Edit: Hà Thu
Trận bệnh này của Uất Trì Việt không có dấu hiệu nào đã đột nhiên ập tới. Hai ngày trước hắn còn rất khỏe, sang hôm nay tự dưng lại bị sốt.
Lúc đầu hắn tưởng bản thân nhiễm phong hàn, nên bảo y quan đi theo sắc cho ít thuốc cảm gió để uống. Ai ngờ chẳng những không khỏe lên được, mà ngược lại càng nặng thêm, nhiệt độ tăng cao không giảm, nhưng cả người lại rét run, cách màn xe cũng có thể nghe thấy tiếng hàm răng hắn và vào nhau lập cập.
Lai Ngộ Hỉ mang chăn lông, thảm nỉ, cùng áo lông cừu tới đắp hết lên người hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy rét run cầm cập, hơi lạnh thẩm thấu tận vào xương, tạo thành lưỡi đao băng đá, chuẩn bị xẻ hắn ra thành hai nửa.
Chỉ trong chốc lát hắn đã không thể đứng dậy được, đành phải nằm trên xe ngựa.
Quan viên tùy hành đề nghị nghỉ ngơi mấy ngày ở trạm dịch, đợi bệnh phong hàn của Thiên tử khỏi hẳn rồi hãy trở về kinh thành.
Nhưng Uất Trì Việt lại không đồng ý, còn lệnh cho nô bộc đánh xe ra roi thúc ngựa chạy hết tốc lực, nhanh chóng trở về Trường An.
Hắn mơ hồ cảm thấy hình như đây không phải bệnh phong hàn bình thường.
Cũng không phải ôn dịch, bởi vì các quan viên tùy hành cùng thái giám phục vụ thân cận đều không sao cả.
Càng không phải là ngộ độc. Bên người đều là thân tín của hắn, thức ăn nước uống đều do Lai Ngộ Hỉ tự mình lo liệu.
Có hai chữ bỗng nhiên hiện lên ở đáy lòng hắn “ý trời”.
Hắn từng nghe nói, một số loài chim cùng thú vật trước khi chết đều có cảm ứng. Bây giờ đến bản thân hắn tự mình cảm nhận được dự cảm khó diễn tả thành lời này.
Lá rụng về cội, hắn chỉ muốn về Trường An, về Thái Cực cung, trở lại bên cạnh tiểu Hoàn.
Uất Trì Việt được người khiêng về Huy Chương cung.
Lúc Thẩm Nghi Thu nhìn thấy hắn, hắn còn đang mê man, hốc mắt lõm sâu xuống, gò má ửng đỏ dị thường.
Nàng đưa tay chạm vào trán của hắn, nóng đến mức bất giác rút tay về.
Đao phụng ngự rất nhanh đã chạy tới, nhưng mà ông cùng y quan tùy hành cũng giống nhau, không tìm ra nguyên do, ngoại trừ trị liệu như bệnh phong hàn thông thường thì không còn cách nào khác.
Sau khi uống hết chén thuốc, nhiệt độ vẫn tăng cao không giảm, cái trán tựa hồ càng ngày càng nóng thêm.
Hoàng hôn ngày hôm đó, Uất Trì Việt tỉnh lại. Trước mắt của hắn hoàn toàn mơ hồ, nhưng khi ngửi thấy khí tức quen thuộc lại bất giác mỉm cười, cố gắng dùng sức phân biệt đâu là khuôn mặt nàng, vươn tay:
– Tiểu Hoàn…
Hắn chạm đến một dòng chất lỏng ấm áp.
Hai tay vô lực của hắn lướt qua gò má nàng, lại yếu ớt rủ xuống:
– Đừng khóc, không sao đâu.
Nhưng vừa nói được mấy chữ, hắn liền cảm giác lồng ngực đau như muốn vỡ ra. Hắn gấp rút thở hổn hển mấy cái, lúc này mới hỏi:
– Lai Ngộ Hỉ?
Lão thái giám đi lên phía trước, hốc mắt đỏ lên, giọng mũi nặng nề:
– Thánh nhân có gì phân phó?
Uất Trì Việt khó khăn nói:
– Gọi Lư công, Thôi công, cữu phụ Thiệu gia, Chu Tuyên cùng Triệu vương đến đây một chuyến. Đừng để lộ tin tức…
Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu được, giọng nói khàn khàn:
– Chỉ là cảm lạnh thôi, sẽ không sao đâu.
Ngừng một chút lại nói:
– Ta đã sai người đi tìm Hồ y kia rồi. Đến Kỳ thập nhị hắn còn có thể chữa khỏi, thì chữa bệnh nhẹ như thế này chắc chắn dễ như trở bàn tay. Chàng chờ một chút, sẽ ổn thôi, chỉ cần tìm được Hồ y kia…
Uất Trì Việt rất hiếm khi nghe thấy nàng nói năng lộn xộn như thế, trái tim không khỏi thắt chặt lại. Hắn không đành lòng nói cho nàng, chưa nói hắn có chống đỡ được tới khi đó không, mà cứ cho là lập tức tìm được tên Hồ y kia tới, thì hắn cũng không để cho lão ta trị liệu.
Hắn chỉ mỉm cười gật đầu:
– Ta biết. Mời bọn Lư công tới, chỉ là để phòng vạn nhất thôi.
Mấy người nhận được tin tức, rất nhanh đã chạy tới Thái Cực cung.
Uất Trì Uyên lảo đảo đi tới bên giường, quỳ xuống nắm chặt tay huynh trưởng, trầm thấp kêu một tiếng “a huynh”, nhiệt độ nóng bỏng của bàn tay làm hắn giật mình.
Uất Trì Việt nắm lại tay em trai:
– Ngũ lang, từ nay về sau, ngươi phải nghe lời a tẩu nói. Chăm sóc tốt cho a nương, đừng nghịch ngợm nữa…
Uất Trì Uyên nói:
– Ngũ lang biết rồi. Về sau Ngũ lang nhất định sẽ nghe lời a huynh a tẩu, tuyệt đối không làm loạn nữa.
Uất Trì Việt đưa tay, đang tính xoa đầu hắn như khi còn bé, nhưng lại sờ vào hư không, yếu ớt rũ xuống:
– Ngoan.
Uất Trì Uyên cố nén nước mắt, không dám khóc trước mặt huynh trưởng. Nhưng mà hắn không biết, Uất Trì Việt căn bản không nhìn thấy hắn.
Uất Trì Việt lại nói:
– Lư công đã tới rồi sao?
Lư Tư Mậu đi đến trước giường rồi quỳ xuống, âm thanh run rẩy:
– Thần ở đây, Thánh nhân có gì phân phó?
Uất Trì Việt nói:
– Trẫm muốn lập di chiếu.
Thẩm Nghi Thu cũng không nhịn được nữa, quay lưng lại che mặt, cố gắng hết sức mới nén được tiếng khóc nghẹn ngào trong cổ họng.
Uất Trì Việt nói tiếp:
– Sau khi trẫm chết, truyền ngôi lại cho Thái tử. Trước khi Tân đế làm lễ đội mũ, sẽ do Thẩm thái hậu chấp chính. Chư vị đều là những cánh tay đắc lực của Đại Yến, mong chư vị hết lòng phụ tá Thái hậu, giống như với trẫm…
Mấy vị quan lại hai mặt nhìn nhau, Lư Tư Mậu lên tiếng nói:
– Thái tử còn chưa ra đời, đất nước lại rất cần quân chủ. Chưa nói nếu như y quan chẩn đoán sai, nhỡ đâu trong bụng Hoàng hậu nương nương là công chúa…
Uất Trì Việt lắc đầu nói:
– Không sai đâu.
Lại chuyển hướng sang Uất Trì Uyên:
– Ngũ lang…
Uất Trì Uyên không đợi hắn nói xong đã vội vàng lên tiếng:
– Xin tuân theo mệnh lệnh của Thánh nhân, Ngũ lang nguyện tận tâm tận lực phụ tá a tẩu cùng cháu trai.
Uất Trì Việt nói:
– Làm phiền Lư công soạn chiếu chỉ.
Lư Tư Mậu không còn cách nào. Tứ hoàng tử không gánh nổi trọng trách lớn, Ngũ hoàng tử dù thông minh hơn người, nhưng tính tình nóng nảy lại bộp chộp, cũng không phải là ứng cử viên thích hợp cho vị trí quân chủ. Các hoàng tử khác đều còn nhỏ tuổi, nếu như đem một trong số họ phò tá lên đế vị, vậy lỡ như Thẩm hoàng hậu thực sự hạ sinh hoàng tử, thì chuyện này nên tính sao đây?
Hắn chỉ có thể soạn thảo di chiếu theo lời của Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt lúc này mới thở phào một hơi.
Có lẽ là do đã giải quyết xong chuyện quan trọng nhất, nên ba ngày tiếp theo, thân thể hắn càng ngày càng suy yếu.
Đào phụng ngự cùng một đám y quan luôn canh giữ bên giường của Thiên tử, một tấc cũng không rời. Đơn thuốc cũng được thêm bớt mấy lần, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không có nửa điểm hiệu nghiệm.
Đối mặt với ánh mắt chờ mong và khuôn mặt tiều tụy của Hoàng hậu, lão y quan chỉ có thể hổ thẹn lắc đầu, thành thật nói với nàng:
– Mạch tượng của Thiên tử càng ngày càng yếu đi, lão bộc đã theo nghề thuốc nhiều năm, nhưng chưa từng gặp qua chứng bệnh cổ quái như thế này bao giờ, thuốc thang hoàn toàn không có chút tác dụng. Chỉ mong Thánh nhân cát nhân thiên tướng… Nếu sốt cao còn kéo dài thêm một ngày một đêm nữa, chỉ sợ…
Thẩm Nghi Thu cắn chặt hàm răng, thật lâu sau mới gật đầu:
– Ta đã biết.
Nàng đờ đẫn nhìn lướt qua nhóm y quan, nói với Đào phụng ngự:
– Chư vị nghỉ ngơi một đêm đi, mọi người đã không ngủ không nghỉ mấy ngày nay rồi.
Đào phụng ngự biết là Hoàng hậu muốn ở một mình với Hoàng đế, bọn họ ở đây cũng chẳng có cách gì nên lập tức cáo lui rời đi.
Uất Trì Uyên cũng đi theo nhóm y quan lui ra ngoài, dù hắn không nỡ xa huynh trưởng, nhưng anh trai chị dâu hai người nhất định có chuyện riêng muốn nói.
Đợi bọn họ rời đi rồi, Thẩm Nghi Thu cho lui cung nhân, khom lưng nhúng khăn lụa vào chậu nước lạnh, nhẹ nhàng lau trán và lòng bàn tay của Uất Trì Việt. Thuốc thang không có tác dụng gì, nên nàng chỉ có thể ngày đêm dùng khăn lạnh lau đi lau lại cho hắn.
Uất Trì Việt tỉnh lại, phát hiện trên trán ướt lạnh. Hắn biết Thẩm Nghi Thu đang chăm sóc mình.
Hắn giơ tay lên, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của nàng trong lòng bàn tay, ngẩng mặt nhìn nàng nói:
– Tiểu Hoàn, nàng đi ngủ một lát đi.
Thanh âm của hắn khản đặc, giống y như bị lửa thiêu đốt.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Lúc chàng ngủ ta cũng ngủ rồi, vừa mới tỉnh lại đây thôi.
Uất Trì Việt không tin, trong giọng nói của nàng rõ ràng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Thẩm Nghi Thu rút tay ra, vuốt ve bụng dưới:
– Đừng lo lắng, ta biết nặng nhẹ.
Dứt lời nàng lấy khăn đang để trên trán Uất Trì Việt xuống. Chỉ mới được một lúc, vậy mà khăn đã nóng đến mức phỏng tay.
Nàng nhúng khăn vào chậu nước lạnh, vắt khô hước, một lần nữa đắp lên trán Uất Trì Việt, lại bưng nước ấm tới đút cho hắn, sau đó nói:
– Chàng ngủ thêm một lát đi.
Uất Trì Việt lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt nàng hồi lâu, nhưng vẫn không đúng trọng tâm:
– Ta muốn nhìn nàng nhiều thêm vài lần.
Thẩm Nghi Thu nhẹ nhàng hít sâu một hơi:
– Vậy chàng mau khỏe lên đi, ta cho chàng nhìn thoải mái, nhìn tới chán thì thôi.
Uất Trì Việt nhếch khóe miệng:
– Làm sao chán được, nhìn mười đời cũng không đủ ấy chứ.
Ngừng một chút nói tiếp:
– Kiếp sau ta không làm Hoàng đế, nàng…
Không biết tại sao, dù hai người bọn họ đã sống trong vô số Cẩm Đường nhà đẹp gác cao, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhớ nhất viện tử nhỏ có khoảng sân bé xíu, nhỏ tới mức duỗi tay duỗi chân cũng khó ở Linh Châu.
Nhưng nếu có kiếp sau, hắn muốn sống cùng nàng ở trong viện tử như thế, rồi sinh mấy đứa trẻ. Bọn họ không có dư giả gì, kinh tế cũng có chút eo hẹp. Có lẽ hắn còn phải viết chữ vẽ tranh bán cho người ta để kiếm tiền trang trải cho gia đình nữa.
Hắn hăng hái chăm chỉ, có lẽ sẽ thi đậu tiến sĩ, cũng có thể sẽ thi trượt, nhưng chắc chắn tình cảm của bọn họ rất mặn nồng.
Lần này, hắn muốn quên đi tất cả mọi chuyện của quá khứ, chỉ muốn đơn giản ở bên nhau, làm một cặp vợ chồng vui vẻ hạnh phúc.
Hắn muốn nói nguyện vọng của mình cho nàng biết, nhưng hắn không dám nói. Hắn chỉ sợ kiếp sau Tiểu Hoàn không bao giờ muốn làm Tiểu Hoàn của hắn nữa.
Nghĩ đến đây, hắn lại cười:
– Hiện tại cũng tốt rồi.
Một người không thể quá tham lam, hắn đã trộm được cả đời rồi. Mặc dù đời này ngắn rất ngắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng trọn vẹn.
Biên giới bình ổn, Tiết đảng đã bị diệt trừ, Thái tử là cốt nhục thân sinh của Tiểu Hoàn, nàng nhất định sẽ dạy dỗ hắn thành một vị quân chủ anh minh, có khi còn giỏi hơn cả cha hắn. Có lẽ trời xanh ban thưởng cho hắn một đời này chỉ là để làm nốt những chuyện còn dang dở ở kiếp trước.
Hắn vuốt ve gương mặt Thẩm Nghi Thu:
– Ta biết các nàng sẽ sống rất tốt. Giao giang sơn Đại Yến vào trong tay nàng, ta cũng rất yên tâm.
Hắn cười khẽ một tiếng:
– Nhưng mà lần này phải cẩn thận một chút, đừng có trượt chân nữa đấy.
Thẩm Nghi Thu vẫn luôn cố nén nước mắt, lúc này rốt cục cũng không kìm được nữa, nước mắt tràn mi mà ra, nghiến răng nói:
– Uất Trì Việt, chàng quên lúc trước đã đồng ý với ta chuyện gì rồi sao?
Ánh mắt Uất Trì Việt tràn đầy mê man.
Thẩm Nghi Thu nắm chặt bàn tay nóng hổi của hắn, móng tay ghim sâu vào lòng bàn tay hắn lúc nào không hay, còn nói như đòi nợ:
– Năm bốn tuổi ta vào cung, chàng từng hứa…
Uất Trì Việt hiểu ra, cười khổ nói:
– Sau đó không lâu ta bị bệnh nặng, sốt cao mãi không giảm. Sau khi khỏi hẳn thì không còn nhớ rõ nữa, chứ ta không phải cố ý quên mất.
Hắn nắm tay nàng:
– Khi đó ta đáp ứng với nàng cái gì?
Thẩm Nghi Thu bị câu hỏi khẽ của hắn làm cho giật mình.
“Ngươi biết nói chuyện sao? Vì sao không chịu lên tiếng?”
“Cây đao này có đẹp hay không? Có thích nó không? Nếu như ngươi mở miệng nói một câu, ta sẽ cho ngươi mượn sờ thử…”
“Tại sao lại mang vẻ mặt nhăn nhó như thế, cười một cái đi. Mới bé tí thế này mà suốt ngày mang vẻ mặt buồn bã đau khổ, lớn lên trông xấu lắm…”
“Ngươi cười một cái đi, gọi ta một tiếng a huynh, ta sẽ cho ngươi mượn chơi một khắc đồng hồ…”
“Bọn hắn đánh chết chó con của ngươi? Quá xấu rồi, ngày khác ta sẽ tìm con giống y đúc đem tới cho ngươi…”
“Muốn học cưỡi ngựa thì lại càng dễ hơn, ta dạy cho ngươi…”
“Đừng đau lòng nữa, chờ ta trưởng thành rồi, nhất định sẽ đánh cho cái gì mà người Đột Kỵ Thi với Thổ Phiên sợ chạy về nhà…”
“Muốn về Linh Châu đâu có gì khó, chẳng phải cũng chỉ là một ngàn dặm đường thôi sao, ngày khác ta sẽ đưa ngươi trở về…”
“Đại trượng phu lời hứa đáng ngàn vàng, cây đao này tặng cho ngươi làm tín vật, về sau ngươi cầm đao tới tìm ta…”
…
Những gì năm đó thiếu niên nho nhỏ ấy hứa, tất cả đều đã làm được.
Uất Trì Việt đợi hồi lâu nhưng cũng không đợi được đáp án của nàng, chỉ nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ.
Hắn thở dài:
– Nghe nói khi đó ta khăng khăng muốn đưa tiểu Hồ đao cho nàng. Cây đao đó vẫn còn, nhưng ta không dám đưa cho nàng nữa.
Hắn lấy từ dưới gối ra một túi gấm nhỏ rồi đưa cho nàng.
Thẩm Nghi Thu rút dây vải ra đổ vào lòng bàn tay, là ba đồng tiền.
Uất Trì Việt nói:
– Khi đó ta yêu cầu cưới nàng, a da đã nhờ lão đạo sĩ dỏm kia bói toán, liền bốc được ba quẻ. Lần đầu tiên bốc ra ly tán, lần thứ hai là quẻ xui, lần thứ ba là bế tắc. Dưới cơn nóng giận ta liền tự tay bày ra quẻ tốt…
Hắn lắc đầu, khóe miệng giương lên:
– Ta vốn không tin số mệnh, nhưng chuyện tới bây giờ…
Thẩm Nghi Thu cong ngón tay, cầm thật chặt ba đồng tiền kia, sau đó buông ra, đem từng đồng từng đông, chậm rãi đặt tới bên gối hắn.
Quẻ tốt, âm dương giao cảm, trời đất giao hòa, đại cát.
Thẩm Nghi Thu dùng sức trừng mắt nhìn nam nhân nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy xuống, nàng lời ít ý nhiều nói:
– Không cho chàng chết, ta không cho phép chàng chết!
Uất Trì Việt trầm mặc hồi lâu, khẽ thở dài một hơi:
– Tiểu Hoàn, cho ta ôm một cái.
Thẩm Nghi Thu thay khăn khác cho hắn, rồi nằm xuống bên cạnh hắn, nghiêng người sang, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Uất Trì Việt nói rất nhiều, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Thẩm Nghi Thu vuốt ve gương mặt gầy guộc của người nam nhân, dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả lại mặt mày của hắn, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm hết lần này tới lần khác:
– Ta thích chàng, ta thích chàng…
Không biết nói mấy ngàn mấy vạn lần, nàng rốt cục buồn ngủ không chịu nổi, không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại lần nữa, nến đã cháy hết, trong điện màn che buông xuống, chỉ có ánh ban mai lạnh lẽo màu xanh xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ chiếu vào.
Thẩm Nghi Thu giật mình ngồi dậy, liền lập tức đi sờ trán nam nhân bên cạnh, chạm tay có chút ấm áp.
Lúc lúc này, nàng trông thấy hàng mi dài của hắn khẽ run lên, giống như con bướm nhẹ nhàng vỗ cánh.
Nam nhân chậm rãi mở mắt ra, tựa hồ xuất thần trong chốc lát, sau đó khóe miệng lập tức cong lên:
– Viên thuốc nhỏ.