tránh đường thì tôi… Tôi…”.
“Hí, có phải là muốn đánh tao không?”, Hứa Thiên Tứ áp sát mặt lại.
“Nào, tao để cho mày đánh đấy”.
“Đánh ở đây này, đánh đi, đánh đi chứ?”
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì một bóng người lướt qua.
Bốp! Cái tát vang giòn trong phòng khách.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị tát rồi xoay hai vòng trên đất thì lúc này mới ngồi dựng lại được. Anh ta ôm nửa mặt đã bị sưng phù lên, sững người nhìn Lý Hùng.
“Mày, mày dám đánh tao à?”
“Một thằng ở rể mà dám đánh tao á?”
Hứa Mộc Tình cũng ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhảy dựng lên, hống hách tung một đòn về phía Lý Hùng.
Năm ngón tay của Lý Hùng khẽ nắm trọn quả đấm của Hứa Thiên Tứ, sau đó anh khẽ dùng lực.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương cốt gãy giòn tan.
“A”, Hứa Thiên Tứ kêu lên tiếng thảm thiết.
“Đồ chó chết, tao phải đập chết mày, tao phải đập chết mày… Ôi, đau chết mất”.
Toi đời rồi! Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều Hứa Thiên Tứ. Anh ta làm sai việc gì nhưng đến ông nội cũng không nỡ đánh.
Hứa Mộc Tình kéo tay Lý Hùng rồi vội vàng chạy đi. Hai người chạy đến một góc ở bên cạnh biệt thự thì phát hiện bà Liễu Ngọc Phân đang trốn ở đó. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy bà ấy đều nhìn thấy hết rồi.
Ba người vội vàng rời khỏi khu biệt thự, bước nhanh đến trạm xe buýt.
Lúc này, Lý Hùng lập lời thề trong lòng. Nhất định phải để cô gái ấy luôn luôn nở nụ cười.
Lúc này, Lý Hùng và Hứa Mộc Tình bốn mắt nhìn nhau. Trong lúc nhìn nhau, Hứa Mộc Tình đột nhiên cảm thấy ánh mắt này có chút quen thuộc, chỉ là cô không thể nhớ nổi là mình đã gặp ở đâu.
Lúc này, Hứa Hải Phong đi đến trước mặt Hứa Mộc Tình. Ông ta chắn ngang ánh nhìn giữa Hứa Mộc Tình và Lý Hùng.
Hứa Hải Phong muốn dắt tay Hứa Mộc Tình và dẫn cô về phía Lý Hùng. Nhưng Hứa Mộc Tình lại chủ động cất bước.
Gần đến rồi, rất gần rồi!
Con tim của Lý Hùng mười sáu năm nay chưa từng đập loạn nhịp. Nhưng hiện giờ, trong lòng anh như có một chú nai nhỏ đang điên cuồng chạy nhảy. Ở cự ly mà Lý Hùng giơ tay ra là có thể nắm chặt lấy tay Hứa Mộc Tình thì cô lại dừng lại.
Cô nhìn Lý Hùng với ánh mắt lạ lẫm, trong vẻ lạ lẫm đó còn có chút kháng cự. Nhưng trong ánh mắt của Lý Hùng lại tràn đầy vẻ dịu dàng tình cảm.
Chỉ có điều, chút tư tình có thể khiến trái tim của rất nhiều cô gái như tan chảy lại bị người bên cạnh vô tình giễu cợt. Theo như họ thấy, hiện giờ Lý Hùng giống như một tên ngốc.
Trên mặt anh đầy vẻ si mê nhìn Hứa Mộc Tình xinh đẹp tuyệt trần. Anh giống như tên ăn mày nhìn thấy công chúa vậy.
Còn Hứa Hải Phong đứng giữa hai người, nói: “Lý Hùng! Cậu nổi bật nhất trong rất nhiều đối thủ cạnh tranh, giờ đây phải chăng là rất vui mừng, rất hạnh phúc?”
Lý Hùng gật đầu rồi nở nụ cười với Hứa Mộc Tình, để lộ hàm răng trắng bóng.
Nụ cười này của anh khiến những người bên cạnh đều bật cười. Trong những tiếng cười đó chứa đầy vẻ châm chọc và cười nhạo.
Hứa Hải Phong vỗ tay một cái, bên cạnh lập tức có người bưng một khay gỗ đi tới. Trên khay gỗ đó đặt hai hộp trang sức.
Hứa Hải Phong mở hộp trang sức ra, từ trong đó lấy ra hai chiếc nhẫn.
“Nào chú rể, đeo nhẫn đính hôn cho cô dâu đi chứ”, lời nói vừa dứt, mọi người ở bên cạnh đều vỗ tay reo hò.
Tiếng vỗ tay, tiếng châm biếm và tiếng khóc của bà Liễu Ngọc Phân đều hòa quyện vào nhau.
Bên trong chiếc nhẫn nữ có đính kim cương nhỏ này có khắc tên của Lý Hùng.
Hứa Hải Phong phát hiện ra chiếc nhẫn kim cương nhỏ trong tay Lý Hùng không giống với cái ông ta mua lắm. Nhưng ông ta cũng không nghĩ nhiều, cứ nghĩ rằng có lẽ là nhân viên của tiệm nữ trang cầm nhầm.
Dù sao thì cặp nhẫn cưới này cũng là hàng kém chất lượng, cộng lại cũng chưa đến mấy nghìn tệ, không sao cả. Nhưng điều mà Hứa Hải Phong không biết chính là mặc dù viên kim cương trên nhẫn đính hôn này không lớn nhưng giá trị thực sự của nó cũng vượt quá hai trăm triệu rồi.
Viên kim cương này là độc nhất vô nhị trên thế giới đó. Nó có một cái tên vô cùng mỹ miều. Đó là “trái tim vĩnh hằng”.
Lý Hùng cầm lấy tay Hứa Mộc Tình, sau đó nhẹ nhàng từ từ đeo lên ngón tay nhỏ nhắn của cô. Hứa Mộc Tình nhắm chặt hai mắt, hàng lệ từ khóe mắt chầm chậm rơi xuống.
Trong lúc Hứa Mộc Tình cầm chiếc nhẫn lên định đeo lên tay Lý Hùng thì bà Liễu Ngọc Phân không cầm lòng được mà ôm mặt khóc chạy ra khỏi biệt thự.
Hứa Hiếu Dương vội vàng khập khiễng định đuổi theo, kết quả là ngã nhào trên đất. Hứa Mộc Tình vội lại đỡ ông dậy.
“Tình Tình! Con mau đuổi theo mẹ con đi, bố sợ bà ấy nghĩ quẩn”.
Hứa Mộc Tình vội chạy theo. Vừa đi ra khỏi biệt thự thì cô bị anh họ là Hứa Thiên Tứ và mấy người nữa ngăn lại.
“Cô em họ, nghi thức đính hôn vẫn chưa kết thúc, mày không thể đi được”.
“Người chồng mà mày chọn trong hàng vạn người kia vẫn còn đang đứng sờ sờ ở đằng kia, nếu mày muốn đi thì phải đưa cả nó đi nữa”.
Nghe thấy Hứa Thiên Tứ nói Lý Hùng là “một người được chọn trong hàng vạn người” mà mấy người bên cạnh đều bật cười.
“Anh tránh ra”, Hứa Mộc Tình tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Thiên Tứ luôn là người bắt nạt Hứa Mộc Tình. Bởi vì cô là con gái, mỗi lần tố cáo với ông nội thì hoặc là bị phớt lờ hoặc người bị phạt là cô.
Hứa Thiên Tứ chưa từng bỏ qua cơ hội có thể bắt nạt Hứa Mộc Tình: “Tao là anh họ của mày, tao phải chịu trách nhiệm với chuyện chung thân đại sự của mày chứ”.
“Chàng rể mà bố tao chọn cho mày là người hiếm có khó tìm đấy”.
Lúc này, Lý Hùng cũng từ phòng khách đi ra.
“Tên thần kinh kia… À không phải, em rể chứ, em lại đây”.
Lý Hùng đứng ở bên cạnh Hứa Mộc Tình.
“Mau dắt tay vợ mày vào nhà đi”.
“Tối nay phải ăn uống no nê đấy”.
“Như vậy thì lên giường mới có sức “làm việc” chứ, để em họ tao sớm sinh được thằng cu bụ bẫm chứ”.
Lời nói vừa dứt, trong đám người có người trẻ hét lên một tiếng: “Cậu Thiên ơi, chỉ sợ là hắn ta còn không biết “lên giường” nghĩa là gì nữa cơ”.
Hứa Thiên Tứ cố ý nói: “Nó là tên thần kinh chứ không phải là tên ngốc”.
Nói xong, mọi người xung quanh lại một lần cười ồ lên.
Lý Hùng giơ tay ra sờ lên mũi.
“Em họ à! Tao đoán là em rể chưa từng động vào phụ nữ đâu, mày phải giúp nó chút đấy nha”.
“Không nên xấu hổ”.
Hai tay Hứa Mộc Tình vì nắm đấm quá chặt nên lúc này đến khớp xương cũng trắng bệch!
“Hứa Thiên Tứ! Đủ rồi đấy”.
“Nếu còn không tránh đường thì tôi… Tôi…”.
“Hí, có phải là muốn đánh tao không?”, Hứa Thiên Tứ áp sát mặt lại.
“Nào, tao để cho mày đánh đấy”.
“Đánh ở đây này, đánh đi, đánh đi chứ?”
Hứa Thiên Tứ vừa dứt lời thì một bóng người lướt qua.
Bốp! Cái tát vang giòn trong phòng khách.
Sau khi Hứa Thiên Tứ bị tát rồi xoay hai vòng trên đất thì lúc này mới ngồi dựng lại được. Anh ta ôm nửa mặt đã bị sưng phù lên, sững người nhìn Lý Hùng.
“Mày, mày dám đánh tao à?”
“Một thằng ở rể mà dám đánh tao á?”
Hứa Mộc Tình cũng ngơ ngác nhìn Lý Hùng.
Hứa Thiên Tứ đột nhiên nhảy dựng lên, hống hách tung một đòn về phía Lý Hùng.
Năm ngón tay của Lý Hùng khẽ nắm trọn quả đấm của Hứa Thiên Tứ, sau đó anh khẽ dùng lực.
“Rắc rắc”.
Tiếng xương cốt gãy giòn tan.
“A”, Hứa Thiên Tứ kêu lên tiếng thảm thiết.
“Đồ chó chết, tao phải đập chết mày, tao phải đập chết mày… Ôi, đau chết mất”.
Toi đời rồi! Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cưng chiều Hứa Thiên Tứ. Anh ta làm sai việc gì nhưng đến ông nội cũng không nỡ đánh.
Hứa Mộc Tình kéo tay Lý Hùng rồi vội vàng chạy đi. Hai người chạy đến một góc ở bên cạnh biệt thự thì phát hiện bà Liễu Ngọc Phân đang trốn ở đó. Tất cả những chuyện xảy ra ban nãy bà ấy đều nhìn thấy hết rồi.
Ba người vội vàng rời khỏi khu biệt thự, bước nhanh đến trạm xe buýt.