Edit: Hà Thu
Đời trước bà mai là Tông chính tự khanh, Uý Trì Khoáng bên cánh Lăng vương. Nhưng đời này lại đổi thành Hộ bộ thượng thư cùng trung thư môn hạ Lư Tư Mậu.
Nếu nhìn qua phẩm cấp thì những người tới kiếp trước có chức vụ cao hơn, nhưng cánh Lăng vương suy cho cùng cũng chỉ là một tôn thất quận vương nhàn rỗi, còn Lư Tư Mậu mới thực sự là người nắm thực quyền, nắm chắc chức tể tướng.
Thẩm Nghi Thu nhìn thấy kiếp này đã thay đổi bà mai, nàng càng chắc chắn rằng Uất Trì Việt đã thay đổi mới tinh từ trong ra ngoài, tuyệt đối không còn giống với trước kia nữa. Xem ra sau khi sống lại một đời, không phải mọi chuyện đã định ở kiếp trước thì kiếp này sẽ giống y hệt như thế, không thay đổi gì.
Thẩm lão phu nhân lại vô cùng vui mừng, ngay cả việc cháu gái chống đối ngỗ nghịch bề trên cũng tạm thời bỏ qua một bên, trên mặt như phát ra vầng hào quang rực rỡ nói:
– Lư công xuất thân danh gia vọng tộc, lại làm quan tể phụ, đức cao vọng trọng. Nay Thái tử mời Lư công tới đây bàn chuyện hôn sự, việc này cho thấy người cũng rất coi trọng Thẩm gia nhà chúng ta.
Thẩm Nghi Thu cũng không dám gật đầu bừa bãi, Uất Trì Việt là bần cùng lắm mới phải cưới nàng, đối với Thẩm gia vốn cũng chẳng có hảo cảm gì, làm sao có thể quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt này. Chuyện này chắc chắn hơn phân nửa là xuất phát từ ý tứ của Trương hoàng hậu.
Vừa nghĩ tới Trương hoàng hậu, Thẩm Nghi Thu cũng không biết nên khóc hay nên cười. Lẽ ra nàng nên oán hận Trương hoàng hậu chia rẽ nhân duyên đang êm đẹp của nàng, nhưng khi nhớ tới đời trước Hoàng hậu đã che chở cho mình như thế nào, cuối cùng nàng lại chẳng thấy oán hận dù chỉ một chút. Nàng chỉ có thể cười khổ, hai người bọn họ suy cho cùng vẫn là có duyên làm mẹ chồng nàng dâu.
Sau khi Lư thượng thư tới cửa không lâu, thánh chỉ tứ hôn cũng tới, hôn sự này coi như trở thành một kết cục đã định.
Hôn lễ được định ra vào tháng tám, so với đời trước còn sớm hơn những một tháng.
Lúc đầu nàng đã xác định cùng Ninh thập nhất kết hôn, của hồi môn cũng đã chuẩn bị xong hết. Nhưng hôm nay đột nhiên lại không gả cho Ninh gia nữa mà lại gả tới Đông cung, rất nhiều thứ đã không còn hợp với lễ nghi, hầu như tất cả mọi thứ lại phải chuẩn bị lại từ đầu.
Thẩm Nghi Thu đã đắc tội với tổ mẫu, Thẩm lão phu nhân bây giờ cũng chả chịu giúp đỡ, coi như không quan tâm đến nàng nữa. Trong lòng bà thầm nghĩ "nàng đến cuối cùng cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười lăm tuổi, chưa từng trải qua chuyện lớn như vậy. Không tới mấy ngày sẽ rối tinh rối mù, thiếu hụt khắp nơi, đến cuối cùng cũng sẽ phải tới cầu xin bà trợ giúp mà thôi".
Nhưng việc này Thẩm lão phu nhân lại tính sai rồi.
Đời trước cho dù Thẩm Nghi Thu chưa từng trải qua việc này, nhưng nàng vốn là người để ý khắp nơi. Lúc nào cũng quan sát học hỏi, chỉ cần nhìn qua một lần trong lòng đã tự xây dựng ra cách làm. Chưa nói tới việc trước đây nàng đã quản lý hậu cung nhiều năm, mọi chuyện lớn nhỏ đều nắm rõ trong lòng bàn tay cho nên mấy chuyện vặt vãnh này cũng chẳng thể làm khó được nàng.
Chẳng thấy nàng hối hả bận rộn cái gì, nàng nhất quyết làm ổ ở trên giường, chỉ thỉnh thoảng mở miệng động đậy một chút, còn lại tất cả công việc đều an bài đâu ra đấy vô cùng rõ ràng. Trong những ngày qua, đám tiểu tỳ của Trinh Thuận viện bận rộn tới mức chân không chạm đất, người giống như con quay di chuyển không ngừng, bận bịu như thế nhưng không hề có chút rối loạn.
Tố Nga, Tương Nga và những người khác nhìn thấy thì càng thêm bội phục sát đất nương tử nhà mình.
Thẩm Nghi Thu được gả cho Thái tử làm phi, bọn hạ nhân của Trinh Thuận viện chính là đám người cao hứng nhất. Ngày xưa bởi vì chủ nhân chỉ là một bé gái mồ côi không nơi nương tựa, bọn họ ở trong phủ không biết đã phải gánh chịu bao nhiêu cơn giận không đâu, chịu đủ mọi thiệt thòi. Đi tới phòng bếp lấy đồ ăn cũng phải đi theo sau người ta, rồi bưng về mấy thứ mà người khác không thèm lấy.
Bây giờ bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống chuyện tốt như vậy, nhóm tỳ nữ cũng cảm thấy mở mày mở mặt, vô cùng hãnh diện. Bây giờ ai nấy đi đứng cũng đều ưỡn thẳng sống lưng, đi nhanh như gió. Thẩm Nghi Thu cũng muốn kiềm chế bọn họ lại một chút nhưng nghĩ lại, bọn họ đã từng chịu ủy khuất nhiều năm như vậy, bây giờ khó có được một lần có thể ngẩng cao đầu, nàng làm sao có thể khiến cho bọn họ mất hứng được chứ, nếu họ thích thì cứ để cho họ vui đi.
Ngày hôm nay thời tiết trong lành, Tố Nga cùng Tương Nga ở trong viện tử chỉ huy nhóm tiểu tỳ phơi đồ mùa đông cùng mấy chiếc áo khoác lông cừu.
Tố Nga nói:
– Trước kia không nhìn ra, ta luôn nói tiểu nương tử nhà chúng ta chả chịu lo nghĩ tính toán gì cả. Ai ngờ nàng lại có tài đến nhường này, cũng khó trách thánh nhân với hoàng hậu nương nương muốn chọn nàng làm Thái tử phi.
Nàng lại quay đầu nhìn sang hướng hành lang bên kia một chút, chỉ thấy tiểu nương tử đang nằm lệch người ở trên chiếc giường trúc, quạt tròn để lên bụng, mi mắt khép hờ, đầu nhẹ nhàng gật gà gật gù. Xem ra là đang ngủ gật rồi.
Tố Nga không khỏi thở dài:
– Chỉ tiếc cho Ninh gia tiểu lang quân… Tiểu nương tử tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng trong trường chắc cũng rất khó chịu…
Tương Nga cũng có chút thổn thức, cắn cắn môi dưới nói:
– Kết hôn được hay không là do duyên phận, tiểu nương tử với Ninh công tử chính là thiếu đi một chút duyên phận.
Hai người sau đó đều mất hết hứng thú, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, Tố Nga liền chuyển đề tài:
– Không nói những chuyện này nữa, nói chuyện vui đi. Hôm qua ta đến nhà kho lấy hương hoàn, ngươi đoán xem ra đã gặp ai?
Tương Nga trả lời:
– Ngươi chả nói rõ ràng cái gì hết, bảo ta đoán kiểu gì?
Tố Nga mỉm cười chỉ chỉ lên bầu trời xanh không một gợn mây:
– Ngươi cứ đoán đi.
Tương Nga ngay lập tức hiểu ra. Ý của nàng muốn nói tới đại tỳ nữ Thanh Nga trước kia đã cùng bọn họ hầu cận bên cạnh Thẩm thất nương rất nhiều năm. Nàng cười nói:
– Là nàng ta sao?
Tố Nga khinh thường mà cong cong khoé môi:
– Lúc đó nàng ta tới tìm ta để lôi kéo làm quen, nghe vẻ như có ý muốn cầu ta tới xin tiểu nương tử dàn xếp cho nàng ta trở lại Trinh Thuận viện.
Tương Nga liền hỏi:
– Ngươi đồng ý rồi sao?
Tố Nga ngắt lời nàng:
– Ta thèm vào! Tiểu nương tử lúc trước không đi dự yến hội của Hoàng hậu nương nương, nàng ta nhìn thấy không có tương lai nên là người đầu tiên vỗ cánh bay lên cành cây cao khác, uổng công chúng ta xem nàng là tỷ muội tốt. Bây giờ tiểu nương tử đi lên như diều gặp gió, nàng lại thấy tốt mà bâu vào. Gọi ta tới á, ta liền hung hăng mắng cho nàng ta một trận, nàng ta xấu hổ quẹt nước mắt chạy vội rồi!
Tương Nga tính tình trầm ổn, tâm địa thiện lương, nghe vậy liền nói:
– Ngươi hà tất phải làm tới mức đó làm gì? Không đáp ứng với nàng ta là được rồi.
Hai người đang nói chuyện, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng gõ cửa liên hồi.
Tố Nga nhíu nhíu lông mày, mặt mũi tràn đầy vẻ không kiên nhẫn:
– Lại đến nữa rồi! Mới sáng sớm không biết đã thắp hương gì chưa, chưa gì đã vội vã chạy đến đây ôm chân phật. Ngày nào cũng tới tới lui lui ở viện chúng ta, giống y hệt cái ngày mùng tám tháng tư đi hội làng mua đồ. Tiểu nương tử nói cái này gọi là gì nhỉ?
Tương Nga cười nói:
– Đông như trẩy hội, xe ngựa nườm nượp nối tiếp.
Tố Nga bĩu môi oán trách:
– Đúng, đúng, đúng là nói như vậy. Buổi sáng thì Ngũ phòng, Thất phòng thì vừa mới tới lúc nãy, khó khăn lắm mới có một chút thời gian thanh tịnh. Hôm nay không biết còn có bao nhiêu người đến nữa đây?
Tương Nga cũng cảm thấy rất phiền hà, nàng đứng dậy, phủi phủi nếp nhăn ở trên vạt áo:
– Để ta đi ra đằng trước xem ai tới, ngươi đi gọi tiểu nương tử dậy đi, nhớ kỹ gọi nhẹ nhàng một chút, đừng có hù dọa nàng.
Thẩm Nghi Thu đang nửa tỉnh nửa mê thì nghe thấy Tố Nga nhẹ nhàng gọi một tiếng, nàng nhanh chóng tỉnh giấc, bất đắc dĩ hỏi:
– Là ai tới?
Lời vừa mới hỏi thì liền có tiểu tỳ bước đến bẩm báo:
– Là Tiêu phu nhân tứ phòng đến tặng đồ trang sức cho nương tử.
Thẩm Nghi Thu ngồi dậy sửa sang lại phần tóc mai bị rối, lại phân phó Tương Nga:
– Mời phu nhân đến đông sương phòng ngồi, ta thay xong y phục khác sẽ tới ngay.
Tới đông sương phòng mới thấy, ngoại trừ Tiêu phu nhân của tứ phòng còn có năm người tiểu tỳ nữ khác. Một người là Phù Dung – tỳ nữ phục vụ bên người của tổ mẫu, bốn người kia thì dung mạo xuất trần, tư thái thướt tha, yểu điệu thục nữ, những gương mặt này Thẩm Nghi Thu đều rất quen thuộc.
Bên người Thẩm lão phu nhân ngoại trừ Hải Đường chuyên phục vụ việc trong nhà còn có nha hoàn thân cận là Phù Dung, người hay được tổ mẫu trọng dụng làm việc bên ngoài. Còn bốn người xinh đẹp kia đều là do tổ mẫu nàng tỉ mỉ thay nàng chọn lựa mấy vị tỳ nữ, mục đích là đi theo nàng tới Đông cung để hầu hạ. Nhưng thực chất là đi tranh sủng với nàng nếu nàng không được Thái tử yêu mến.
Những nữ tử này phần lớn đều được đưa tới từ mấy gia tộc quyền quý ở Giang Nam. Họ chọn lựa những nữ tử trẻ trung xinh đẹp, từ nhỏ đã sống cuộc sống giàu sang, sung túc, được mời thầy tới dạy đàn hát, ca múa, đọc sách ngâm thơ. Sau khi trưởng thành thì một bộ phận sẽ tới các phủ làm thị thiếp, kỹ nữ mua vui. Một bộ phận thì được coi như lễ vật để tặng cho người khác. Còn một bộ phận còn lại thì sẽ đi theo các tiểu nương tử chuẩn bị xuất các, nhằm mục đích "hầu hạ" các tiểu lang quân khi nữ chủ nhân của mình "không tiện". Việc này cũng là để phòng "nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài".
Từ đó có thể thấy chỉ có Thẩm gia danh gia vọng tộc mới suy nghĩ vô cùng thấu đáo mà lại kín kẽ tới mức này được.
Kiếp trước Thẩm Nghi Thu chỉ nghĩ là tổ mẫu làm mới chuyện đều là vì lo nghĩ cho mình nên mới thu nhận hết tất cả nhóm người này. Nhưng cuối cùng vị Thái tử phi mà Uất Trì Việt cưới hỏi đàng hoàng về lại không được chào đón nên mấy người này hắn lại càng chẳng bao giờ ngó đến. Sau đó có người trong các nàng có suy nghĩ muốn trèo lên lành cao làm phượng hoàng nên đã tự tay chủ trương, đánh liều mà leo lên giường của Uất Trì Việt khiến hắn nổi giận trục xuất tất cả. Cũng kéo luôn cả Thẩm Nghi Thu xuống dốc cùng theo.
Cô nương Phù Dung này vốn là một người lão luyện, thành thục và trung thành tuyệt đối. Nhưng vào lúc nàng gian nan khó khăn nhất thì nàng ta lại bỏ đá xuống giếng, bán chủ cầu vinh rồi chạy tới bên cạnh thục phi Hà Uyển Huệ. Vì nàng ta mà hiến kế bày mưu, chỉ hận không thể sớm kéo nàng xuống khỏi hậu vị.
Ngay khi Thẩm Nghi Thu nhìn thấy những gương mặt quen thuộc này, nàng liền biết đây là tổ mẫu đang muốn làm hoà. Nhưng lại sợ mất hết mặt mũi nên mới kéo con dâu trưởng ra làm thuyết khách.
Nàng im lặng cúi đầu hướng Tiêu thị hành lễ:
– Thẩm thẩm.
Tiêu thị đứng thẳng người lên, thân mật ôm cánh tay của nàng:
– Thẩm thẩm tới đây là muốn xem cháu có cần giúp đỡ gì không, nhưng nào biết được cháu tuổi còn nhỏ nhưng đã giỏi giang như thế. Những việc này cho dù là người có kinh nghiệm nhiều năm làm chủ mẫu cũng bị xoay tới sứt đầu mẻ trán. Vậy mà chẳng làm khó được cháu, đã vậy lại an bài thoả đáng mọi chuyện như này rồi.
Thẩm Nghi Thu nó:
– Làm phiền A thẩm phí tâm rồi.
Tiêu thị lại hàn huyên vài câu, một lúc sau mới thành thật nói:
– Thất nương, bà cũng đã lớn tuổi rồi, không tránh khỏi có chút vội vàng nóng nảy nên mới đối với vãn bối hơi nghiêm khắc hơn một chút. Người ta thường nói, tận hiếu luôn là việc phải ưu tiên, chúng ta là những người làm con cháu, không nên so đo với bà làm gì.
Nàng dừng một chút lại nói:
– Người một nhà không thể tránh khỏi cũng có lúc cãi vã, nhưng nói cho cùng vẫn là người thân trong gia đình, trên đời này không có ai thân thiết với mình hơn người trong nhà cả. Cháu tuổi vẫn còn nhỏ, có nhiều chuyện cũng chưa hiểu được hết. Nhà ngoại là nơi mà nữ tử có thể dựa vào, nhất là ở trong cung. Cho dù có ở gia tộc nào, thời đại nào, gia đình vẫn luôn là nơi đồng cam cộng khổ cùng chúng ta, hỗ trợ lẫn nhau. Không nói đâu xa,ví dụ như đương kim Hoàng hậu nương nương đi, nếu như không có nhà ngoại là Trương thái uý, bà làm sao có thể ở trong cung tự do tự tại như vậy được?
Bà hết lời khuyên bảo tận tình, nói đến mức khô rát cổ họng nhưng khuôn mặt của Thẩm Nghi Thu vẫn thờ ơ như cũ, trên môi mang ý cười nhàn nhạt. Hiển nhiên là những lời vừa nãy đi từ lỗ tai trái sang tai phải, từ tai phải đi luôn ra ngoài rồi.
Tiêu thị bị bắt buộc phải hoà giải, vốn dĩ đã không tình nguyện chút nào rồi. Bây giờ lại nhìn thấy bộ dạng khó chơi của Thẩm Nghi Thu lại càng cảm thấy bản thân đã tự chuốc lấy nhục nhã, trong lòng không ngừng oán trách mẹ chồng.
Nhưng mà dù sao cũng đã nhận lệnh, bà cũng đành phải tiếp tục khuyên nhủ:
– Cháu đừng thấy tổ mẫu nghiêm khắc với cháu mà buồn. Thật ra… trong tất cả huynh đệ tỷ muội trong nhà… tổ mẫu coi trọng nhất chính là cháu đấy.
Bà vốn muốn nói là "yêu quý" nhưng lời này ngay đến chính bản thân bà còn không tin được, nên nhanh chóng sửa lại lời nói.
Thẩm Nghi Thu vẫn như cũ chỉ cười mà không đáp.
Tiêu thị vẫn kiên trì tiếp tục nói:
– Cháu nhìn đi, tổ mẫu đúng là yêu quý cháu nhất mà.
Bà đưa tay chỉ vào Phù Dung:
– Phù Dung chính là người thân cận nhất bên cạnh tổ mẫu, trong sinh hoạt hằng ngày vẫn luôn ở cạnh không tách rời, bây giờ tổ mẫu cũng đưa tới cho cháu, nếu đổi thành người khác thì đời nào bà nào chịu rời ra như vậy. Còn có những tiểu tỳ này nữa, đều là tổ mẫu thay cháu lựa chọn tỉ mỉ, ta thấy rất tốt. Bát nương còn muốn lấy một người nhưng tổ mẫu nói rằng con sống một mình ở Đông cung vốn đã không dễ dàng, bên người không thể nào không có mấy người trợ giúp đắc lực. Người để cho cháu, không có ai có quyền đoạt đi.
Thẩm Nghi Thu cười một tiếng:
– Nếu thẩm đã nói như vậy, cháu sẽ tự mình làm chủ. Đưa hai người bên trong tới cho a thẩm.
Tiêu thị giật nảy mình, vội vàng xua tay:
– Như vậy sao được chứ.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Tổ mẫu đem người thưởng cho cháu, bây giờ bọn họ đã là người của cháu. Nay cháu đồng ý đưa họ cho a thẩm, tổ mẫu nhất định cũng không có ý kiến gì. A thẩm không cần phải khách khí, chúng ta đều là người nhà Thẩm gia, có phúc cùng hưởng. Sau này bát muội xuất các, có những người mà tổ mẫu đã chọn giúp đỡ cho nàng, người làm tỷ tỷ như cháu cũng thấy yên tâm.
Tiêu thị nghe nàng nói mà nghẹn cả họng, không thể bắt bẻ nổi lời nói của nàng. Nàng nói đúng, Thẩm lão phu nhân đã cho nàng những người này rồi thì bây giờ nàng có quyền làm chủ.
Nhưng là một người mẹ, ai lại nỡ lòng đưa cho nữ nhi nhà mình mấy tiểu tỳ xinh đẹp có thể mê hoặc lòng người như thế này? Nhìn qua đã biết là mấy người không chịu an phận thủ thường rồi.
Thẩm Nghi Thu nhăn mặt lại, giả bộ tức giận nói:
– Nếu thẩm thẩm khách khí với cháu như thế thì chính là coi thường cháu rồi.
Tiêu thị cũng không gánh nổi tội danh khinh thường Thái tử phi, đành phải cắn răng nuốt nước bọt cười gượng nói:
– Vậy thì thẩm thẩm liền thay Bát muội cảm ơn cháu.
Trong lòng lại không ngừng đem mẹ chồng ra mà mắng mấy chục mấy trăm lần. Nghĩ lại thì bây giờ mấy người này cũng ở dưới tay mình, có cho đi cùng với của hồi môn hay không thì cũng là tuỳ ý mình, cùng lắm là nuôi thêm mấy miệng ăn thôi.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Mấy người này đều là tổ mẫu tỉ một chọn lựa, nhan sắc và tài năng đều đứng hạng nhất. Nhất định có thể giúp cho Bát muội như hổ mọc thêm cánh, thẩm thẩm đừng có phí sức dùng vào việc khác, như vậy chính là cô phụ tấm lòng của tổ mẫu đó.
Ánh mắt Tiêu thị tối sầm lại, nàng không nói thì không sao. Nhưng bây giờ lại nhất định dặn dò bà sau này nhất định phải đem mấy người này đi cùng với của hồi môn cho con gái, nếu không làm theo thì sau này cũng khó mà giải thích được.
Thẩm Nghi Thu lại tiếp:
– Thẩm đừng thấy ngạc nhiên. Ba người, cháu cùng với Bát muội, Tứ tỷ có tình cảm không hề bình thường. Giờ Bát muội có, Tứ tỷ cũng không thể thiếu phần được. Bây giờ Tứ thẩm chọn trước hai người đi, còn hai người thì làm phiền thẩm đưa tới cho Nhị thẩm. Tứ tỷ vừa mới định chuyện hôn sự xong, cùng lắm là tới sang năm là tổ chức, vừa vặn gom chung vào của hồi môn cho tỷ ấy.
Tiêu thị sau khi nghe xong, biết không chỉ có mỗi mình bà mà nhị phòng cũng có phần thì trong lòng lập tức dễ chịu hơn một chút.
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua Phù Dung nói:
– Như thẩm cũng đã nói, Phù Dung là người mà lão phu nhân tâm đắc nhất, tổ mẫu ngày bình thường sinh hoạt không thể thiếu nàng dù chỉ một khắc. Vậy thì người này không thể tuỳ tiện đưa cho Thẩm được, xin Thẩm đưa người về cho tổ mẫu giúp cháu. Người thay cháu nói với tổ mẫu "tâm ý của người, Thất nương xin ghi nhận trong lòng".
Tiêu thị nghe nàng nói tới mức á khẩu nói không lên lời, sau đó nghe theo nàng ngơ ngác mang theo năm tiểu tỳ bước ra khỏi Trinh Thuận viện. Lúc này bà mới ngạc nhiên phát hiện mình bị một tiểu nương tử mới mười lăm tuổi dắt mũi dẫn đi, không có một chút sức lực nào để phản bác.
Bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy không thể giải thích được. Xuất thân của bà là từ đệ nhất phủ quốc công, tuy là thứ nữ nhưng có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua?
Nhưng mà vừa nãy bà cùng Thẩm thất nương ngồi đối diện nhau, bà lại không có một chút dũng khí nào để phản bác lại.
Tiêu Thị nghĩ mãi vẫn thấy khó hiểu, lẽ nào đứa nhỏ Thất Nương này thực sự là có mệnh của phượng hoàng? Chứ nếu không tại sao tuổi còn nhỏ sao lại có khí phách như vậy?
Lúc này bà lại tỉ mỉ chọn chọn lựa lựa lại trong bốn tỳ nữ, vất vả lắm mới chọn ra được hai người có tư sắc kém nhất giữ lại. Còn lại hai người thì mặt mày tối sầm mà đưa tới nhị phòng.
Thẩm tứ nương mới rồi vừa định ra một mối hôn sự rất tốt. Nghe nói là cháu trai thứ hai của con trưởng phủ An Bình bá, nàng bây giờ vốn rất đang đắc ý. Ai ngờ Thẩm Nghi Thu lại một phát bay lên cây cao làm phượng hoàng, đoạt hết danh tiếng vốn có của nàng. Bây giờ so sánh với Đông cung, Bình bá phủ đúng là vô cùng ảm đạm, nhạt nhoà.
Mấy ngày nay nàng vốn dĩ vẫn đang buồn bực, không ngờ Thẩm Nghi Thu được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, còn dám đưa mấy mỹ tỳ này tới cho nàng. Dù là nàng ngày thường túc trí đa mưu, luôn tự coi mình là nữ Gia Cát nhưng lúc này cũng chả nghĩ ra được cách gì đối phó lại. Chỉ có thể đập vỡ hai cái cốc, hất đổ ba cái bát rồi tức hổn hển mà nằm xuống giường ôm chăn khóc.
Thanh Hoè viện lại là một quang cảnh khác. Thẩm lão phu nhân vốn cho là mình chủ động làm hoà, cháu gái đương nhiên sẽ cảm động tới rơi mắt, tự nhiên sẽ tìm tới nhận tội rồi xin lỗi. Ai dè đợi nửa ngày cũng không đợi được Thẩm thất nương mà lại nhìn thấy Phù Dung bị ghét bỏ quay trở về.
Phù Dung đem hết mấy lời mà Thẩm thất nương cùng Tứ phu nhân đã nói trước đó kể lại cho lão phu nhân nghe. Thẩm lão phu nhân nghe xong hai mắt trợn trừng lên, miệng không ngừng mắng "nghiệt chướng" rồi lại lẩm bẩm:
– Đáng lẽ lúc trước ta nên ném nó ở trên Tây Bắc, để cho nó tự sinh tự diệt!
Thẩm Nghi Thu đưa tiễn Tứ thẩm xong liền ngáp một cái, đang muốn trở về phòng ngủ tiếp. Vừa mới đi tới hành lang bên trên đông sương phòng, lại nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Nàng thở dài một hơi, lại phải dừng bước.
Mặc dù nàng không vui khi phải gả cho Uất Trì Việt, nhưng cũng không thể không thừa nhận, hắn ở trong mắt người ngoài đúng là một khối thịt mỡ to lớn mà rất nhiều người ao ước.
Ở trên triều đình nhìn bọn họ tranh giành trữ vị nhiều lần quá thành quen. Người làm Thái tử lúc nào cũng như đang đi trên băng mỏng, không cẩn thận một chút sẽ bị người khác kéo xuống khỏi ngựa. Nhưng nói cho cùng thì mấy vị huynh đệ bằng tuổi Uất Trì Việt cho dù là thủ đoạn hay gia thế thì đều không thể so được với hắn. Chưa nói hắn cũng đã giám quốc được mấy năm, căn cơ vững chắc, đem chức vị trữ quân ngồi rất vững vàng. Từ bản triều lập quốc cho tới nay gần như không có mấy ai được như hắn.
Vị trí Thái tử phi này trọng lượng đúng là không hề nhẹ, chỉ cần không có gì bất trắc xảy ra thì nàng chắc chắn chính là Hoàng hậu.
Đám người Thẩm gia ai cũng đều ngưỡng mộ sự may mắn của Thẩm Thất nương, nhưng cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi người được chọn là Thẩm Nghi Thu – một cô bé mồ côi. Nàng không có cha mẹ để dựa vào, cuối cùng không phải là chỉ có thể dựa vào các thúc bá cùng các huynh đệ tỷ muội khác hay sao?
Bởi vậy tâm tư luôn nghe theo hướng gió thổi, nhân lúc nàng chưa xuất các liền vội vàng cố gắng tới kết thân một phen.
Bao nhiêu người tới Thẩm Nghi Thu cũng chẳng cự tuyệt một ai, nhưng nếu đưa cho nàng tiền tài lễ vật, bất kể là ít hay nhiều nàng cũng một mực từ chối. Chỉ cần có người cầu nàng, trước mặt Thái tử "nói tốt hộ một vài câu" hoặc ám chỉ nàng hỗ trợ giúp đỡ việc mua quan bán chức, nàng liền nói thẳng thừng rằng mình lực bất tòng tâm.
Dù nàng đã nói sẽ không cân nhắc giúp đỡ ai hết, thế nhưng có nhiều người vẫn đang ôm lòng cầu may. Bởi vậy nơi này luôn có rất nhiều người tìm tới nối đuôi nhau ra vào muốn ôm chân phật.
Cũng không biết người tới lúc này là ai? Nàng vẫn đang suy nghĩ thì Tố Nga dẫn người tới bước vào.
Thẩm Tam nương đi vào với vẻ mặt cứng đờ, trên mặt nàng đắp một lớp phấn rất dày, khuôn mặt vốn bầu bĩnh nay lại càng tròn như cục bột. Đôi môi khô khốc nứt nẻ, mí mắt sưng vù, chóp mũi đỏ ửng, có vẻ như trước khi tới đây nàng đã khóc một trận.
Vị Thẩm tam nương này chính là người khó đối phó nhất, bây giờ lại thấy bộ dáng nàng như thế này, Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy da đầu tê rần. Nàng tiến lên phía trước vài bước hành lễ "tỷ tỷ", sau đó liền sai người dâng trà lên.
Thẩm tam nương mặt không đổi sắc nói:
– Không cần phiền phức như vậy đâu, ta đến đây là để tặng thêm trang sức cho Thất muội, chỉ ngồi một lát sẽ đi ngay bây giờ.
Trong miệng nàng thì nói là tới đưa trang sức, nhưng ánh mắt lại giống như là muốn lấy mạng người.
Thẩm Nghi Thu nhìn nàng mà thấy sợ hãi trong lòng.
Thẩm tam nương sai tỳ nữ đem lễ vật dâng lên, chính là đồ của hoa yến ngày đó. Hôm ấy Hoàng hậu ban thưởng mấy đoạn vải gấm trong cung, ngoài ra còn có một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Thẩm Nghi Thu nhìn thấy chiếc hộp kia, ngay lập tức đoán ra đồ bên trong đó hẳn là cây trâm cài tóc kia.
Thẩm tam nương khoé miệng giật giật nói:
– Những thứ này tỷ tỷ đều không cần dùng đến nữa, bây giờ Thất muội vào cung thì coi như đưa lại cho muội thêm trang đi.
Thẩm Nghi Thu thản nhiên nói cảm ơn.
Thẩm tam nương ngồi một hồi, im lặng không lên tiếng. Bỗng nhiên nàng cúi sát đầu lại, mắt nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nghi Thu:
– Muội muội, ngươi không có lời gì muốn nói với ta à?
Thẩm Nghi Thu cau mày không hiểu:
– Tỷ cảm thấy muội nên nói với tỷ cái gì?
Thẩm tam nương cười lạnh một tiếng:
– Ngươi đừng có giả bộ ngốc nghếch nữa. Trước kia đám Tứ nương luôn nói ngươi không phải người tốt, ta một mực không tin. Bọn họ còn nói ngươi khắc người thân, ta còn lén ở trong lòng mà thương hại ngươi…
Khuôn mặt Thẩm Nghi Thu biến sắc, lạnh giọng đánh gãy lời nàng:
– Ta không cần Tam đường tỷ thương hại, nếu tỷ có phần tâm tư này, không bằng hãy tự lo cho chính mình đi. Tỷ muốn gả cho Thái tử không phải sao? Xem ra sự việc cây ngô đồng ở Thánh Thọ tự không linh nghiệm rồi, lần sau tỷ nên đổi thành bài văn khấn ở Tiến Phúc tự xem sao.
Thẩm tam nương bị nàng đâm trúng tâm tư, bờ môi run cầm cập, mặt đỏ bừng lên, một đống phấn trên mặt cũng không che được khuôn mặt biến sắc.
Thẩm Nghi Thu không đợi nàng khóc đã lạnh lùng quay sang Tố Nga ra lệnh:
– Tiễn khách!
Tố Nga là từ Tây bắc đi theo Thẩm Nghi Thu tới Thẩm phủ, còn Tương Nga thì từng sống ở nơi khác trước nên cũng không quá thân thiết gần gũi như nàng. Trong mắt nàng chỉ có tiểu nương tử nhà mình thôi, bây giờ lại nghe thấy Thẩm tam nương dùng lời nói châm chọc Thẩm Nghi Thu như thế, trong lòng nàng cũng không tránh khỏi giống như bị đâm một đao vậy.
Khi đó Thẩm Nghi Thu mới trở về Thẩm gia, đem theo hạ nhân ở Tây bắc về cùng, Thẩm lão phu nhân cũng chỉ để lại cho nàng duy nhất một người này. Từ nhỏ nhũ mẫu dạy dỗ bên cạnh Thẩm Nghi Thu mà có những "lời nói khiếm nhã, cử chỉ vô lễ, âm thanh thô tục" đều sẽ bị đuổi ra khỏi phủ.
Đoạn thời gian đó, cũng chỉ có chủ tớ hai người sống nương tựa vào nhau.
Lúc Thẩm Nghi Thu lần đầu tiên nghe thấy câu mình khắc chết phụ mẫu, nàng lúc đó có người lại thành một khối nhỏ, cả người run run chực khóc. Bộ dạng đó, Tố Nga cả đời cũng không thể quên.
Nàng hốc mắt đỏ bừng lên, nghiêm mặt nói:
– Tam nương tử, mời!
Gần như là đuổi vị kia ra khỏi viện tử.
Những chuyện hỗn loạn này kéo dài hơn một tháng, người Thẩm gia đụng phải vô số cái đinh mềm nên cũng dần dần hiểu ra. Thẩm thất nương không những không nhận người thân, lại còn vong ân phụ nghĩa. Chỉ lo bản thân mình đắc đạo thành tiên, cũng không nguyện ý đem theo gà chó nên bọn họ cũng đành lực bất lòng tâm, chỉ có thể ở sau lưng chửi bới vài câu chứ cũng không dám thẳng mặt đắc tội với nàng.
Trước cửa của Trinh Thuận viện cũng khôi phục lại sự yên bình giống như trước đây.
—————
Trong nháy mắt đã tới tháng bảy. Nhận thấy hôn lễ sắp diễn ra nên trong cung phái một số nữ quan, phó mẫu cùng sư mẫu tới Thẩm phủ để chỉ dạy một số nghi lễ trong ngày đại hôn cho Thái tử phi. Chuỗi ngày nhàn rỗi của Thẩm Nghi Thu cũng kết thúc từ đây.
May mắn thay, mấy việc này nàng đều đã trải qua ở kiếp trước. Nghi lễ dù phiền phức dông dài nhưng nàng học rất nhanh đã thành thạo điêu luyện, không có gì khó khăn. Nữ quan kia liên tục gật đầu tán thưởng, lòng thầm nghĩ Hoàng hậu nương nương quả là có đôi mắt tinh tường. Chọn ra được một vị Thái tử phi đoan trang lại rất thông minh lịch sự, cử chỉ dáng vẻ đều có thần thái hơn rất nhiều so với một số vị phi tần đã ở trong cung lâu năm.
Thẩm Nghi Thu biết bọn họ là người đáng tin cậy của Trương hoàng hậu nên đối xử với bọn họ rất lễ độ và nhã nhặn. Đến lúc cử hành hôn lễ vào tháng tám thì những người này đã trở nên rất thân thiết với nàng.
—————
Đảo mắt đã tới ngày đại hôn.
Hoàng hôn buổi chiều hôm nay Thái tử sẽ đích thân tới đây, đám người Thẩm gia lúc này như đang lâm vào đại địch.
Khẩn trương nhất có lẽ là đôi vợ chồng Thẩm đại lang, bọn họ muốn gánh vác hết luôn trách nhiệm làm cha mẹ cho Thẩm Nghi Thu. Tất cả nghi lễ đều không được phép xảy ra một sai lầm nào, nếu không chính là bất kính với thiên tử, coi thường Đông cung.
Thương cho bọn họ một lòng muốn con gái mình được gả vào Đông cung nhưng cuối cùng lại là làm áo cưới giúp cho người ta. Đáng giận nhất là chuyện cây ngô đồng biến khéo thành vụng kia, bây giờ như đang ghim ở trên trán của Thẩm đại lang, đồng liêu bạn cũ gặp hắn đều cười mà châm chọc một câu:
– Thẩm lang, ta có thể mượn lá cây ngô đồng kia để ngắm phượng hoàng được không?
Mấy người Thẩm gia tuy rằng đều nói rằng Thẩm thất nương lạnh lùng tàn nhẫn nhưng dù sao Thẩm gia cũng là nơi xuất thân của Thái tử phi, nên ai ai cũng đều đặc biệt có thể diện hơn. Từ Thẩm lão phu nhân cho tới những tên nô bộc tạp dịch tất cả đều được hưởng ké hào quang.
Mấy nam tử trong Thẩm gia đều đang tính toán xem tí nữa gặp Thái tử thì nên bắt chuyện như thế nào. Tốt nhất là phải nói được mấy chuyện kinh thiên động địa mới có thể gây được chú ý. Nếu lọt được vào mắt xanh của hắn, một bước lên mây là nhất định nằm trong tầm tay. Các phòng chủ mẫu phu nhân cùng các tiểu nương tử không thể đứng ở phía trước xem lễ nên trong lòng vô cùng tiếc nuối. Nhóm người hầu thì chỉ mong có thể chiêm ngưỡng diện mạo của Thái tử điện hạ một chút, lúc bình thường thì đùn đẩy nhau không chịu làm việc, bây giờ thì lại tranh giành cướp đoạt muốn đi lên làm việc ở đằng trước.
Cả nhà trên dưới ai cũng sôi sục, nóng lòng. Chỉ có Thẩm Nghi Thu vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như chẳng quan tâm chuyện gì đang diễn ra.
Nếu nàng vẫn là thiếu nữ mười lăm tuổi khi đó, lúc này nhất định sẽ không yên lòng, bối rối mà mơ ước. Đối với người mới chỉ gặp mặt một lần kia sẽ có dung mạo như thế nào? Tương lai rồi sẽ chung sống với nhau ra sao?
Nhưng bây giờ sống lại một lần, nàng chỉ cảm thấy rất buồn ngủ khi phải thức dậy từ sáng sớm thế này, chiếc khăn choàng và trâm cài tóc trên đầu nặng hơn so với trí nhớ của nàng, đè nàng đau hết cả cổ.
Lại nghĩ tới hôm nay cả ngày chưa được ăn uống gì, nàng chỉ mong ngày hôm nay nhanh chóng trôi qua.
Uất Trì Việt cũng không dễ dàng hơn nàng chút nào.
Từ lúc sáng sớm lúc trời còn chưa sáng hẳn hắn đã thức dậy tắm rửa thay quần áo, thay một thân y phục vừa dài vừa nặng, rồi ngồi xe ngựa tới Thừa Thiên môn, tiếp nhận triều bái của nhóm quan lại sau đó đi vào bái kiến Hoàng đế. Nghi thức phiền phức dài dòng cùng mấy lễ tế kéo dài suốt từ bình minh cho tới tận hoàng hôn mới xong.
Đời trước Uất Trì Việt luôn bất mãn Trương hoàng hậu đã tự ý tuyển Thẩm thị làm Thái tử phi cho hắn nên hắn đối với hôn lễ cũng không có chút kỳ vọng nào. Hắn chỉ coi đây là một lễ tế bình thường trong chùa, rồi lại làm lễ tế ở bên ngoài, chỉ có điều là hơi rườm rà hơn một chút, phải đi theo lễ quan chỉ thị làm từng bước một.
Nhưng kiếp này chính hắn tự mình chọn Thẩm thị, vì đã phải trải qua khá nhiều phen trắc trở nên bây giờ hắn chỉ mong mau chóng nhìn thấy người thê tử mà hắn đã bỏ biết bao công sức để cưới về.
Đến tận lúc này rồi, tựa như leo lên ngọn núi cao chót vót và bây giờ chỉ còn một bước nữa là tới đỉnh, nhưng hắn vẫn cảm thấy lo lắng vô cùng.
Hắn chỉ cảm thấy mấy người sung quan làm lễ kia như cố tình chống đối mình, cố ý đem từng chữ kéo ra rõ dài. Mãi mới chờ được tới lúc lão ta nói ra hai chữ "kết thúc", hắn lại bực mình vì sao Hoàng đế đứng dậy chậm chạp như vậy.
Hắn chỉ mong Hoàng đế nhanh chóng rời đi. Uất Trì Việt thấy bản thân mình đã chờ đợi hơn một năm rồi, bây giờ cũng không muốn trì hoãn thêm nữa. Hắn quơ lấy lễ nến, nhanh chân chạy ra trèo leo lên xe ngựa, mang theo sổ ghi chép rồi đi về hướng Thẩm phủ.
Hoàng thái tử xuất cung nghênh đón Thái tử phi nên toàn bộ thành Trường An vô cùng huyên náo. Tất cả mọi người cùng đổ xô ra đường, chen chúc nhau để xem. Tuy rằng Thái tử với Thái tử phi vẫn chưa đi tới nhưng cũng không ngăn được sự hào hứng của bách tính.
Uất Trì Việt ngồi ngay ngắn nghiêm túc sở trên xe ngựa, vô cùng uy nghiêm hiển hách.
Thẩm Nghi Thu đang ngồi ở trong viện liền nghe thấy tiếng kèn và tiếng xe ngựa đang tới gần, biết là đội ngũ nghênh đón đã tới.
Nàng liền đứng thẳng người lên, để cung nhân tuỳ ý khoác áo gấm lên cho mình, đưa tay cho tiểu tỳ dắt rồi chậm rãi đi ra khỏi viện tử.
Các lễ quan đứng ở phía trước dẫn đường, phó mẫu thỉnh thoảng ra hiệu chỉ dẫn. Sư mẫu cùng nữ quan một trái một phải đứng bên cạnh để bảo vệ nàng, một đoàn người đông đúc nối tiếp nhau đi về phía trước viện.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Uất Trì Việt rốt cục cũng tới được cửa lớn của Thẩm phủ.
Uất Trì Việt xuống xe, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột nhưng lại không thể không cùng Thẩm đại lang hỏi thăm đáp lễ theo nghi thức.
Thẩm đại lang lại nghĩ rằng thái tử đang thông qua lời nói mà quan sát mình nên không ngừng biểu hiện các nghi thức rườm rà, lại thêm rất nhiều lời nói vô vị không cần thiết. Quả nhiên không phí một phen khổ tâm, hắn trông thấy như Uất Trì Việt đang ghi tạc lại trong lòng.
May mắn Thẩm đại lang cũng không dám quá lỗ mãng, chỉ dám dông dài một chút. Sau khi cảm thấy đã nói ra được hết những điểm nổi bật của mình thì cũng dừng lại.
Uất Trì Việt không chờ nổi nữa mà đưa tay tiếp nhận luôn đôi ngỗng trời từ tay người quản súc.
Hoàng thái tử đại hôn dùng ngỗng trời để thực hiện nghi lễ, đôi ngỗng được chọn vô cùng béo mập khỏe mạnh, dũng mãnh phi phàm. Cho dù đã bị trói hai chân, nhưng nó cũng không chịu ngồi im chờ chết. Ngay khi Uất Trì Việt đưa tay ra bắt lấy thì một trong hai con bỗng vỗ cánh đập mạnh một cái, xoẹt qua mu bàn tay của Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt chỉ cảm thấy bàn tay như bị cào mạnh một cái, hắn đau xót rút tay về rồi cúi đầu xem xét. Chỉ thấy mu bàn tay đã vương một vệt máu.
Trong hôn lễ của Thái tử lại nhìn thấy máu, nhìn sao thì cũng thấy như là có việc chẳng lành.
Người chưởng súc cơ hồ đã bị dọa cho hồn phi phách tán, hắn quỳ sấp trên mặt đất, cả người run rẩy.
Uất Trì Việt trừng mắt nhìn con ngỗng béo dám gây chuyện bên kia một chút, nhưng mà con ngỗng này lại là con ngỗng gan to bằng trời không biết sợ là gì, nó còn hướng qua hắn kêu to một tiếng "quác".
Uất Trì Việt không còn cách nào khác, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ ta lại còn phải đi so đo với một con ngỗng sao. Hắn liền quay sang hỏi người quản súc kia:
– Con ngỗng kia là ngỗng đực hay ngỗng cái?
Chưởng súc không rõ thái tử điện hạ hỏi cái này để làm gì, người run lẩy bẩy đáp "là ngỗng cái".
Uất Trì Việt gật đầu nói:
– Vậy thì không có gì quan trọng.
Chưởng súc cũng không biết cái gì quan trọng hay không quan trọng, hắn chỉ biết là cái đầu này may mà vẫn còn giữ được.
Uất Trì Việt lấy từ trong ngực ra một cái khăn, gọi tên thái giám đứng bên cạnh tới băng bó qua loa một chút, sau đó thản nhiên như không có việc gì bế hai con ngỗng trời lên.
Mọi người có mặt ở đó đều khâm phục phong thái nhẹ nhàng hào hoa cùng tính cách rộng lượng của Thái tử.
Uất Trì Việt đồng tình mà liếc mắt nhìn con ngỗng đực trên tay một chút. Lấy phải một con ngỗng cái hung dữ như thế, không biết con ngỗng đực này về sau còn phải chịu biết bao nhiêu đau khổ nữa.
Hắn mang theo một đôi ngỗng, đi theo lễ quan, dẫn theo tùy tùng, ngẩng đầu mà đi vòng qua cửa bình phong, đi tới đại sảnh, đến chính viện của Thẩm gia liền liền thấy trông Thẩm thị đang mặc váy áo đỏ thẫm, đầu đội hoa trâm. Bên cạnh là một đám nữ quan trong cung, phó mẫu cùng tỳ nữ chen chúc ở bên dưới, đang chậm chạp đi về phía trước.
Sau khi nàng đứng yên, Uất Trì Việt liền đưa mắt nhìn nàng, sau đó nhíu chặt hai mày. Hôm nay Thẩm thị bôi một tầng rất dày son phấn. Bình thường khuôn mặt nàng vốn đã trắng hồng như thoa phấn, môi luôn đỏ như bôi son, lông mày cũng không cần vẽ vẫn đẹp như liễu rủ bên hồ.
Một gương mặt trong veo như nước Phù Dung hôm nay lại bị người ta tô vẽ đầy màu sắc. Hai hàng lông mày lá liễu thì vẽ dày như hai con nhộng, trên mặt thì đắp không biết bao nhiêu cân phấn. Hai gò má thì vẽ một nắm tròn y như cục u, trán còn bôi thêm phấn vàng. Cho dù có xinh đẹp tới đâu cũng không cứu lại được sự tô vẽ linh tinh này.
Tâm trạng của Uất Trì Việt lúc này giống như là đã trải qua bao gian nan để tìm được một khối ngọc đẹp đẽ, nhưng khối ngọc đó lại bị người ta dùng phấn màu tô tô chát chát nhìn giống y như con rùa.
Lúc này hắn đang oán thầm người trang điểm cho Thẩm Nghi Thu, mà Thẩm Nghi Thu cũng tại thời điểm này mà thờ ơ quan sát hắn.
Uất Trì Việt mặc áo bào, đầu đội miện quan*. Hắn xưa nay đều thích giả vờ giả vịt, bây giờ dựa vào trang phục cũng vô cùng ra dáng, nói một câu như rồng giữa loài người cũng không quá chút nào.
* Miện quan của Thái tử:
Thẩm Nghi Thu thở dài trong lòng, cho dù là nàng cũng không thể không thừa nhận, bộ dạng này của Uất Trì Việt thật sự vô cùng hoàn hảo. Bất cứ thiếu nữ nào đang trong độ tuổi cập kê nhìn thấy hắn chỉ sợ cũng không giữ nổi trái tim mình.
Đáng tiếc bọn họ đã làm một đời vợ chồng rồi, đối với gương mặt này nàng đã sớm không còn mơ ước và ảo tưởng nữa.
Nhìn thấy hắn đang nhíu mày, Thẩm Nghi Thu thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Trương hoàng hậu làm như thế này càng khiến hắn căm ghét mình hơn thôi.
Nàng nhớ rõ đời trước lúc Uất Trì Việt đến nghênh đón, mặc dù trên mặt cũng không có chút gì là vui mừng nhưng ít ra cũng không lộ ra dáng vẻ chán ghét không thèm che giấu thế này.
Thẩm Nghi Thu âm thầm cảm thấy may mắn, như vậy cũng rất tốt. Lúc đầu nàng dự tính muốn cho Uất Trì Việt triệt để chán ghét nàng, chắc cũng sẽ tốn rất nhiều công sức. Ai ngờ mới bắt đầu đã thuận lợi thế này, đối với tương lai nàng cũng không khỏi sinh ra vài phần mong chờ.
Uất Trì Việt đối với phi tần của mình từ trước tới luôn luôn rộng lượng không bao giờ khắt khe mấy chuyện cơm ăn áo mặc, kể cả những phi tần không được sủng ái cũng chả mấy khi đem người đày vào lãnh cung. Đông cung không thiếu những tiểu viện yên tĩnh, nhưng bởi vì lâu năm không có người ở nên cũng chẳng tu sửa lại. Uất Trì Việt căn bản cũng không muốn hoang phí số tiền để đi sửa chữa mấy nơi không có người ở.
Nếu như phi tần có phạm sai lầm, chỉ cần có thể nói rõ sự tình trái phải, thì hơn phân nửa chỉ phạt bổng lộc và cấm túc thôi.
Nếu làm cho hắn không vui thì hắn sẽ không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa. Như vậy thì đương nhiên cũng sẽ không tới chỗ của ngươi, như vậy cũng chẳng khác gì với việc đày người ta vào lãnh cung lạnh lẽo rồi.
Người khác thì chỉ sợ không được quân vương sủng ái, nhưng đối với Thẩm Nghi Thu thì lại như cầu mà không được.
Trong cung có món ngon rượu ngọt, lại có lầu gác cao sang, có cỏ cây suối mát, có hoa quả thảo mộc,… Thích đọc sách thì tới Tàng Thư lâu, chỗ đó toàn sách là sách, có khi đọc cả đời cũng không hết. Nhìn qua cả một đời này thì chỉ sợ là đến thần tiên cũng không có được cuộc sống sung túc tự tại như thế.
Bất hạnh của các nữ tử trong cung hầu hết đến từ việc cầu xin, cầu danh vị hay cũng có thể là mong muốn được quân vương sủng hạnh. Một khi đã cầu xin, trong lòng tất có nhiều lo lắng, vui mừng hay khổ sở đều phải nhìn vào sắc mặt người khác. Làm gì còn có tự do tự tại.
Thẩm Nghi Thu mười hai năm đi đường vòng quanh co, mãi tới khi đập đầu thẳng vào quan tài của Uất Trì Việt nàng mới nhận ra điều này.
Cũng may, đời này mới chỉ bắt đầu thôi.
Nghĩ đến đây, khoé miệng nàng hiện lên ta cười nhợt nhạt, cõi lòng cũng tràn đầy hi vọng.
Uất Trì Việt nhìn ơi trong mắt, trong lòng liền cảm thấy đắc ý. Quả nhiên được gả cho mình khiến Thẩm thị vô cùng vui vẻ.
Hắn nhìn hoa văn trang trí trên áo choàng liền biết hôm nay bản thân mình phong thái đĩnh đạc, và tất nhiên những điều này đã khắc sâu ở trong lòng Thẩm thị.
Hai người mỗi người một suy nghĩ mà tiến vào Đông cung, người nhà Thẩm thị thì ở phía sau đưa tiễn.
Một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua xuyên đường lớn. Cho đến lúc đi tới Đông cung thì trời đã tối hẳn.
Bên trong Đông cung đèn đuốc sáng trưng, ven đường giăng đèn kết hoa, tơ lụa bồng bềnh, chân đèn đan xen vào nhau, ngàn nhánh vạn ngọn như đèn hoa rực rỡ, chiếu sáng cung điện nguy nga lộng lẫy.
Nhóm tỳ nữ ở Thẩm gia tới đây nào đã được chứng kiến qua sự xa hoa này. Tố Nga cùng nhóm tỳ nữ một đường đi vào thiên cung, chỉ hận bản thân không có tám đôi mắt, nhưng nếu có cũng không dám quan sát lung tung.
Thẩm Nghi Thu sớm đã thấy qua tình cảnh này.
Uất Trì Việt và Thẩm Nghi Thu lần lượt xuống xe, tiến vào đại điện để làm lễ.
Thẩm Nghi Thu đã đói bụng từ sáng cho tới giờ, bụng đã sớm kêu to. Cho dù đã dùng cơm qua loa một chút nhưng phần cơm này mười phần khó ăn, khiến nàng cũng không thể nào ăn no được. Đời trước nàng đương nhiên không có lá gan này, chỉ dám nếm một ngụm nhỏ rồi nhịn đói nguyên một ngày.
Tư lễ quan đã chủ trì hôn lễ hai đời cho mấy vị hoàng tử, công chúa nhưng chưa từng thấy nàng dâu nào mới gả đi lại ăn nhiều như vậy, hắn không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Uất Trì Việt không nhớ rõ tình hình của đời trước, trong lòng tự nhủ nhất định nàng đang rất vui vẻ nên khẩu vị mới tốt như vậy.
Còn lý do vì sao vui vẻ, cái này còn phải hỏi ư?
Hai người đều mang hai tâm tư khác nhau, cùng nhau uống rượu hợp cẩn coi như đã hoàn thành nghi lễ.
Thái tử đi ra trước viện tiếp khách, Thẩm Nghi Thu thì bị phó mẫu, cung nhân vây quanh thành nhóm ở bên trong điện.
Trong điện sớm đã sắp xếp gọn gàng sạch sẽ chăn gối, tất cả bày biện đều không khác chút nào so với trí nhớ của Thẩm Nghi Thu. Uất Trì Việt mặc dù cũng không quá chú trọng về vấn đề bày biện trang trí, sự xa xỉ của Đông cung cũng kém hơn rất nhiều so với Bồng Lai cung, nhưng nơi đây vẫn có rường cột chạm trổ, vàng son lộng lẫy.
Thẩm Nghi Thu quét mắt liếc nhìn những cung nhân đang quỳ nghênh đón ở đại điện, trong đó phần lớn đều là những người ở kiếp trước đã từng hầu hạ nàng. Có người trung thành, có người mang tâm tư khác. Nhưng nhất thời việc này cũng không thể gấp gáp, cứ từng bước từng bước dọn dẹp sạch sẽ là được.
Lúc này nàng đã mệt mỏi một ngày, chỉ muốn tranh thủ thời gian tắm rửa thay quần áo, nằm ở trên giường ngủ cho tới thiên hoang địa lão.
Nghĩ như thế, nàng liền gọi Tương Nga, Tố Nga cùng một đám cung nhân hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục.
Sau khi đã tắm rửa hết một thân mệt mỏi của ngày hôm nay, nàng liền gỡ búi tóc, thay đổi áo ngủ. Thẩm Nghi Thu cho cung nhân lui hết ra bình phong bên ngoài, chỉ để lại Tố Nga với Tương Nga ở lại hầu hạ. Nàng xốc chăn màn lên, tiến vào giường nhắm mắt lại và chuẩn bị đi ngủ.
Cả nhóm cung nhân đều giật nảy mình, hai mặt nhìn nhau. Hôm nay là đại hôn, làm gì có đạo lý không đợi Thái tử, chính mình đi ngủ trước như vậy chứ?
Tố Nga với Tương Nga cũng một bộ dạng muốn nói lại thôi, chưa xuất các thì cũng thôi đi, giờ gả cho Thái tử rồi sao vẫn còn mang bộ dạng này chứ?
Đang muốn tiến lên khuyên, phía bình phong ngoài kia lại truyền đến một giọng nói mềm mại:
– Nương nương, nô tỳ to gan. Việc này… Thái tử điện hạ còn ở tiền viện tiếp khách… Nương nương lại không đợi mà lại cứ thế đi ngủ. E là không hợp quy tắc…
Thẩm Nghi Thu mở to mắt:
– Đi vào đây nói.
Cung nhân kia đi vòng qua bình phong, khoanh tay đứng ở trước giường Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu nhìn nàng một cái:
– Ngươi tên là gì?
Cung nhân kia thì lễ một cái rồi nói:
– Hồi bẩm nương nương, nô tỳ tên Mi Vũ.
Thẩm Nghi Thu gật đầu:
– Mi Vũ, sáng sớm ngày mai ngươi đi nhận tiền rồi xuất cung đi.
Cung nhân kia nghe xong liền hoảng hốt, "phịch" một tiếng rồi quỳ xuống, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
– Nô tỳ biết tội. Xin nương nương nể tình nô tỳ mới vi phạm lần đầu mà tha cho nô tỳ một lần, nô tỳ hậu hạ Hiền phi nương nương cùng Thái tử điện hạ nhiều năm…
Thẩm Nghi Thu lạnh giọng nói:
– Ngươi biết ta là ai không?
Mi Vũ kinh hồn khiếp vía:
– Nô tỳ biết tội, xin nương nương trách phạt…
Nàng biết Thái tử phi đây là đang giết gà dọa khỉ để lập uy, nhưng lại không có cách nào cứu vãn. Nàng là người mà Quách hiền phi sắp xếp ở bên cạnh Thái tử, mặc dù không nói rõ, nhưng nàng dung mạo xuất chúng, tất cả mọi người đều ngầm hiểu sau khi Thái tử điện hạ đại hôn xong sẽ thu nhận nàng làm thiếp.
Nàng lường trước Thái tử phi tuổi còn nhỏ, lại là nàng dâu mới, nhất định sẽ có nhiều cố kỵ nên muốn lập uy luôn trước mặt nàng. Ai ngờ nữ tử này lại lợi hại đến như vậy, chỉ một lần liền đem người cũ ở bên cạnh Thái tử đuổi đi.
Mi Vũ không còn cách nào khác, đành phải lại ngậm mắt lui ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu quét mắt liếc đám cung nhân đang quỳ ở bên ngoài bình phong, nhàn nhạt nói:
– Ta ở chỗ này không có quy củ gì khác. Chỉ có hai điều không được phạm: một là phản chủ, hai là quấy rầy giấc ngủ của ta.
Nói xong nàng trở mình, ôm lấy cái chăn, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi cứ thế nhắm mắt lại.
Đời trước nàng lo lắng bất an chờ đợi Uất Trì Việt, vừa đói lại vừa mệt, buồn ngủ cũng không dám chợp mắt, cố gắng chống đỡ tinh thần đến hơn ba giờ sáng. Chỉ chờ được một lời của cung nhân truyền tới "Thái tử điện hạ uống rượu say, đêm nay sẽ ngủ ở tiểu viện bên ngoài".
Thẩm Nghi Thu lại xiết chặt cái chăn mềm mại, lần này nàng nhất định sẽ không ngu ngốc như vậy nữa!