Cô ta có mái tóc đen dài như thác nước.
Phần đuôi tóc hơi vểnh lên, xõa dài trên tấm lưng mảnh mai.
Các đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa, không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Chỉ một ánh mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể khắc sâu vào trong tâm trí.
Đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đầy sao khiến bao người say đắm.
Không thể nào thoát ra được!
Đôi chân trắng nõn dài thẳng tắp, mỗi bước di chuyển đều làm xiêu lòng tất cả các chàng trai đang có mặt ở đây.
Nhịp tim của bọn họ cũng dao động theo tiếng giày cao gót chạm đất.
Nhẹ nhàng trầm bổng.
Vẻ đẹp của cô ta không cách nào chối từ được.
“Trời ơi! Tôi đang nằm mơ sao!”
“Trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy được chứ!?”
“Cô ấy lẽ nào là minh tinh sao? Sao tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”
Sự xuất hiện của cô ta đã gây náo loạn cả đám đông.
Mọi người xung quanh muốn tiến đến gần để nhìn cho rõ.
Tuy nhiên, họ đã bị chặn lại bởi thân hình cao lớn và cường tráng của những tên vệ sĩ.
Mặc dù trong hội trường có rất nhiều người nhưng không một ai biết thân phận của cô ta.
Theo lời của Lý Lâm, cô ta là “cô năm”, cháu gái trong chi chính của gia tộc Vũ Thị.
Nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang.
Nữ hoàng phố Wall không thể định giá thân phận trên thị trường!
Vũ Khuynh Mặc!
Khuynh Mặc.
Không thể dùng từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp mỹ miều của cô ta.
Vũ Khuynh Mặc có một chiếc Hummer bản dài.
Trong khoang xe rộng rãi, Vũ Khuynh Mặc yên lặng ngồi đó.
Những lúc cô ta không nói chuyện, trông cô ta lạnh lùng như một tảng băng.
Trong đôi mắt bao la như bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng lại ánh lên một tia sáng vô cùng sắc bén.
“Anh ấy ở đâu?”
“Thưa cô, cậu Lý không ở Đông Hải, cậu ấy đang ở Thành Hải”.
“Tiếp tục nói”.
“Vâng”.
Đối với những người vừa rồi, Vũ Khuynh Mặc đẹp như một nàng tiên giáng trần.
Được làm việc bên cạnh một nàng tiên như vậy hẳn là một việc vô cùng thích thú.
Những người này ai nấy cũng đều rất xinh đẹp.
Bất kể ngoại hình hay là học vấn.
Dù có ở đâu cũng sẽ thu hút rất nhiều cậu chủ của các thế gia lớn.
Bọn họ chỉ cần ngoắc tay một cái, tiền bạc và danh tiếng sẽ tự tìm đến cửa.
Nhưng trên thực tế, mỗi một người bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều rất thận trọng và nghiêm ngặt.
Trước mặt Vũ Khuynh Mặc, bọn họ đều phải nói năng thận trọng, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.
Lúc nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí.
Sợ rằng chỉ cần nói sai một câu, thậm chí là một từ thôi cũng sẽ khiến cho cô ta không hài lòng.
Người hầu nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa mới mở thêm một công ty bất động sản”.
“Bọn họ đã tiến vào Thành Hải và xây dựng một khu đô thị ở đây”.
Người hầu báo cáo tất cả mọi chuyện mà mình điều tra được một cách rất chi tiết và rõ ràng.
Nếu như Hứa Mộc Tình ở đó, cô sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì đối phương có thể nói là đã nắm rõ toàn bộ mọi chiến lược và đường đi nước bước của bọn họ.
Cho dù là chuyện vừa mới xảy ra.
Người hầu đó đều biết rất rõ ràng.
Thậm chí, biết cả chuyện Vương Thăng Tài vừa thuyết phục bốn người bạn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Sau khi nghe báo cáo xong, Vũ Khuynh Mặc hơi nhắm mắt lại.
Trông cô ta như đang nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng tất cả những người hầu thân cận bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều đang nín thở chờ đợi, hơi thở của họ như bị chậm mất một nhịp.
Không lâu sau, Vũ Khuynh Mặc hờ hững thốt ra ba chữ: “Tới Thành Hải”.
Một người hầu ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cô chủ, cô vừa đáp chuyến bay đường dài như vậy chắc là mệt rồi, hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát trước đi”.
Lúc này, hàng lông mi mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc khẽ rung lên.
Cô ta từ từ mở mắt ra.
Lúc này, người hầu đang muốn tiếp tục thuyết phục Vũ Khuynh Mặc về khách sạn nghỉ ngơi đột nhiên toàn thân run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra như mưa!
Cô ta cúi gằm đầu xuống, sắc mặt tái mét, hai tay bấu chặt ống quần.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!”
Vũ Khuynh Mặc nhắm mắt im lặng.
Lúc này những người hầu xung quanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô người hầu lúc này, giống như vừa được vớt từ dưới sông lên, toàn thân run lên bần bật.
Vài người hầu bên cạnh coi như không nhìn thấy gì, không nói gì, ai nấy cũng tập trung hết sức, dường như chỉ đang chờ một câu mệnh lệnh của Vũ Khuynh Mặc bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Vũ Khuynh Mặc khẽ mở ra.
Giống như giọng nói của một vị thần truyền đến tai tất cả những người hầu có mặt ở đây một cách rõ ràng.
“Hãy soạn thảo một văn bản chính thức và nộp cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi muốn chính thức gặp Hứa Mộc Tình”.
“Vâng!”
......
Lúc này, ở trang viên biệt thự gia tộc Hậu Thị.
Lai Phúc vội vàng đi vào phòng làm việc của Hậu Thụy Niên.
“Lão gia, không ổn rồi! Vừa có tin tức báo rằng Khuynh Mặc đã đi đến Đông Hải rồi”.
“Ông nói gì cơ!?”
Hậu Thụy Niên ngày thường luôn tỏ ra điềm tĩnh và thận trọng, nhưng sau khi biết tin này bất ngờ bật dậy.
“Không phải hôm qua cô ta vẫn đi tham dự Diễn đàn Thế giới Davos sao?”
“Sao hôm nay đã quay về rồi?”
“Hơn nữa lại còn đi Đông Hải, ông chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ?”
“Hoàn toàn đúng sự thật! Tin tức này vừa được một gián điệp của chúng ta thu thập được ở Đông Hải. Anh ta còn chụp được ảnh của Vũ Khuynh Mặc!”
Nói xong, Lai Phú đưa một bức ảnh phóng to cho Hậu Thụy Niên.
Độ sắc nét của bức ảnh này không cao lắm.
Tuy nhiên khi nhìn thấy hình bóng của Vũ Khuynh Mặc, Hậu Thụy Niên đã có thể xác định chắc chắn là cô ta.
Cô gái này là người mà con trai ông ta yêu bằng cả sinh mệnh, và anh ta đang cố gắng để theo đuổi cô ta bằng mọi cách!
Hậu Thụy Niên chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ngay sau đó ông ta lại đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, lại ngồi xuống.
Ông ta lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần, trông có vẻ bồn chồn không yên.
Bây giờ cho dù là Vua sát thủ đến trước cửa chuẩn bị giết cả nhà ông ta rồi cũng không khiến ông ta đứng ngồi không yên như vậy.
Thân phận của Vũ Khuynh Mặc thực sự rất đặc biệt.
Đối với gia tộc bọn họ, Vũ Khuynh Mặc là sợi dây gắn kết mối quan hệ thông gia của hai gia tộc.
Đồng thời cũng là điều kiện bắt buộc để con trai ông ta có thể đạt tới đỉnh cao của cuộc đời.
Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, cuộc sống của con trai ông ta chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.
Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, gia tộc Hậu Thị bọn họ không có cách nào để bước chân ra nước ngoài, không thể quyết sống mái một phen với bọn tài phiệt trên thế giới.
Vũ Khuynh Măc!
Vũ Khuynh Mặc!
Cô ta là gốc rễ của tất cả mọi chuyện!
Cũng là chìa khóa then chốt!
Hậu Thụy Niên vội hỏi Lai Phúc: “Bây giờ có thể xác nhận được mục đích chính xác cô ta đi Đông Hải là gì không?”
Lúc này, Hậu Thụy Niên lại nghĩ ra gì đó, nhanh chóng bổ sung: “Lý Phong thật sự là thằng khố rách áo ôm năm đó sao?”
Lai Phúc lắc đầu nói: “Thuộc hạ đã tiến hành một cuộc điều tra có độ chính xác cao”.
“Nhưng không có thông tin nào cho thấy rằng Lý Phong chính là thằng khốn bị đuổi khỏi nhà năm đó”.
“Hơn nữa, đường đường là con trai gia tộc Lý Thị không thể nào trở thành thằng ở rể cho một gia tộc nhỏ bé được”.
“Cho dù là tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ có chút khởi sắc, nhưng so với gia tộc Lý Thị thì khoảng cách thật sự quá lớn”.
“Hơn nữa, với mạng lưới tình báo của nhà họ Lý, bọn họ không thể không biết đến sự tồn tại của Lý Phong được”.
“Nếu như biết rồi, càng không thể cứ để cậu ta ở lại Đông Hải, trở thành trò cười cho các gia tộc lớn khác”.
Hậu Thụy Niên gật đầu: “Ông nói như vậy cũng có lý”.
“Nhưng câu hỏi đặt ra bây giờ là tại sao Vũ Khuynh Mặc lại đi đến Đông Hải?”
Phần đuôi tóc hơi vểnh lên, xõa dài trên tấm lưng mảnh mai.
Các đường nét trên khuôn mặt vô cùng hài hòa, không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Chỉ một ánh mắt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể khắc sâu vào trong tâm trí.
Đôi mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đầy sao khiến bao người say đắm.
Không thể nào thoát ra được!
Đôi chân trắng nõn dài thẳng tắp, mỗi bước di chuyển đều làm xiêu lòng tất cả các chàng trai đang có mặt ở đây.
Nhịp tim của bọn họ cũng dao động theo tiếng giày cao gót chạm đất.
Nhẹ nhàng trầm bổng.
Vẻ đẹp của cô ta không cách nào chối từ được.
“Trời ơi! Tôi đang nằm mơ sao!”
“Trên đời này sao lại có người xinh đẹp như vậy được chứ!?”
“Cô ấy lẽ nào là minh tinh sao? Sao tôi chưa từng nhìn thấy nhỉ?”
Sự xuất hiện của cô ta đã gây náo loạn cả đám đông.
Mọi người xung quanh muốn tiến đến gần để nhìn cho rõ.
Tuy nhiên, họ đã bị chặn lại bởi thân hình cao lớn và cường tráng của những tên vệ sĩ.
Mặc dù trong hội trường có rất nhiều người nhưng không một ai biết thân phận của cô ta.
Theo lời của Lý Lâm, cô ta là “cô năm”, cháu gái trong chi chính của gia tộc Vũ Thị.
Nhà thiết kế nổi tiếng trong giới thời trang.
Nữ hoàng phố Wall không thể định giá thân phận trên thị trường!
Vũ Khuynh Mặc!
Khuynh Mặc.
Không thể dùng từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp mỹ miều của cô ta.
Vũ Khuynh Mặc có một chiếc Hummer bản dài.
Trong khoang xe rộng rãi, Vũ Khuynh Mặc yên lặng ngồi đó.
Những lúc cô ta không nói chuyện, trông cô ta lạnh lùng như một tảng băng.
Trong đôi mắt bao la như bầu trời đầy sao, thỉnh thoảng lại ánh lên một tia sáng vô cùng sắc bén.
“Anh ấy ở đâu?”
“Thưa cô, cậu Lý không ở Đông Hải, cậu ấy đang ở Thành Hải”.
“Tiếp tục nói”.
“Vâng”.
Đối với những người vừa rồi, Vũ Khuynh Mặc đẹp như một nàng tiên giáng trần.
Được làm việc bên cạnh một nàng tiên như vậy hẳn là một việc vô cùng thích thú.
Những người này ai nấy cũng đều rất xinh đẹp.
Bất kể ngoại hình hay là học vấn.
Dù có ở đâu cũng sẽ thu hút rất nhiều cậu chủ của các thế gia lớn.
Bọn họ chỉ cần ngoắc tay một cái, tiền bạc và danh tiếng sẽ tự tìm đến cửa.
Nhưng trên thực tế, mỗi một người bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều rất thận trọng và nghiêm ngặt.
Trước mặt Vũ Khuynh Mặc, bọn họ đều phải nói năng thận trọng, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.
Lúc nói chuyện phải cẩn thận từng li từng tí.
Sợ rằng chỉ cần nói sai một câu, thậm chí là một từ thôi cũng sẽ khiến cho cô ta không hài lòng.
Người hầu nói tiếp: “Tập đoàn Lăng Tiêu vừa mới mở thêm một công ty bất động sản”.
“Bọn họ đã tiến vào Thành Hải và xây dựng một khu đô thị ở đây”.
Người hầu báo cáo tất cả mọi chuyện mà mình điều tra được một cách rất chi tiết và rõ ràng.
Nếu như Hứa Mộc Tình ở đó, cô sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Bởi vì đối phương có thể nói là đã nắm rõ toàn bộ mọi chiến lược và đường đi nước bước của bọn họ.
Cho dù là chuyện vừa mới xảy ra.
Người hầu đó đều biết rất rõ ràng.
Thậm chí, biết cả chuyện Vương Thăng Tài vừa thuyết phục bốn người bạn hợp tác với tập đoàn Lăng Tiêu.
Sau khi nghe báo cáo xong, Vũ Khuynh Mặc hơi nhắm mắt lại.
Trông cô ta như đang nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng tất cả những người hầu thân cận bên cạnh Vũ Khuynh Mặc đều đang nín thở chờ đợi, hơi thở của họ như bị chậm mất một nhịp.
Không lâu sau, Vũ Khuynh Mặc hờ hững thốt ra ba chữ: “Tới Thành Hải”.
Một người hầu ở bên cạnh thấp giọng nói: “Cô chủ, cô vừa đáp chuyến bay đường dài như vậy chắc là mệt rồi, hay là về khách sạn nghỉ ngơi một lát trước đi”.
Lúc này, hàng lông mi mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc khẽ rung lên.
Cô ta từ từ mở mắt ra.
Lúc này, người hầu đang muốn tiếp tục thuyết phục Vũ Khuynh Mặc về khách sạn nghỉ ngơi đột nhiên toàn thân run bần bật, mồ hôi lạnh túa ra như mưa!
Cô ta cúi gằm đầu xuống, sắc mặt tái mét, hai tay bấu chặt ống quần.
“Thuộc hạ đáng chết, thuộc hạ đáng chết!”
Vũ Khuynh Mặc nhắm mắt im lặng.
Lúc này những người hầu xung quanh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cô người hầu lúc này, giống như vừa được vớt từ dưới sông lên, toàn thân run lên bần bật.
Vài người hầu bên cạnh coi như không nhìn thấy gì, không nói gì, ai nấy cũng tập trung hết sức, dường như chỉ đang chờ một câu mệnh lệnh của Vũ Khuynh Mặc bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, đôi môi gợi cảm và ẩm ướt của Vũ Khuynh Mặc khẽ mở ra.
Giống như giọng nói của một vị thần truyền đến tai tất cả những người hầu có mặt ở đây một cách rõ ràng.
“Hãy soạn thảo một văn bản chính thức và nộp cho bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Lăng Tiêu. Tôi muốn chính thức gặp Hứa Mộc Tình”.
“Vâng!”
......
Lúc này, ở trang viên biệt thự gia tộc Hậu Thị.
Lai Phúc vội vàng đi vào phòng làm việc của Hậu Thụy Niên.
“Lão gia, không ổn rồi! Vừa có tin tức báo rằng Khuynh Mặc đã đi đến Đông Hải rồi”.
“Ông nói gì cơ!?”
Hậu Thụy Niên ngày thường luôn tỏ ra điềm tĩnh và thận trọng, nhưng sau khi biết tin này bất ngờ bật dậy.
“Không phải hôm qua cô ta vẫn đi tham dự Diễn đàn Thế giới Davos sao?”
“Sao hôm nay đã quay về rồi?”
“Hơn nữa lại còn đi Đông Hải, ông chắc chắn không nghe nhầm đấy chứ?”
“Hoàn toàn đúng sự thật! Tin tức này vừa được một gián điệp của chúng ta thu thập được ở Đông Hải. Anh ta còn chụp được ảnh của Vũ Khuynh Mặc!”
Nói xong, Lai Phú đưa một bức ảnh phóng to cho Hậu Thụy Niên.
Độ sắc nét của bức ảnh này không cao lắm.
Tuy nhiên khi nhìn thấy hình bóng của Vũ Khuynh Mặc, Hậu Thụy Niên đã có thể xác định chắc chắn là cô ta.
Cô gái này là người mà con trai ông ta yêu bằng cả sinh mệnh, và anh ta đang cố gắng để theo đuổi cô ta bằng mọi cách!
Hậu Thụy Niên chậm rãi ngồi xuống ghế sofa, nhưng ngay sau đó ông ta lại đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, lại ngồi xuống.
Ông ta lặp đi lặp lại hành động đó nhiều lần, trông có vẻ bồn chồn không yên.
Bây giờ cho dù là Vua sát thủ đến trước cửa chuẩn bị giết cả nhà ông ta rồi cũng không khiến ông ta đứng ngồi không yên như vậy.
Thân phận của Vũ Khuynh Mặc thực sự rất đặc biệt.
Đối với gia tộc bọn họ, Vũ Khuynh Mặc là sợi dây gắn kết mối quan hệ thông gia của hai gia tộc.
Đồng thời cũng là điều kiện bắt buộc để con trai ông ta có thể đạt tới đỉnh cao của cuộc đời.
Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, cuộc sống của con trai ông ta chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.
Nếu như không có Vũ Khuynh Mặc, gia tộc Hậu Thị bọn họ không có cách nào để bước chân ra nước ngoài, không thể quyết sống mái một phen với bọn tài phiệt trên thế giới.
Vũ Khuynh Măc!
Vũ Khuynh Mặc!
Cô ta là gốc rễ của tất cả mọi chuyện!
Cũng là chìa khóa then chốt!
Hậu Thụy Niên vội hỏi Lai Phúc: “Bây giờ có thể xác nhận được mục đích chính xác cô ta đi Đông Hải là gì không?”
Lúc này, Hậu Thụy Niên lại nghĩ ra gì đó, nhanh chóng bổ sung: “Lý Phong thật sự là thằng khố rách áo ôm năm đó sao?”
Lai Phúc lắc đầu nói: “Thuộc hạ đã tiến hành một cuộc điều tra có độ chính xác cao”.
“Nhưng không có thông tin nào cho thấy rằng Lý Phong chính là thằng khốn bị đuổi khỏi nhà năm đó”.
“Hơn nữa, đường đường là con trai gia tộc Lý Thị không thể nào trở thành thằng ở rể cho một gia tộc nhỏ bé được”.
“Cho dù là tập đoàn Lăng Tiêu bây giờ có chút khởi sắc, nhưng so với gia tộc Lý Thị thì khoảng cách thật sự quá lớn”.
“Hơn nữa, với mạng lưới tình báo của nhà họ Lý, bọn họ không thể không biết đến sự tồn tại của Lý Phong được”.
“Nếu như biết rồi, càng không thể cứ để cậu ta ở lại Đông Hải, trở thành trò cười cho các gia tộc lớn khác”.
Hậu Thụy Niên gật đầu: “Ông nói như vậy cũng có lý”.
“Nhưng câu hỏi đặt ra bây giờ là tại sao Vũ Khuynh Mặc lại đi đến Đông Hải?”