Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt nắm chặt thanh đao trong tay, bình tĩnh nhìn quân Đột Kỵ Thi như đàn kiến lúc nhúc trước mặt. Binh mã bạt ngàn kéo dài liên miên trên vùng quê nhỏ, giống như không có giới hạn.
Phía sau hắn là những cấm vệ quân đã theo hắn vào sinh ra tử. Bọn họ đi theo hắn, băng qua sa mạc mênh mông, lại vượt qua núi non trùng điệp, cưỡi ngựa ngày đêm không nghỉ mới tới được đây. Vừa nãy còn phải trải qua một trận chiến khốc liệt, lúc này người ngựa đều đã kiệt sức.
Cho dù là ai nhìn thấy tình hình này, đều sẽ cho rằng quân Yến không có cơ hội chiến thắng.
Nhưng Thái tử biết, bọn hắn cũng không phải là không có cơ hội thắng – bởi vì tâm trí quân chủ của địch đã loạn.
Nếu như hắn thực sự tỉnh táo, có thể đánh cấp tốc để chiếm lấy thành Linh Châu. Sau đó rút lui vào trong thành, đổi từ tiến công sang phòng thủ, như vậy thì hai ngàn binh lực này của hắn hoàn toàn không có gì đáng sợ cả.
Nhưng mà cái đầu trên cổ của Thái tử Yến quốc thực sự quá mức dụ hoặc, đủ để làm cho đầu óc của A Sử Na Di Chân mê muội, khiến hắn mất đi lý trí.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua bầu trời u ám, thời gian đã không còn nhiều nữa.
Hắn quay đầu ngựa lại, nhìn về phía chúng tướng sĩ:
– Bắc Địch phá non sông của ta, giết con dân chúng ta, làm nhục vợ con ta. Mối thù này không báo, không xứng làm nam nhi!
Tất cả chúng tướng sĩ đều lộ ra vẻ mặt giận dữ phẫn nộ.
Thái tử dừng lại một chút, nói tiếp:
– Hôm nay cô muốn giết tận Hồ Lỗ, có ai bằng lòng đi theo không?
Tình nghĩa trong lòng chúng tướng sĩ đều đồng loạt sục sôi, mọi người giơ đao lên, đồng thanh hô to:
– Giết hết Hồ Lỗ! Giết!
Uất Trì Việt ôm quyền thi lễ với chúng tướng sĩ:
– Non sông Đại Yến ta, đều trông cậy cả vào chư vị!
Dứt lời quay người lại, giương cung gài tên, mũi tên xuyên qua không khí rồi lao vụt đi. Sau đó là âm thanh đâm vào da thịt nghe như tiếng xé vải vang lên, một người tướng lĩnh của Đột Kỵ Thi lập tức ngã xuống.
Hắn không dừng lại mà tiếp tục bắn liên tiếp ba mũi tên. Ba người theo tiếng vang mà ngã xuống khỏi ngựa, mỗi một tiễn đều trúng giữa mi tâm.
Chúng tướng sĩ phát ra một trận reo hò.
Uất Trì Việt rút đao ra, giục ngựa phóng tới trận địa của địch:
– Ai là người sẽ giúp cô lấy được đầu của A Sử Na Di Chân!
Trống trận như sấm, tiếng tướng sĩ hô to vang trời, hung hãn không sợ chết xông thẳng về phía trước.
Sĩ khí quân Yến dâng cao, nhưng quân của Đột Kỵ Thi lại không ham chiến nữa. Bọn hắn cùng đồng bọn thấy thành Linh Châu sắp bị đánh hạ rồi, chỉ cần công phá thì vàng bạc châu báu, lụa là cùng mỹ nhân xinh đẹp đều có thể tùy ý cướp đoạt, nếu chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ mất.
Bọn hắn đều là kỵ binh tinh nhuệ, vốn nên đi trước cầm đầu, vậy mà bây giờ lại bị vấp ở chỗ này, đúng là bực mình không thôi.
Dù cho sĩ khí của hai quân chênh lệch khá xa, nhưng số lượng binh sĩ của quân Đột Kỵ Thi vẫn có ưu thế hơn, quân Yến cũng không thể chiếm được tiện nghi gì. Chưa nói bọn hắn đã chạy nhanh suốt một quãng đường dài, nên trận đánh này nhất định phải giành được chiến thắng càng nhanh càng tốt, nếu kéo dài thì bất lợi sẽ càng trở nên rõ ràng.
Uất Trì Việt chỉ huy các quân tác chiến xong đâu vào đấy, nhưng nhìn lên sắc trời đang tối dần, trong lòng lại càng thêm trĩu nặng.
Cứ tiếp tục cái đà này, liệu Chu Tuân có thể chịu đựng được không? Còn tiểu Hoàn lúc này đang ở nơi nào?
Nghĩ đến thê tử, hắn không khỏi phân tâm, một thanh loan đao chuẩn xác bổ về phía hắn, hắn lại không kịp né tránh, trên cánh tay trái lập tức phải chịu một đao. Cũng may mà thế đao kia không quá hung hãn nên chỉ bị thương ngoài da thịt chứ không ảnh hưởng tới gân cốt.
Nhưng trong chớp mắt, cơn đau đớn kịch liệt vẫn lan ra khắp cơ thể.
Hắn cắn răng nhịn xuống, ngưng thần nín thở, một đao chém thẳng vào tên kỵ binh vừa tập kích mình khiến hắn ngã xuống khỏi ngựa.
Mấy tên thị vệ vội vàng xúm lại vây quanh bảo hộ hắn ở giữa.
Uất Trì Việt xé một mảnh ống tay áo ra, nhanh chóng băng bó vết thương lại, nói với Giả thất còn đang hoảng hốt:
– Không sao.
Dứt lời làm như không có việc gì mà nhấc đao lên, trong khoảnh khắc giết liên tiếp hai người nữa.
Hắn không còn nhớ rõ mình đã chặt bao nhiêu cái đầu người, cánh tay trái lúc đầu còn cảm thấy đau nhức, về sau cũng dần dần mất đi cảm giác.
Trong đầu hắn lúc này chỉ còn một ý niệm duy nhất, đó là phải nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa, đao phải nhanh lên, ngựa cũng phải phanh hơn một chút. Khi thời gian vẫn chưa quá muộn, hắn nhất định phải tới được bên người thê tử.
Nhưng mà trời phụ lòng người, vài tia sáng cuối cùng trên bầu trời cũng dần dần biến mất, bóng đêm giống như tấm màn che chậm rãi bao phủ. Hình như thần linh cũng không muốn nhìn thấy cảnh địa ngục trần gian này, nên mới vội vã dùng màn đêm che lại.
Hai người chủ tướng lúc này đều không có ý thu binh.
Đúng lúc này, từ phương hướng thành Linh Châu bỗng truyền tới một tiếng vang ầm ầm cực lớn, tựa như sét đánh giữa trời quang.
Uất Trì Việt nhìn về phía phát ra tiếng động, liền thấy một tòa thành lâu sập xuống, sau đó là ánh lửa cao lập tức luồn lên, chiếu sáng cả một vùng trời, cột khói dài giống như con rồng lớn bay thẳng lên trời cao.
Thành bị phá.
Hắn nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim mình cũng sụp đổ theo tiếng vỡ vụn của tòa thành rồi.
Hắn hít sâu một hơi, ép buộc bản thân bình tĩnh lại. Thành bị phá là tai kiếp, nhưng cũng vẫn còn một chút hi vọng sống.
Hắn nói với Giả thất:
– Đến lúc rồi!
Quả nhiên, binh lính Đột Kỵ Thi vốn không cam tâm tình nguyện. Vừa thấy thành bị phá hủy, làm gì còn tâm tư để đánh nhau nữa.
Mắt thấy thời cơ đã tới, Giả thất bỗng nhiên hét to một câu bằng tiếng Đột Quyết:
– Tới muộn thì cái gì cũng mất!
Câu nói này giống như châm một ngòi nổ, binh sĩ Đột Kỵ Thi đều lần lượt quay đầu ngựa lại.
A Sử Na Di Chân hét lớn:
– Ai dám lâm trận bỏ chạy, sẽ bị xử lý theo quân pháp.
Các binh sĩ có chút chần chờ, nhưng âm thanh lúc nãy lại lập tức hô lên:
– Diệp Hộ lừa chúng ta đi vào chỗ chết, như vậy thì tiền tài nữ nhân sẽ để kẻ khác chiếm hết!
“Chúng ta ở chỗ này ra sức giết địch, nhưng bọn hắn lại chiếm được tiện nghi”.
“Ở đây chả lấy được cái gì, trở về vẫn phải chịu đói”.
…
Giả thất chỉ học được một hai cầu từ đám tù binh của Đột Kỵ Thi, nhưng một hai câu này cũng là quá đủ rồi, chúng giống như một viên đá ném vào hồ nước làm dấy lên ngàn cơn sóng. Sự bất mãn, tức giận của đám người Đột Kỵ Thi lan tràn ra ngoài. Ngay cả tướng lĩnh cầm đầu cũng quay đầu ngựa lại chạy về hướng trong thành, chỉ sợ đi muộn sẽ không kịp.
Lúc đầu còn có người sợ hãi chủ tướng uy nghiêm, không dám rời đi. Nhưng lúc này nhìn thấy càng ngày càng ít người ở lại, bản thân thì sắp trở thành người coi tiền như rác, liền lập tức cắn răng đi theo.
Đám người tranh nhau chen lấn, đương nhiên cũng chẳng ai để ý tới đội hình nữa. Cấm quân thừa cơ giục ngựa xông lên, vây đánh tứ phía, giết chết vô số quân Đột Kỵ Thi.
A Sử Na Di Chân nổi trận lôi đình:
– Đằng Cách sẽ giáng lôi hỏa cùng mưa đá xuống trừng phạt đám phản chủ các ngươi…
Lời còn chưa dứt, hắn chợt cảm thấy bên vai phải mình đau nhói, loan đao trong tay rơi “leng keng” xuống đất, hắn cũng ngã từ trên ngựa xuống dưới đất.
Hắn còn chưa kịp đứng dậy, một thanh trường đao lạnh lẽo đã nhanh chóng gác lên cổ hắn, sau đó lại có một bàn chân giẫm lên lưng hắn.
Uất Trì Việt lạnh giọng nói:
– Quân bất nghĩa, ắt sẽ bị trời phạt. Lần này cho dù có là Đằng Cách đi nữa thì cũng không cứu nổi ngươi đâu.
A Sử Na Di Chân úp mặt xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói với vẻ căm hận:
– Một đao giết ta đi!
Uất Trì Việt hừ lạnh một tiếng:
– Đáng tiếc, giữ lại ngươi vẫn còn tác dụng.
Lại quay đầu nói với thị vệ:
– Trói hắn lại.
Dứt lời liền trở mình lên ngựa, thúc vào bụng ngựa, phi nhanh về phía thành Linh Châu.
——————
Thẩm Nghi Thu cưỡi ngựa chạy trốn trong thành. Bây giờ khắp nơi đều là khói lửa, binh sĩ của Đột Kỵ Thi thì kết thành bè phái. Bọn hắn ít thì tầm mười người, nhiều thì hơn mười người. Bọn chúng ở trong thành phóng hỏa cướp bóc, thỉnh thoảng còn vì tranh đoạt tiền tài mà tự chém giết lẫn nhau.
Bọn họ gặp phải mấy nhóm binh sĩ của Đột Kỵ Thi, thị vệ cũng theo đó mà càng ngày càng ít. Cuối cùng bên người nàng chỉ còn lại Thiệu Trạch và Ngưu nhị lang.
Thẩm Nghi Thu nắm chặt thanh tiểu hồ đao trong tay. Mấy ngày gần đây chạy trốn không ngừng nghỉ khiến nàng mệt mỏi kinh khủng, chết đi có khi còn dễ chịu hơn. Nhưng tính mạng của rất nhiều người hiện đang đặt trên người nàng, bây giờ vận mệnh của bản thân không phải là việc nàng có thể quyết định nữa. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ đi tới đường cùng, nàng không có tư cách được chết.
Chỗ ẩn nấp của bọn họ lại một lần nữa bị binh sĩ Đột Kỵ Thi phát hiện.
Thiệu Trạch nhìn lướt qua, ước chừng khoảng mười mấy người.
Trên người hắn có hai vết đao chém, Ngưu nhị lang cũng có vài vết thương nhẹ.
Tâm tư của hắn chưa bao giờ xoay chuyển nhanh như vậy, trong nháy mắt liền đưa ra quyết định, nói với hai người:
– Mau lên ngựa, chạy trốn về phía nam!
Hai người lập tức trở mình lên ngựa, thế nhưng Thiệu Trạch lại không nhúc nhích.
Thẩm Nghi Thu nhận ra có gì đó không đúng, bực bội quát lên:
– Biểu huynh!
Thiệu Trạch lại không chút do dự dùng mũi đao đâm thẳng vào mông hai con ngựa một cái.
Ngựa bị đau, hí vang lên một tiếng rồi phi nước đại. Tay Thẩm Nghi Thu nắm chặt lấy dây cương, vẫn cố ngoái lại nhìn. Nàng chỉ trông thấy bóng lưng cao lớn của biểu huynh dần đi xa, càng ngày càng trở nên mơ hồ.
Nàng ôm lấy cổ ngựa, cắn chặt môi dưới, bất tri bất giác đã cắn nát cả môi, trong miệng tràn đầy vị máu tanh ngọt.
Nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, ướt cả bờm ngựa.
Sau khi lao vùn vụt qua hai con phố nhỏ, rốt cục ngựa cũng đã thấm mệt, tốc độ dần dần chậm lại.
Mỗi khi bọn họ gặp phải đại đội của Đột Kỵ Thi đều chuyển hướng, đi qua bao nhiêu cửa phường, từ lâu đã không còn nhận ra bản thân đang ở nơi nào nữa rồi.
Đi đến bên cạnh một viện trạch bị cháy, ngựa cũng không chạy nổi nữa, hai người chỉ còn cách xuống ngựa dắt bộ.
Bọn hắn đang muốn tìm một chỗ an toàn để ẩn nấp trước, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa lộn xộn ở đằng sau truyền tới, còn có người dùng tiếng Đột Quyết nói mấy câu gì đó.
Thẩm Nghi Thu bất giác quay đầu lại, liền thấy năm sáu tên lính Đột Kỵ Thi đang đi ra khỏi cửa của gia đình nọ. Trong tay mỗi người đều ôm vàng bạc, đồ sứ cùng mấy thước gấm lụa.
Những người đó do dự trong chốc lát, sau đó lập tức buông vàng bạc ở trong ngực xuống, rút đao ra.
Ngưu nhị lang nói:
– Chạy!
Thẩm Nghi Thu liều mạng chạy về phía trước. Mới chạy chưa được mười bước, đã nghe thấy sau lưng truyền tới thanh âm binh khí va chạm vào nhau.
Nàng nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia đang bao vây Ngưu nhị lang ở giữa.
Một người ở đằng xa trông thấy nàng, liền liếm vết máu trên khóe miệng, giống như đang nhìn con mồi đã định là không thể chạy thoát nhưng vẫn cố hoảng hốt chạy bừa.
Ngưu nhị lang đưa lưng về phía nàng, vung đao chém ngã một người Đột Kỵ Thi, cũng không quay đầu lại, chỉ cao giọng hô:
– Chạy! Mau chạy đi con gái!
Hắn không biết những tên Hồ Lỗ này có nghe hiểu hai chữ “nương nương” không, nên hắn không thể mạo hiểm được.
Trong lòng của hắn có chút áy náy. Hắn gọi Thái tử phi nương nương là con gái, thật sự là vô cùng bất kính. Nhưng nhất định là nương nương sẽ không so đo những thứ này với hắn đâu.
Thẩm Nghi Thu giơ tay áo lên lau nước mắt, cắn răng chạy về phía trước.
Chạy được mấy bước, nàng nghe thấy mấy tiếng “răng rắc”, là âm thanh xương cốt bị chém đứt, khiến cho lòng người run rẩy.
Có người cũng theo đó mà phát ra mấy tiếng kêu đè nén.
Thẩm Nghi Thu không cần quay đầu cũng biết người đó nhất định là Ngưu nhị thúc. Chắc chắn là hắn trúng đao nhưng không dám kêu đau, sợ nàng nghe thấy sẽ quay đầu lại.
Nàng đưa tay gạt lệ, thế nhưng càng lau nước mắt càng chảy nhiều.
Đúng lúc này, nàng vấp phải một vật gì đó, ngã nhào xuống đất. Nàng tập trung nhìn kỹ mới biết, đó lại là thi thể của binh sĩ Đại Yến.
Bên cạnh binh sĩ kia có một cây cung bị rơi, trên mặt đất còn vương vãi mấy mũi tên.
Sau lưng lại truyền tới một tiếng kêu rên.
Nàng không do dự nhặt cung tiễn lên, xoay người lại.
Cái cung này vừa nặng vừa cứng, nàng thử lôi kéo dây cung, ít cũng phải một thạch. Mà mỗi lần nàng đi theo Uất Trì Việt học bắn tên, đến nửa thạch cung còn miễn cưỡng lắm mới được. Chưa nói nàng cũng chưa bao giờ bắn trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như vậy hết.
Thẩm Nghi Thu nhìn quanh một chút. Quân Đột Kỵ Thi chỉ còn lại hai binh sĩ đang giao đấu với Ngưu nhị lang, mà trên người Ngưu nhị lang không biết đã trúng bao nhiêu đao, hình như cũng không chống cự được bao lâu nữa.
Nàng lui về phía sau mấy bước, cố gắng giữ vững cây cung, gài tên vào rồi cố hết sức kéo căng dây cung. Dây cung lằn sâu vào ngón tay nàng, nàng cắn răng nín nhịn.
Nàng áp dụng lại kỹ thuật mà Uất Trì Việt đã dạy, đem đầu mũi tên nhắm thẳng vào binh sĩ của Đột Kỵ Thi.
Mũi tên bay sượt qua vai hắn, không trúng.
Ngưu nhị lang quay đầu, giận dữ hét:
– Đi mau!
Hắn lại ra sức chém ngã thêm một người nữa, cố gắng mượn lực của thanh đao rồi miễn cưỡng đứng thẳng dậy. Hắn cảm giác bản thân lúc này giống như túi nước bị thủng, bốn phía đều rỉ nước không ngừng.
Hình như là máu chảy sắp cạn, trước mắt của hắn lúc này chỉ thấy sao trời bay múa, không còn nhìn rõ chỗ của kẻ địch đứng nữa, chỉ biết vung đao bừa bãi, rồi lại bị một binh sĩ Đột Kỵ Thi chọc một đao vào bụng.
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy một cỗ máu tươi đang tràn ngập trong miệng.
Nàng rút mũi tên thứ hai ra, lần nữa kéo dây cung, dây cung siết chặt ngón tay nàng tới mức rướm máu, đau đớn tột cùng.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm chuẩn mũi tên vào lưng kẻ thù.
“Phốc” một tiếng, mũi tên dùng lực bay ra ngoài. Tuy mũi tên không trúng vào thân trên của người kia, nhưng cũng đâm được vào đùi của hắn.
Tên binh sĩ Đột Kỵ Thi bị đau té ngã trên đất, ôm chặt cái chân bị thương liên tục kêu rên.
Thẩm Nghi Thu ném cung đi, ba chân bốn cẳng chạy tiến lại gần. Nàng nhặt đại đao rơi trên đất của Đột Kỵ Thi lên, nâng quá đỉnh đầu rồi chém lung tung lên đầu và người của tên binh sĩ Đột Kỵ Thi kia. Máu tươi bắn đầy lên mặt nàng, nhưng nàng chỉ làm như không thấy.
Tên binh sĩ kia thoạt đầu còn kêu rên, một lúc sau thì không động đậy gì nữa.
Hai chân Thẩm Nghi Thu mềm nhũn ngã ngồi trên đất, hai tay buông lỏng, thanh đao “keng” một tiếng rơi xuống đất.
Nàng lấy lại tinh thần, quay đầu đi xem Ngưu nhị lang:
– Ngưu đại thúc…
Ngưu nhị lang nằm ngửa trên mặt đất thở đứt quãng từng hơi, đại đao của binh sĩ Đột Kỵ Thi vẫn cắm ở trên bụng hắn.
Thẩm Nghi Thu chạy tới bên cạnh hắn:
– Ngưu đại thúc, người cố gắng một chút. Để ta đi tới nhà kia tìm thuốc trị thương…
Ngưu nhị lang dùng đôi mắt vô hồn nhìn sang, giơ tay lên, lẩm bẩm nói:
– Tam nương… Là con sao?
Thẩm Nghi Thu nắm chặt tay của hắn, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Ngưu nhị lang chậm rãi quay đầu, nhưng ánh mắt làm thế nào cũng không giao nhau được:
– Tam nương đừng sợ… có cha ở đây rồi… Cha sẽ ở đây bảo vệ con…
Thẩm Nghi Thu khóc nức nở, nước mắt lăn dài:
– Cha…
Ngưu nhị lang động đậy khóe miệng, mơ màng nói:
– Đừng khóc, đừng khóc, ngoan…
Lời còn chưa dứt, hắn đã thở ra một hơi thật dài rồi đột nhiên co quắp kịch liệt, sau đó hai tay nặng nề buông xuống.
Tay Thẩm Nghi Thu run rẩy dò xét hơi thở của hắn, nhưng tâm nàng lúc này đã loạn như ma, ngón tay tê dại không còn cảm giác.
Đúng lúc này, phía sau lại truyền tới tiếng bước chân.
Hơi lạnh thấu xương bò dọc theo sống lưng nàng. Nàng quay đầu xem xét, quả nhiên là một đoàn đội binh sĩ Đột Kỵ Thi, khoảng chừng hai ba mươi người.
Thẩm Nghi Thu bất giác đưa tay sờ tiểu hồ đao đang dắt ở eo, nhưng lại không sờ thấy gì. Lúc nãy nhặt tên lên bắn nàng đã đem tiểu hồ đao đặt ở dưới đất, quên không nhặt lên.
Những binh sĩ Đột Kỵ Thi kia đã phát hiện ra nàng, vội vàng chỉ trỏ, mồm năm miệng mười nói bằng tiếng Đột Quyết, trong giọng nói tràn đầy cảm giác hưng phấn.
Thẩm Nghi Thu nhặt thanh đao dưới đất của quân Đột Kỵ Thi lên, đang định cắt cổ, liền thấy bọn họ đang nhìn nàng cười cười. Nàng vô cùng sợ hãi, thi thể của nàng không thể nào để lọt vào tay bọn họ được.
Nàng quay đầu nhìn tòa nhà đang bị lửa đốt cháy cách đó không xa, trong lòng thầm tính toán.
Nàng nhấc đao lên, quay đầu xông thẳng vào cửa tòa nhà, không chút do dự chạy vào chỗ lửa cháy to nhất.
Có mấy binh sĩ Đột Kỵ Thi đuổi theo, thăm dò nhìn qua khe cửa một chút, hình như còn đang do dự xem có nên vào trong bắt nàng hay không.
Đúng lúc này, một cây xà nhà bị lửa thiêu gãy, rơi “đùng” một tiếng xuống đất ngăn ở trước người bọn họ, nửa căn phòng bên trong cũng lập tức sụp đổ.
Mặt mũi bọn hắn tràn đầy tiếc nuối, hậm hực rút lui ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu bị sặc khói tới mức ho khan, tay vẫn cầm đao, chuôi đao dính đầy máu không biết là của ai.
Nàng nhìn thoáng qua thế lửa, liền cảm thấy yên lòng. Nếu chết ở chỗ này, chỉ chốc lát sau là lửa có thể thiêu sạch thi thể nàng.
Nàng giơ đao lên, kề sát lưỡi đao vào cổ rồi từ từ nhắm mắt lại. Không biết liệu tên kia có thấy được bức thư mà nàng đã để lại không?
Nàng bất giác cong cong khóe miệng, nhưng nước mắt lại lập tức trào ra.
Một phong thư qua loa chiếu lệ như thế, không nhìn thấy cũng tốt.
Đúng lúc này, nàng phảng phất mơ hồ nghe thấy có người đang kêu to:
– Viện quân tới!