Edit: Hà Thu
Lần cuối Thẩm Nghi Thu cùng Uất Trì Việt chia tay, hắn vẫn là một cỗ thi thể còn nằm trong quan tài. Bây giờ đột nhiên nghe hắn mở miệng nói chuyện, tiếng nói không trầm thấp như sau này, âm thanh vẫn còn mang theo chút trong trẻo của thiếu niên, đúng là một cảm giác không thể gọi tên.
Các cung nữ trong cung của Hoàng hậu bận rộn bái hạ nói:
– Hồi bẩm điện hạ, là Kinh triệu Thẩm thị lão phu nhân cùng tiểu nương tử vào cung yết kiến hoàng hậu nương nương.
Thẩm Nghi Thu tâm lạnh giá, lần này không gặp cũng phải gặp.
Bà cháu hai người đang muốn quỳ lạy, Uất Trì Việt lại nói:
– Cô tổ mẫu không cần đa lễ.
Trong lúc nói chuyện, hắn xuống khỏi bộ liễn, đi tới cúi đầu trước Thẩm lão phu nhân.
Thẩm Nghi Thu nghe hắn gọi một tiếng cô tổ mẫu liền giật mình. Nàng chưa từng theo tổ mẫu đi dự tiệc, đương nhiên cũng không biết Thẩm lão phu nhân mới nhận thêm một hoàng thân quốc thích.
Thẩm lão phu nhân vội vàng né tránh, liên tục nói không đảm đương được:
– Thái tử điện hạ đừng làm lão thân tổn thọ.
Ngừng một chút lại nói:
– Đa tạ thái tử điện hạ ban thưởng, ân đức trời cao, Thẩm thị suốt đời không quên.
Uất Trì Việt lấy lại tinh thần, đường hoàng nói:
– Trung tĩnh hầu vì nước quên thân, cứu vạn người đang nước sôi lửa bỏng, là quốc sĩ của Đại Yến ta. Dù có phong thưởng như thế nào cũng không đủ, ta cũng chỉ là muốn bày tỏ tâm ý thôi.
Thẩm lão phu nhân tạ ơn, phân phó cháu gái hướng thái tử hành lễ.
Thẩm Nghi Thu bất đắc dĩ nói:
– Dân nữ bái kiến thái tử điện hạ.
Sau khi hành lễ xong thì lui xuống sau lưng tổ mẫu, cúi gằm mặt.
Uất Trì Việt cảm thấy hơi nan giải.
Hắn cố ý làm thân với Thẩm lão phu nhân, chính là vì thuận lý thành chương từ trên bộ liễn xuống dưới. Chỗ của hắn đang cao, lại có màn che, quả thực không tiện ngắm nhìn.
Hắn lên kế hoạch rất tỉ mỉ, nhưng sao Thẩm thị lại không hiểu được nỗi khổ tâm của hắn một chút nào. Sao nàng chỉ cúi đầu mũi nhìn mũi, tim nhìn tim vậy? Từ đầu tới giờ còn chưa nâng mí mắt lên.
Uất Trì Việt chưa từng gặp qua chuyện gì khó như vậy.
Hắn có tướng mạo tuấn mỹ, lại là thái tử quý tộc. Đi tới chỗ nào cũng có thể thu hút ánh nhìn của nữ nhân, từ lão bà tám mươi cho tới đứa trẻ tám tuổi, nhìn thấy hắn không thể không nhìn nhiều thêm vài lần. Hoặc là thẹn thùng nhát gan, không dám vượt lễ nghi mà nhìn nhưng cũng sẽ nhìn lén vài lần.
Nhưng Thẩm thị này là một ngoại lệ.
Uất Trì Việt trầm tư suy nghĩ, nếu nàng từ nơi đó nhìn sang, sợ là chỉ có thể nhìn thấy vạt áo của hắn. Mà nàng cũng không thể nào vừa nhìn thấy vạt áo của hắn đã cảm mến được…
Mà lúc này Thẩm Nghi Thu cũng đang nhìn đuôi áo choàng của hắn.
Đây là một chiếc áo vải tuyn màu tím quýt, trên vạt áo có những ngọn núi được sơn bằng bùn bạc, sau đó được giao nhau bởi những sợi vải vàng và xanh, thêu hình cây thông và cây bách, bên ngoài lớp vải tuyn phủ một lớp khói như mây và sương mù nhạt màu, có ống tay rộng rủ xuống đầu gối.
Thẩm Nghi Thu hơi nhếch lên mí mắt, liền thấy người nam nhân đang kẹp một chiếc quạt xếp bằng ngọc vào giữa những ngón tay thon dài.
Nàng không khỏi lấy làm kì lạ, đời trước đối với chuyện ăn mặc bên ngoài, Uất Trì Việt luôn là một bộ dạng hờ hững. Trừ những dịp như thượng triều hoặc lễ hội ở ngoại thành thì hắn mới mặc lễ phục, triều phục. Còn lại hầu như tất cả thời điểm hắn luôn luôn lúc nào cũng mặc quần áo cưỡi ngựa hẹp tối màu và đi ủng da đen, eo đeo thắt lưng nhỏ để thuận tiện cho việc đi lại. Một năm bốn mùa cũng không khác nhau là mấy.
Cũng không biết hôm nay ngọn gió nào thổi tới, kẻ này cũng học cách ăn mặc trông giống như con khổng tước.
Nàng đang suy nghĩ, bỗng nhiên như bừng tỉnh ngộ.
Đúng vậy, Hà Uyển Huệ mấy năm trước thường xuyên vào cung để để làm bạn với Quách Hiền phi. Hắn ăn mặc sặc sỡ như thế đến hậu cung, hơn phân nửa là tới gặp biểu muội của hắn.
Uất Trì Việt nào biết nội tâm nàng đang suy nghĩ gì, hắn hôm qua đặc biệt ở trong sảnh của Tử Thần cung để có thể có một màn "tình cờ gặp" ngày hôm nay. Kế hoạch vô cùng chặt chẽ từ trong ra ngoài, ai ngờ một bước cuối cùng lại thất bại.
Hắn tốn công tốn sức, không cam lòng cứ vậy mà rời đi liền quay sang Thẩm lão phu nhân nói:
– Ta đang muốn đi đến chỗ mẫu hậu để thỉnh an. Nếu đã cùng đường thì không bằng đi chung đi.
Thẩm Nghi Thu da đầu tê dần, chuyện này vẫn chưa kết thúc sao? Nàng không khỏi tức giận vì sao trước khi ra cửa không bói một quẻ.
Tuy nhiên, lúc đầu nàng cũng có chút nghi ngờ, vì sợ Uất Trì Việt cũng như nàng từ cõi chết sống lại, nhưng sau khi nghe xong lời này, nàng cảm thấy yên tâm hơn.
Đời trước mấy năm cuối cùng kia, hai người bọn họ không hợp ý nên cả ngày chả nói nửa câu. Nếu Uất Trì Việt nhớ lại chuyện cũ, vậy gặp nàng chỉ sợ sẽ đi đường vòng, làm gì có chuyện mời cùng đồng hành chứ.
Thái tử lên tiếng, Thẩm lão phu nhân không thể không tuân theo. Ba người một lần nữa ngồi lên kiệu cùng bộ liễn, mang theo một đám tuỳ tùng, đi về hướng Cam Lộ điện của hoàng hậu.
Trương hoàng hậu đã biết hai bà cháu Thẩm lão phu nhân muốn tới yết kiến nên đã ngồi đợi sẵn trong điện, ai ngờ Thái tử cũng tới.
Hoàng hậu nghi ngờ nhìn nhi tử ngọc thụ lâm phong trước mặt, dằn xuống nỗi nghi vấn trong lòng, cho người truyền bà cháu Thẩm gia vào.
Sau khi hành lễ xong, hoàng hậu lệnh cho cung nhân ban thưởng ghế ngồi để Thẩm lão phu nhân ngồi xuống, lại vẫy tay với Thẩm Nghi Thu:
– Thất Nương lại đây, để ta nhìn kỹ một chút.
Đời trước mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung cũng gọi là hoà hợp, cùng có chút đồng bệnh tương liên. Cùng là chính thất của đế vương, lại cùng không thể sinh con nối dõi, cũng không nhận được sủng ái giống nhau.
Chỉ là Trương hoàng hậu mất sớm, không đợi được Uất Trì Việt đăng cơ đã về cõi tiên. Thẩm Nghi Thu lúc đó vô cùng tiếc nuối, bây giờ thấy lại được cố nhân, lại là hình dáng trẻ tuổi khỏe mạnh, trong lòng vui vẻ khôn xiết.
Nàng chỉnh đốn trang phục cho gọn gàng, đi đến bên người Trương hoàng hậu, hoàng hậu cầm tay của nàng mà tán thưởng:
– Đã nhiều năm không gặp, ngươi lớn lên càng ngày càng đoan trang trầm tĩnh, thanh cao thoát tục. Mẫu thân ngươi đã xinh đẹp tuyệt trần, ngươi lại càng phong hoa tuyệt đại.
Thẩm lão phu nhân nghe vậy sắc mặt có chút xấu hổ. Bà vẫn luôn không thích mẫu thân của Thẩm Nghi Thu, nào biết hoàng hậu lại khen nàng như vậy. Trong lòng bà thầm nghĩ, Trương thái uý tuy là một võ tướng, nhưng đối với nữ nhi dạy dỗ cũng không tệ.
Trương hoàng hậu lại nói:
– Thất nương không cần câu nệ, hãy coi nơi này là nhà của mình. Ta không có con gái đầu ấp tay gối ở cạnh, hôm nay vừa gặp ngươi đã cảm thấy rất thích.
Thẩm Nghi Thu ngay từ đầu đã cúi đầu, cổ đã đau nhức, nghe được lời nói của Hoàng hậu, nàng ngạc nhiên mà ngẩng đầu lên, đứng thẳng thân thể.
Uất Trì Việt đang ngồi bên dưới Hoàng hậu, lúc Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên một cái, đương nhiên sẽ nhìn thấy hắn.
Uất Trì Việt rốt cục đợi được đến khi Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu lên, hắn vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc cẩn trọng.
Hắn đoán Thẩm thị sau khi nhìn thấy hắn khí chất ngời ngời "thẳng tắp như cây tùng đứng độc lập", nhất định là vô cùng kích động như gặp được thần tiên trên trời, hậm mộ không thôi nhỉ?
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu lướt qua khuôn mặt Uất Trì Việt, chỉ nhìn thấy hắn trầm mặc như nước mà nhìn mình, hình như rất khó chịu. Trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là như vây. Đời trước bọn họ trời sinh bát tự xung khắc, cho dù một đời này không có liên quan, chỉ là bèo nước gặp nhau nhưng hai người họ vẫn cứ không ngừng ghét đối phương.
Uất Trì Việt âm thầm dò xét nhìn nàng, thấy mặt Thẩm thị không có cảm xúc gì, ánh mắt xẹt qua một chút trên mặt hắn, một giây cũng không dừng lại.
Hai má nàng trắng nõn hồng hào, nhưng làn da lại chỉ phiếm hồng bình thường, không phải hoa mỹ như hắn mong đợi, khuôn mặt hồng hào tràn đầy xuân sắc, hai má ửng hồng.
Hắn lúc đầu một lòng thỏa mãn ước nguyện, không nghĩ tới Thẩm thị lại lãnh đạm giống như dội một gáo nước lạnh lên đầu hắn.
Sau khi thất vọng xong, hắn không khỏi nhớ lại ngày Thẩm thị và Ninh Thập Nhất cười nói vui vẻ trong rừng đào, là một thế giới khác nhau một trời một vực với hắn bây giờ.
Chẳng lẽ trong này cuộc đời này, Thẩm Thị đã thực sự rời xa tình yêu?
Ý niệm này vừa mới sinh sôi lại bị Uất Trì Việt nhổ bỏ ngay sau đó.
Không có khả năng, ở kiếp trước nàng yêu mình sâu sắc tới mức vượt qua cả ranh giới sinh tử, thâm tình sâu nặng như vậy sao có thể tuỳ tiện yêu người khác được?
Hắn âm thầm suy nghĩ một phen, đoán chắc nguyên do là do Thẩm lão phu nhân.
Là do tổ mẫu nàng đối với nàng rất nghiêm khắc. Chắc là bởi vì tổ mẫu ở đây nên nàng nhất định cũng bị gò bó, phải làm theo quy tắc, cho dù tim có đập thình thịch cũng phải làm thành một bộ dáng thờ ơ.
Thẩm thị trời sinh tính tính hướng nội, ít khi biểu hiện cảm xúc ở trên mặt, có thể là do nàng đang cố làm cho bản thân mình lãnh đạm thôi.
Cũng bởi vì nàng giả bộ lạnh lùng như băng, nên đời trước cho đến chết hắn cũng không nhận ra tình cảm của nàng.
Trương hoàng hậu lôi kéo Thẩm Nghi Thu nói chuyện một hồi, mãi một lúc lâu sau mới buông tay nàng ra.
Thẩm Nghi Thu ngồi trở lại trên ghế, chưa tới một giây liền có cung nhân tới dâng trà, còn mang theo các loại hoa quả tươi và bánh ngọt.
Trương hoàng hậu nhìn thấy thứ gì mới lạ ngon mắt liền gọi người đưa về phía trước mặt của Thẩm Nghi Thu, đĩa vàng và bát ngọc gần như được xếp thành đống.
– Không biết ngươi thích ăn cái gì nên mỗi thứ đều bảo bọn họ chuẩn bị một ít.
Trương hoàng hậu chỉ vào một đĩa anh đào tròn trịa như những viên ngọc:
– Đây là quả được trồng trong vườn bên cạnh suối nước nóng của Hoa Thanh cung, bên đó thời tiết ấm áp nên quả rất ngọt. Ngươi thử đi!
Lại nói:
– Món trứng sữa xốp giòn và bánh bao là ta bảo phòng bếp nhỏ trong cung làm đó, nơi khác không có mùi vị này đâu.
Thẩm Nghi Thu cầm lấy một quả anh đào cho vào miệng, Uất Trì Việt nhìn trong mắt, thầm nghĩ thì ra nàng thích cái này. Đời trước hắn khó mà có lần ngồi dùng bữa chung với Thẩm thị trong điện, cũng chính vì thế nên cũng chưa từng để ý. Cũng bởi vì thế nên chưa từng phát hiện, mình đối với sở thích của nàng hoàn toàn không biết gì cả.
Uất Trì Việt âm thầm ghi nhớ món mà nàng yêu thích vào trong lòng.
Thẩm Nghi Thu lơ đãng ngước mắt, chỉ thấy nam nhân lông mày cau lại, ánh mắt ủ rũ mà nhìn mình.
Nàng thực sự không hiểu, mắt lại nhìn đĩa anh đào. Thầm nghĩ không phải là ăn mất của người mấy quả anh đào thôi sao, mặc dù chỉ là vật chết ở trên bàn, nhưng cũng không đến nỗi sầu khổ trừng mắt nhìn ta như vậy chứ.
Trương hoàng hậu nói:
– Trong cung ta còn có hai giỏ, tí nữa cho Thất nương đem về.
Thẩm Nghi Thu cười ngọt ngào, lộ ra hai núm đồng tiền:
– Tạ Hoàng hậu nương nương ban thưởng.
– Cũng chỉ là ăn uống mà thôi, nếu như ngươi thích, về sau hàng năm lúc nào Thanh Hoa cung có anh đào, ta đều sẽ sai người mang cho ngươi hai giỏ, đừng khách khí.
Nếu là kiếp trước, Thẩm Nghi Thu chắc chắn sẽ kinh sợ từ chối, nhưng hiện tại lại không có nhiều cố kỵ như vậy nữa. Quả anh đào của Hoa Thanh Cung vỏ mỏng, vị ngọt mọng nước, cùi dày có thể thoải mái ăn no bụng, cớ sao phải từ chối nên nàng liền tạ ơn.
Thẩm lão phu nhân vội nói:
– Cháu gái không có quy củ, để Hoàng hậu nương nương chê cười rồi.
Trương hoàng hậu lại rất cao hứng:
– Hiếm khi thấy Thất nương không khách khí với ta, có thể thấy được là rất có duyên với ta.
Uất Trì Việt một mực lưu ý nhất của nhất động của Thẩm Nghi Thu. Vừa rồi nhìn thoáng qua như chuồn chuồn lướt nước, không biết nàng có nhìn thấy hắn biểu cảm chưa từng thay đổi không? Tuy nói hắn có thể khiến người khác nhìn một lần là khuynh đảo tâm trí, nhưng đến tột cùng vẫn là nên nhìn nhiều một chút thì sẽ tốt hơn.
Nhưng Thẩm thị lại không nhìn hắn nữa, ngược lại lại chăm chú nhìn đích mẫu của hắn, đôi mắt vui vẻ.
Uất Trì Việt trong lòng hoang mang, Thẩm thị không nhân cơ hội này mà nhìn ngắm hắn nhiều một chút đi, nhìn chằm chằm Hoàng hậu làm gì?
Đặt đặt mình vào hoàn cảnh của người khác suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên hiểu ra.
Đúng vậy, khi nữ tử lấy chồng, việc mẹ chồng nàng dâu có dễ hòa thuận hay không mới là ưu tiên hàng đầu, còn phải cẩn thận xem xét trước.
Trương hoàng hậu nhìn nhi tự bụng đầy tâm sự, trong lòng không nỗi băn khoăn càng ngày càng lớn. Ngày xưa khi Uất Trì Việt tới thỉnh an, cũng chỉ hàn huyên vài câu lấy lệ rồi đi, đi nhanh tới mức đệm ngồi còn chưa ấm. Vậy mà hôm nay lại giống như mọc rễ, ngồi xuống liền ngồi nửa canh giờ.
Còn ăn mặc ngọc thụ lâm phong như thế này, đúng là ý vị sâu xa.
Trong lòng bà tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, quay sang Uất Trì Việt nói:
– Sao mọi người lại cùng nhau tới? Giống như là đã hẹn trước vậy.
Uất Trì Việt nói:
– Hồi bẩm mẫu hậu, đúng lúc nhi tử định vào cung thỉnh an mẫu hậu, lại tình cờ gặp cô tổ mẫu cùng cô nương Thẩm gia ngoài sân viện nên mới cùng nhau đi vào.
Trương hoàng hậu cười nói:
– Thất nương là cháu của cô tổ mẫu, người nên gọi nàng một tiếng Thất muội mới phải.
Thẩm Nghi Thu vừa tưởng tượng ra hai chữ này từ trong miệng Uất Trì Việt, trên cánh tay liền nổi da gà, vội vàng nói:
– Thái tử điện hạ thân thể cao quý, trời cao ngăn cách với người tầm thường như dân nữ, nên không dám vượt qua phép tắc xưng huynh gọi muội đâu ạ.
Mấy chữ Uất Trì Việt chuẩn bị nói ra liền bị kẹt lại trong cổ họng, nghe nàng nói như vậy, hắn vội vàng nuốt lời kia xuống, chỉnh đốn lại sắc mặt.
Gặp tiểu nương tử xinh đẹp liền gọi a huynh a muội líu ríu. Đây là việc không đứng đắn là chỉ có mấy đứa trẻ lang thang mới làm.
Thẩm Nghi Thu nhìn thoáng qua hắn khẽ nhíu mày, sắc mặt đen như đáy nồi, trong lòng thầm than thở, hắn sẽ không muốn có một người biểu muội nghèo hèn như nàng đâu.
Uất Trì Việt ngồi một lúc, thấy lửa cháy gần hết mới đứng dậy cáo từ.
Đi ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, hắn tắm mình trong ánh nắng đầu hạ ấm áp, cả người liền thấy nhẹ nhõm hẳn.
Sự tình hôm nay so với hắn suy đoán mặc dù có chút khác biệt, nhưng lại tiến triển thuận lợi mười phần. Thẩm thị đời trước đối với hắn tình sâu ý nặng, đời này cũng sẽ không đổi người, tâm ý cũng thế.
Huống chi hắn phòng ngừa chu đáo, lo trước tránh tai họa. Hôm trước ban thưởng cho nàng thấy rõ tấm lòng, nếu nàng nhìn thấy vật kia sẽ biết hắn muốn cưới nàng làm chính phi.
Lại nói đích mẫu đối với Thẩm thị yêu thích vô cùng, nếu hoàng hậu tiếp tục hỏi về việc lập phi, hắn nhắc tới Thẩm thị, chắc chắn hoàng hậu sẽ rất vui mừng khi chuyện đó xảy ra!