Mục lục
Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Tả Ly Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu

Nghe được lời này, khuôn mặt mấy người trong xe đều biến sắc.

Uất Trì Việt chém định chặt sắt nói:

– Không có khả năng.

Thẩm Nghi Thu cũng tán thành. Thổ Phiên nội loạn, mong muốn cầu hòa còn lớn hơn Đại Yến rất nhiều, chưa nói nơi đây chỉ cách biên quan Tây Bắc có ngàn dặm nữa thôi, cho dù có người muốn phá hỏng chuyện nghị hòa, vậy phần lớn quân Thổ Phiên làm sao có thể yên lặng không một tiếng động thâm nhập vào biên quan được?

Giả thất nghĩ lại, cũng hiểu rằng đây chắc chắn không phải người Thổ Phiên. Mà có thể là nội gián bên trong…

Uất Trì Việt trầm ngâm một lát, không nghĩ ra được ai sẽ gan to bằng trời như thế, chẳng lẽ là Uất Trì Trạm? Vị tứ đệ này của hắn mặc dù luôn ngấp nghé vị trí trữ quân, nhưng tiếc rằng có chí lớn nhưng tài hèn mọn. Có tham vọng nhưng lại thiếu quyết đoán, trong triều cũng chẳng có căn cơ gì. Cho dù có dã tâm muốn cướp vị trí trữ quân, cũng chẳng có bản lĩnh làm được như thế.

Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu ra sao. Suy nghĩ của nàng thay đổi thật nhanh, trong phút chốc đã đem những người có khả năng tới cân nhắc một lần, loại bỏ từng người một. Trong triều đương nhiên có người trông mong Thái tử chết, thậm chí còn rất nhiều. Nhưng lúc này Uất Trì Việt mang theo ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ, tất cả đều là những giỏi nhất trong mười sáu vệ binh, muốn phục kích Thái tử đâu có dễ dàng như vậy. Nếu như một kích không trúng, chẳng phải là đánh rắn động cỏ sao?

Uất Trì Việt hỏi thị vệ vừa tới báo tin:

– Mai phục ở đâu, có biết có bao nhiêu người không?

Thị vệ kia nói:

– Hồi bẩm điện hạ, mười dặm phía trước đường quanh co hiểm hóc, đường đèo chỉ có thể dắt ngựa đi qua. Hẻm núi hai bên đều là rừng rậm, những người kia chắc chắn đang mai phục trong rừng. Theo điều tra thì có tầm khoảng trăm người, giấu không kỹ được là biết rồi.

Uất Trì Việt gật đầu:

– Hơn phân nửa là thổ phỉ thôi, không cần phải sợ.

Giả thất không khỏi bật cười:

– Tặc tử từ đâu tới, đã ăn gan hùm mật gấu gì mà dám động thổ trên đầu Thái Tuế như vậy.

Thái tử cũng thấy việc này vô cùng kỳ lạ. Loại sơn tặc trộm cướp không có danh tiếng này, đi cướp cũng hầu hết chỉ nhắm vào mấy thương nhân vãng lai đi đường, gặp quan binh đuổi có khi còn chạy nhanh hơn thỏ.

Có chút kinh nghiệm về sơn tặc, nghe tiếng bước chân liền biết là một nhóm binh mã cường tráng, người đông tướng mạnh, có khi còn phải dùng tới binh đao.

Hắn nghĩ thêm trăm lần vẫn không ra, liền không nghĩ thêm nữa. Hắn nhéo nhéo mi tâm, phân phó Giả thất nói:

– Kêu xe ngựa dừng lại, nghỉ ngơi tại chỗ. Ngươi với Giả bát mang theo một trăm người cầm cung nỏ đi phía trước dò đường, tìm hiểu rõ ràng lai lịch của những người kia rồi mới tính tới chuyện tham chiến sau.

Giả thất nhận mệnh, lập tức xuống xe, chọn một đội kỵ binh mang theo cung nỏ, xoay người lên ngựa cùng đệ đệ dẫn đầu mọi người, nhanh như chớp mà tiến về phía trước.

Tới ngọn núi phía trước, chỉ thấy đỉnh núi hai bên sừng sững như những tòa tháp lớn. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đường hẹp trên bầu trời.

Giả thất nói nhỏ với đệ đệ:

– Quả nhiên là nơi tốt để phục kích.

Nói xong liền khoát tay ra hiệu.

Nhóm cung thủ đã được huấn luyện bài bản, không cần Giả thất hạ lệnh, đã tự động phân tán vào chỗ, đem đầu mũi tên nhắm vào hai bên rừng rậm.

Trong rừng truyền tới một trận tiếng vang, một đám chim điểu thi nhau bay ra.

Giả thất tháo trường cung trên lưng xuống, giương cung cài tên, cất cao giọng nói:

– Phía trước là vị bằng hữu nào? Vì sao giấu đầu cất đuôi, không để lộ mặt?

Trong rừng truyền tới một âm thanh thô lỗ, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo hô lên:

– Gia Gia ngươi là Lưu Thiên Vương đang ở đây, hãy để lại tiền bạc lụa là lương thực, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống. Nếu không giết hết không cần lý do!

Giả thất vừa nghe liền vui vẻ, thầm nghĩ quả nhiên là đạo tặc không có mắt. Trong lòng của hắn mỉm cười, nhưng không trì hoãn công việc trong tay, hướng đâu mũi tên chỉ về nơi phát ra tiếng nói:

– Sơn tặc từ đâu tới, mau hiện thân chấp nhận đầu hàng. Nếu không ông đây sẽ một tiễn xâu hết đống bảng hiệu vô dụng kia của ngươi thành chuỗi đấy!

Âm thanh thô kệch kia lên tiếng:

– Các ngươi… Các ngươi không phải thương nhân người Hồ?

Trong giọng nói ngập tràn hoang mang.

Giả thất dở khóc dở cười. Đến thương đội quan binh còn không phân biệt được, vậy mà cũng dám vào rừng làm cướp.

Giả bát buồn bực gãi đầu:

– Kia thực sự là thổ phỉ sao?

Làm sao mà ngốc hơn cả tên lỗ mãng của Thiệu gia vậy?

Giả thất nói:

– Trước tiên cho bọn chúng lộ mặt nhìn cái đã.

Nói rồi nghiêng đầu, kéo căng dây cung, chuẩn bị bắn tên vào chỗ phát ra tiếng nói kia.

Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong rừng bỗng vang lên một giọng nói khác:

– Có chuyện gì từ từ nói, chúng ta chỉ muốn tiền tài, không muốn hại tính mạng của ai, chớ có bắt chúng ta phải động thủ. Chúng ta có một trăm ba mươi tám người, mỗi người có hai thanh đao, ba cái kiếm. Bớt nói lời vô ích đi, mau mau để tiền tài của cải ở lại, tiểu vương ta sẽ tha cho các ngươi một mạng!

Thanh âm này trong trẻo êm tai, như gió xuân thổi qua khe núi, câu nào cũng lưu loát thuần thục tiếng phổ thông. Mà quan trọng nhất là âm thanh này, Giả thất Giả bát đều quá quen thuộc.

Giả thất đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo lại giật mình, cuối cùng là cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Giả bát thì như đang lạc trong sương mù, hạ giọng nói:

– A huynh, âm thanh của người này sao nghe giống Ngũ điện hạ thế? Làm sao mà đi ăn cướp còn tự báo cáo nhân lực ra vậy? Này không phải là… A!

Hắn bỗng nhiên vỗ đâu một cái:

– Ngũ điện hạ mất tích… không phải là vì chạy tới nơi này làm sơn tặc đó chứ?!

Giả thất thiếu chút nữa là nhét luôn cung tên vào miệng hắn, quát khẽ nói:

– Ngậm miệng!

Hắn xoay người làm ám hiệu phải “bắt sống” với nhóm cấm vệ, sau đó bất động thanh sắc mà hô vào trong rừng:

– Đám thổ phỉ từ đâu tới, dám ở trước mặt ông đây nói nhăng nói cuội? Thủ lĩnh là con rùa đen rụt đầu nào đấy? Có gan thì rút đao cầm thương ra đây đấu với ông nội ngươi một trận đi!

Giọng nói của Ngũ hoàng tử vang lên:

– Đánh thì đánh! Tiểu vương ta đây sẽ ra gặp ngươi.

Âm thanh thô lỗ kia lên tiếng:

– Nhị đệ chậm đã. Ngươi tuổi còn nhỏ, thân thể yếu ớt, tay chân chậm chạp như vậy đánh nhau tất sẽ gặp bất lợi. Để a huynh tiên phong trước cho!

Dứt lời hô to với bọn thổ phỉ còn lại:

– Nhị vương dũng cảm nhiệt huyết, chúng ta thân là một đấng nam nhi, chẳng lẽ còn không bằng một đứa trẻ mới mười mấy tuổi sao? Không cần quan tâm là thương nhân hay quan lại, giết hết cho ta! Giết! Giết hết bọn cẩu quan!

Bọn thổ phỉ trong rừng sục sôi:

– Giết cẩu quan! Giết cẩu quan!

Vừa hô to vừa xung phong liều chết chạy ra, nhảy từ trên vách núi đá cao mấy trượng xuống mặt đất, thoáng chốc đã tụ tập hơn trăm người lại một chỗ.

Giả thất tò mò nhìn lên, chỉ thấy những đạo tặc này phần lớn chỉ mặc áo ngắn vải thô, trên đầu quấn khăn đỏ, bên eo cũng buộc đai đỏ, hình như là đã thống nhất cách ăn mặc với nhau. Còn binh khí thì lại là đủ loại.

Kẻ cầm đầu là một đại hán râu quai nón cầm một cái rìu cực lớn, hình như là chuyên dùng để bổ củi. Còn có người thì mang theo cuốc, có khiên đinh ba, lưỡi hái, cung tên, côn bổng… Cái gì cần có đều có.

Một người khác mặc áo vải nâu, thiếu niên cầm dao chẻ củi trong tay không chút sợ hãi mà đi theo phía sau mọi người. Hắn cà lơ phất phơ cầm theo dao chẻ củi, trong miệng ngậm ngọn cỏ tươi.

Giả thất yên lặng nhìn thoáng qua Ngũ hoàng tử đang cầm dao chẻ củi trong tay, giữa một đám dụng cụ nhà nông, con dao lớn kia lại như hạc giữa bầy gà, trông rất giống thần binh với lưỡi kiếm sắc bén.

Tập trung nhìn kỹ lại thì mọi người đều là quần áo tả tơi, hắn mặc cái áo vải nâu không cũ không mới kia cũng coi như là còn có mặt mũi. Mà vị trùm thổ phỉ kia vừa mới gọi hắn là “nhị đệ”, có thể thấy được bọn cướp đối xử với hắn cũng không tệ, trong lòng tự dưng không khỏi cảm khái. Không hổ là rồng phượng giữa trời, vào rừng làm cướp cũng kiếm được vị trí có giá trị, từ hoàng tử thăng cấp thành “nhị ca” rồi.

Ngũ hoàng tử xuống được nửa sườn núi, thừa dịp nhóm thổ phỉ không chú ý tới, vũ khí lặng yên lóe lên giữa rừng cây.

Giả thất không biết Ngũ hoàng tử có ân oán gì với nhóm người này, quay đầu nói với bọn thị vệ:

– Thu cung tiễn, bắt sống, cố gắng tận lực đừng đả thương người.

Bọn thị vệ nghe vậy liền thu cung lại, rút đoản đao bên hông ra đỡ đòn từ phía sau.

Giả thất Giả bát xuống ngựa, giãn nhẹ cánh tay leo lên vách đá, động tác vô cùng mau lẹ, thoáng chốc đã tới chỗ Ngũ hoàng tử đang ẩn nấp.

Uất Trì Uyên dựa lưng vào một cây đại thụ, đao bổ củi cắm trên mặt đất.

Hắn đứng khoanh tay, nhổ ngọn cỏ trong miệng ra, cười nói:

– Đã đến thì nói tên ra, bảo đao của tiểu vương không thèm trảm mấy tên vô danh tiểu tốt.

Hai người hạ bái hành lễ:

– Thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong Ngũ điện hạ giáng tội.

– Miễn đi miễn đi.

Uất Trì Uyên cười nói, liếc mắt nhìn đám người đang đứng thành đoàn phía dưới:

– Đó đều là những huynh đệ trong bang của ta, còn xin hai vị nể chút tình mọn với ta mà thủ hạ lưu tình.

Giả thất nói:

– Thuộc hạ hiểu rồi, đã hạ lệnh bắt sống, tuyệt đối không đả thương những cái đó… tính mệnh của các anh hùng. Điện hạ không cần lo lắng.

Uất Trì Uyên gật gật đầu, lúc này mới đứng thẳng người, sửa sang lại vạt áo, thở dài:

– Dẫn ta đi gặp a huynh đi.

Sau khi bọn họ xuống khỏi vách núi, “trận chiến khốc liệt” cũng được phân rõ thắng bại.

Những đạo tặc này hiển nhiên không thể nào có kỹ năng giết người cướp của phóng hỏa điêu luyện được, đứng trước thị vệ được huấn luyện bài bản còn không chịu nổi một kích. Sau một trận đao thương loạn xạ, hơn một trăm tên hán tử đều bị thị vệ bắt hết lại. Có ba hay năm hán tử bị thương nhẹ, đều là trong lúc “loạn lạc” bị chính nông cụ của mình đả thương.

Trùm thổ phỉ bị thị vệ dùng roi đánh ngựa trói chặt hai tay sau lưng, sau đó chính mắt nhìn thấy “nhị đệ” của mình trò chuyện vui vẻ cùng hai tên thủ lĩnh của bọn quan binh, mới phát hiện ra bản thân đã bị lừa. Hắn tức giận dậm chân chửi rống lên, câu mắng đều là ngôn ngữ của vùng Khánh Châu. Bọn thị vệ nghe không hiểu, nhưng cũng biết chẳng phải lời hay ho gì. Sau đó có người dùng vỏ đao quất một cái lên miệng hắn, đánh mạnh tới mức cái miệng đang há ra của hắn lập tức sưng to.

Không nghĩ tên trùm thổ phỉ kia còn rất cứng họng, phun ra một ngụm máu với hai cái răng xong lại lập tức chửi um lên.

Giả thất nói:

– Đúng là nam tử hán.

Uất Trì Uyên chắp tay một cái với trùm thổ phỉ:

– Ngưu huynh, đắc tội.

Lại nói với thị vệ đang áp giải hắn:

– Ngưu huynh là khách, không được thất lễ.

Thị vệ vội hành lễ nói:

– Tuân mệnh, Ngũ điện hạ.

Tên sơn phỉ kia mắng được một hồi, nghe vậy bỗng nhiên im bặt, trừng đôi mắt to như mắt bò lên:

– Ngươi… ngươi…

Đúng lúc này, Giả thất đã dắt ngựa tới. Uất Trì Uyên hướng trùm thổ phỉ nói một tiếng “xin lỗi không tiếp được” rồi giục ngựa rời đi.

Uất Trì Việt ở trong xe chờ bọn thị vệ trở về bẩm báo, trong lòng cũng không ngừng lo lắng vì sự mất tích của đệ đệ.

Nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, hắn vén màn xe nhìn ra bên ngoài quan sát, thấy trên đường núi có mấy người đang giục ngựa chạy tới. Mấy tên thị vệ áo đen còn kẹp một người áo ngắn vải thô ở giữa, hắn không khỏi cảm thấy nghi hoặc. Đợi bọn họ đi tới trước mắt, nhìn rõ hình dáng tướng mạo của người kia, hắn đầu tiên là vui mừng khôn xiết, nỗi lo lắng đang treo lơ lửng trong bụng lập tức hạ xuống, trái tim như nổi trống đập loạn điên cuồng.

Nhưng mà sự mừng rỡ cũng chỉ trong một cái chớp mắt, ngay sau đó là lửa giận đang dâng cao ba tấc:

– Hôm nay cô nhất định phải đánh gãy chân hắn!

Nói rồi lập tức xuống khỏi xe ngựa.

Thẩm Nghi Thu thấy mặt hắn như phủ một sương lạnh, chỉ sợ câu nói kia cũng không phải nói đùa. Nàng âm thầm cảm thấy Uất Trì Uyên bị đánh gãy chân cũng là đáng đời, nhưng nàng cũng không thể giương mắt nhìn mọi chuyện không thể cứu vãn được, đành xuống xe theo.

Chốc lát sau, Uất Trì Uyên đi tới trước xe, ghìm chặt dây cương rồi tung người xuống ngựa. Đang muốn hành lễ, Uất Trì Việt bỗng nhiên đoạt lấy roi quất ngựa từ tay một thị vệ, đánh về phía đứa em trai mất nết.

Roi ngựa vung tới mang theo âm thanh vù vù của gió, hiển nhiên là sử dụng lực đạo rất lớn.

Uất Trì ngũ lang giật nảy cả mình, không tự chủ được đưa cánh tay lên cản lại. Roi quất lên trên cánh tay, hắn chỉ cảm thấy cơn đau nhức dữ dội lan truyền khắp cánh tay, nửa người đều tê dại. Hắn hét lên một tiếng theo bản năng, sắc mặt trở nên trắng bệch, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau lăn xuống.

Nhưng mà hắn không kêu đau, cũng không cầu xin, chỉ cắn răng chịu đựng.

Tính tình hai huynh đệ tuy khác nhau một trời một vực, nhưng cái tính ngang ngạnh thì đúng là giống nhau y hệt.

Thẩm Nghi Thu ở một bên nhìn thấy, có chút không đành lòng.

Uất Trì Việt quất một roi xuống, trong lòng vẫn chưa hết tức giận. Nhưng nhìn thấy bộ dáng này của đệ đệ, vô luận như thế nào cũng không hạ được roi thứ hai xuống. Hắn đành ném roi xuống đất:

– Ngươi giỏi lắm.

Uất Trì Uyên thấy thế, biết hắn đã mềm lòng, liền thuận thế leo xuống:

– A huynh, Ngũ lang biết sai rồi. Nếu a huynh còn chưa hết giận, cứ đánh thêm vài roi nữa đi. Đây là Ngũ lang đáng phải chịu.

Sắc mặt Uất Trì Việt trầm như nước:

– Ngươi tưởng ta không đành lòng đánh chết ngươi?

Vừa nãy Uất Trì Uyên bị hắn đánh mạnh một roi cũng không kêu lên tiếng nào, lúc này đuôi mắt hẹp dài nhiễm chút màu hồng đỏ, nhìn vô cùng đáng thương:

– Ngũ lang đáng chết, a huynh đánh chết Ngũ lang đi. Để Ngũ lang không làm a huynh tức giận được nữa.

Uất Trì Việt giận quá hóa cười:

– Vậy cô phải đánh chết ngươi, tránh để cho ngươi khỏi phải suốt ngày đòi chết.

Nói thì nói như thế, nhưng ngữ khí rõ ràng đã mềm mỏng hơn rất nhiều.

Ánh mắt Uất Trì Uyên khẽ động, thừa thắng xông lên:

– A huynh, trong xe của huynh có đồ ăn không? Đã mấy ngày rồi Ngũ lang chưa được ăn no…

Uất Trì Việt quan sát đệ đệ, quả nhiên thấy hắn gầy đi rất nhiều, liền hừ lạnh một tiếng:

– Chết đói luôn đi cũng được.

Ngừng một chút lại nói:

– Tự mình lên xe.

Thẩm Nghi Thu nhỏ giọng nói với tiểu thái giám:

– Đi tìm y quan tới xem vết thương trên cánh tay cho Ngũ điện hạ.

Uất Trì Việt chỉ đứng cách nàng có một bước chân, lỗ tai lại thính, nghe thấy ngữ điệu nàng phân phó thái giám, chỉ khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, chắp tay sau lưng đi hỏi Giả thất về tình hình của sơn tặc.

Uất Trì Uyên chịu một roi rất nặng kia xong, lúc này nửa cánh tay đều sưng đỏ hết lên, máu đỏ ẩn hiện, cũng may là không tổn thương tới gân cốt.

Thời điểm y quan thoa thuốc trị thương rồi băng bó cho hắn, hắn cố tình đưa cánh tay bị thương kia ra lắc lư trước mặt Thái tử.

Lửa giận của Uất Trì Việt lúc này đã tiêu tan hơn phân nửa, nhìn thấy cánh tay kia cũng âm thầm giật mình, trong lòng đau xót không thôi.

Hắn từ chỗ Giả thất biết được Uất Trì Uyên bị đám sơn tặc kia bắt đi, nhưng tình tình chi tiết thì lại không rõ ràng. Muốn mở miệng đi hỏi, nhưng lại không buông mặt mũi xuống được.

Thẩm Nghi Thu nhìn ở trong mắt, bất giác mỉm cười. Chính nàng đối với Uất Trì Uyên cũng rất tò mò, liền hỏi:

– Tại sao Ngũ đệ lại ở chỗ này?

Uất Trì Uyên nói:

– Nói ra rất dài dòng. A tẩu từ bi, cho Ngũ lang ăn một miếng trước được chứ? Ăn no rồi mới có sức nói được.

Lời còn chưa dứt, Uất Trì Việt liền ném chén trà trong tay hướng vào trán hắn.

Nhưng mà lực ném cái ly kia cũng không nặng, Ngũ hoàng tử vươn tay liền tiếp được.

Thẩm Nghi Thu mỉm cười phân phó thái giám đi lấy đồ ăn, lại lấy từ trong tráp của mình ra một quả táo:

– Trên xe không có gì để ăn, Ngũ đệ ăn trước quả táo cho đỡ đói nhé.

Uất Trì Uyên nói cảm ơn, đang muốn nhận lấy lại bị Thái tử đoạt đi:

– Cho hắn chết đói cũng được.

Nói rồi thản nhiên cầm táo lên ăn.

Ngũ hoàng tử cũng không tính toán với hắn, bất lực nhìn sang Thẩm Nghi Thu, hai người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Chỉ chốc lát sau, đồ ăn được mang tới. Uất Trì Uyên hình như rất đói, ăn hết hai miếng bánh sữa xốp giòn, hai đĩa bánh bao, lại uống thêm nửa ly trà, lúc này mới kể về những chuyện từ khi hắn rời kinh tới nay.

– Ta muốn đi theo tới Lương Châu, a huynh đương nhiên sẽ không đồng ý, nên ta đành phải nghĩ ra hạ sách này.

Hắn vừa nói vừa lấy lại quả táo từ trong tay Uất Trì Việt rồi đưa vào trong miệng:

– Mọi người đi đông, đương nhiên lộ trình sẽ không nhanh được. Ta ra roi thúc ngựa đi trước các người, đang nghĩ sẽ tới thành Khánh Châu trước để chờ. Lúc ấy rời kinh đã được sáu trăm dặm rồi, thiết nghĩ các người cũng phải đưa ta theo thôi.

Uất Trì Việt trừng mắt liếc hắn một cái:

– Nghĩ hay nhỉ!

Uất Trì Uyên nói tiếp:

– Tưởng trên đường đi thuận buồm xuôi gió lắm. Ai ngờ sáu bảy ngày trước, vừa mới rời khỏi Ninh châu, cưỡi ngựa đi đến hẻm núi liền bị nhóm Ngưu huynh bắt được.

Uất Trì Việt thấy hắn xưng huynh gọi để với đám thổ phỉ, tay lại cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

Uất Trì Uyên nói:

– Kể ra cũng trùng hợp, nhóm Ngưu huynh vào rừng làm cướp còn chưa được một tháng. Từ lúc thành lập còn chưa được khai trương lần nào, cũng may mà gặp được ta, mới có bữa cơm no để ăn.

Hắn ngừng một chút nói tiếp:

– Bọn hắn cướp tiền tài của ta, mua ba đầu dê năm hũ rượu, làm một bữa dê nướng, sau đó lại gặp phải chuyện khó giải quyết. Giết chết ta, họ không xuống tay được. Thả ta đi, lại sợ ta chân trước chân sau chạy đi báo quan. Ngưu huynh thấy ta là người biết tính toán, là bậc đại tài. Nghĩ mãi, liền quyết định cho ta gia nhập làm quân sư.

Thẩm Nghi Thu cười “phụt” một tiếng, Uất Trì Việt liền liếc nàng một cái.

Uất Trì Uyên nói:

– Ta thấy bọn họ đang gặp rất nhiều khó khăn. Khó khăn vì vào rừng làm cướp, lại còn kén cá chọn canh. Phụ nữ và trẻ em không cướp, nghèo không cướp, người đọc sách không cướp, trên có già dưới có trẻ cũng không cướp. Khó khăn lắm mới gặp một con dê béo là ta, vậy mà phần lớn tiền cướp được điều chia cho dân nghèo. Ăn được đúng một bữa rượu, ngày thứ hai lại tiếp tục húp cháo loãng.

– Làm cướp mà suy nghĩ được như vậy, trời thấy trời còn thương. A huynh biết ta rồi đấy, ta là người trọng tình trọng nghĩa, cứu người là việc cấp bách trước mắt, gặp chuyện bất bình như thế, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn? Ta thấy dáng vẻ không có tiền đồ của bọn hắn, trong lòng không khỏi lo lắng. Nếu cứ như thế mãi thì sớm muộn cũng sẽ giải thể về quê làm ruộng, mà ruộng bọn hắn cũng làm gì có mà làm…

Uất Trì Việt nghe hắn nói vớ vẩn một hồi, vốn định giáo huấn hắn, nghe tới câu cuối cùng, quên cả so đo, cau mày nói:

– Không có ruộng để làm?

Uất Trì Uyên xoa xoa cổ, lười biếng nói:

– Tỉ như vị Ngưu huynh kia, ruộng đồng bị phú hộ cưỡng ép mua mất, bản thân thì trở thành tá điền, tiền thuê lại để làm còn đắt hơn gấp bảy lần. Hắn vẫn có thể chịu đựng, tiền thuê nặng như vậy hắn vẫn cắn răng cố đóng.

– Mãi cho tới hai tháng trước, tiểu nữ nhi nhà hắn bị Tào thứ sử cướp vào trong phủ. Không được mấy ngày đã nằm trong bao tải đắp chiếu rồi bị ném ra ngoài, xác chết thiếu một con mắt với bốn ngón tay. Ngưu huynh tức không chịu nổi, đả thương một tên quản sự trong phủ thứ sử, mang theo vợ già trốn lên núi làm cướp.

Hắn dừng một chút lại nói:

– À, đúng rồi. Tuy Ngưu huynh cướp đồ của ta, nhưng cũng coi như đã cứu ta một lần, đủ để lấy công chuộc tội.

Xong lại liếc Thẩm Nghi Thu một cái:

– Ta còn nghe nói mấy ngày hôm nay Tào thứ sử đi khắp nơi trong thành vơ vét mấy thiếu niên xinh đẹp, nói muốn tặng cho Thái tử để làm nam sủng.

Uất Trì Việt nghe vậy, sắc mặt lập tức đen thui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK