Mục lục
Sau Trọng Sinh, Thái Tử Phi Chỉ Muốn Làm Cá Muối - Tả Ly Thanh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Thu

Uất Trì Việt nhét Nhật tương quân vào trong vạt áo trước ngực, chó săn nhỏ ngay lập tức giãy giụa muốn chui ra ngoài. Hắn cúi đầu xem xét, chỉ thấy trong ngực có một bọc căng phồng đang nhích tới nhích lui, có che được gì đâu.

Mắt thấy cung nhân chuẩn bị vén mành lên, Uất Trì Việt lập tức “trong cái khó ló cái khôn”, sải bước nhảy một phát vào trong trướng, ôm con chó nằm uỵch xuống giường. Hắn suy nghĩ một chút, lại đứng dậy thổi tắt ngọn nến trong đèn đồng, sau đó mới nằm trở về.

Hắn có nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày mình lại cùng với một con chó chung chăn chung gối thế này. Hai bên huyệt thái dương căng thẳng giật thình thịch, da gà hết tầng này tới tầng khác nổi lên nằm đè lên nhau. Nhưng vì sự việc gấp gáp quá rồi, cũng chỉ dành nhẫn nại. Vì dù sao hắn cũng vẫn mặc nguyên bộ áo bào trên người, cứ để vậy mà nằm xuống giường ngủ, hắn cũng chẳng chịu được.

Cũng may mà hắn đã dạy bảo được Nhật tương quân ít nhiều, cung nhân cùng nội thị cũng đã lui hết. Lúc này trong điện chỉ còn một người một chó, chứ nếu không để hạ nhân trông thấy, mặt mũi của Thái tử điện hạ cũng không biết đặt ở chỗ nào nữa.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy một loạt tiếng bước chân qua tấm màn che. Nàng đi vào trong điện, nhưng không thấy Uất Trì Việt đâu. Nàng không khỏi kinh ngạc:

– Điện hạ?

Bên trong màn trướng truyền đến một tiếng hừ nhẹ.

Thẩm Nghi Thu đi đến trước trướng, chỉ thấy nam nhân nằm quay mặt vào bên trong. Quần áo mũ miện trên người đều chưa cởi, xung quanh không khí tràn ngập một mùi rượu nhàn nhạt.

Tình huống này nhìn sao cũng cảm thấy có chút kì lạ. Thẩm Nghi Thu thử nhẹ nhàng đẩy đầu vai hắn:

– Điện hạ?

Uất Trì Việt mơ hồ nói:

– Ta… ta có chút say…

Thẩm Nghi Thu lại càng nghi ngờ hơn. Nàng mới chỉ gặp người say nhưng lại khăng khăng nói bản thân không say, chứ chưa từng thấy qua người nào tự nhận mình say bao giờ. Huống hồ nếu Thái tử say rượu, thì tại sao lại không có cung nhân, nội thị ở bên cạnh hầu hạ?

Hiển nhiên là Uất Trì Việt đang có điều giấu diếm nàng, nhưng mà nàng cũng chẳng có ý định thăm dò bí mật của Thái tử, thậm chí cũng chẳng buồn nhìn thêm vào trong trướng thêm một giây nào. Bởi vì nếu như trong trướng đang có người khác nằm, bọn thái giám ngoài kia cũng không thể để nàng tiến vào dễ dàng như vậy được.

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:

– Thiếp hầu hạ điện thay quần áo nhé?

Uất Trì Việt vội vàng lắc cổ một cái:

– Không cần đâu. Khắp người ta toàn là mùi rượu, khó ngửi lắm. Ta gọi thái giám đến hầu hạ là được, Thái tử phi cứ trở về đi.

Nói rồi thân thể lại bất động, vẫn nằm nghiêng trong trướng như cũ.

Dứt lời mới nhận ra bản thân mồm miệng quá nhanh nhạy, ngôn ngữ vẫn trật tự rõ ràng, thực chẳng giống bộ dạng say rượu chút nào. Hắn vội vàng nói:

– Ta cũng tỉnh rượu được hơn phân nửa rồi. Nàng về Thừa Ân điện trước đi, tí ta tắm rửa xong sẽ tới sau.

Thẩm Nghi Thu nói:

– Nếu điện hạ khó chịu thì cứ nghỉ lại Trường Thọ viện đi. Thần thiếp đến đây là chỉ muốn nói lời cảm ơn tới điện hạ…

Uất Trì Việt lại cảm thấy chó săn nhỏ trong ngực đang bắt đầu uốn éo, hắn chỉ sợ con chó này sẽ sủa lên nên lúc này chỉ mong Thái tử phi đi nhanh lên một chút:

– Thái tử phi không cần đa lễ, ta cũng chỉ là tùy tiện chọn ra trong mấy thứ giống nhau thôi. Nàng thích là được rồi.

Thái tử vẫn luôn như vậy. Chính là cho dù có bỏ ra bao nhiêu tâm huyết với sức lực cũng vẫn phải ra vẻ không quan tâm. Tranh vẽ của ngoại tổ phụ nàng còn lưu lại trong cung cũng chỉ còn lác đác ít ỏi, mà kho tàng của Đông cung phong phú như vậy, làm sao mà có thể trùng hợp chọn trúng ngay món này chứ.

Thẩm Nghi Thu mím môi cười một tiếng:

– Phần lễ này của điện hạ đối với thiếp mà nói vô cùng trân quý, thần thiếp cảm kích vô cùng.

Uất Trì Việt khóc không ra nước mắt. Ngày thường Thái tử phi luôn tích chữ như vàng, muốn nàng nói nhiều thêm với mình hai câu còn khó khăn. Mà bây giờ hắn chỉ mong nàng đi nhanh lên, thế mà nàng lại không chịu đi.

Nhật tương quân trong ngực hắn lại càng không chịu nằm yên, cứ ưỡn người về phía hắn phát ra tiếng rên ư ử.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy động tĩnh, nghi ngờ nói:

– Điện hạ?

Uất Trì Việt vội vàng bịt mồm con chó lại:

– A… Ưm… Không có gì đâu, là do ta uống nhiều rượu quá nên trong người có hơi khó chịu. Thái tử phi cứ về trước đi, lát nữa ta sẽ tới sau.

Cùng lúc đó, Nhật tương quân đã gỡ lỏng vạt áo của hắn ra rồi chui vào, dùng móng vuốt cào vào ngực hắn. Chỉ chốc lát sau cổ áo trước ngực đã bị nó nới rộng, cái mũi chó ẩm ướt liên tục cọ qua cọ lại trên ngực hắn.

Uất Trì Việt rùng mình, linh hồn gần như muốn bay ra khỏi cơ thể. Hắn cố gắng kiềm chế lắm mới không có lập tức cầm con chó ném ra bên ngoài.

Nhật tương quân lại không biết cảm kích, sốt ruột ưỡn lưng lên.

Uất Trì Việt đã ở chung với chó săn nhỏ nhiều ngày, đối với những động tác của nó hiểu rõ trong lòng bàn tay. Hắn biết nó đang vận khí để chuẩn bị sủa inh ỏi nên cuống quýt đưa tay lên bịt miệng chó trước.

Tay hắn lúc nãy mới cầm thịt khô, Nhật tương quân liền ngửi ngửi. Nó quả nhiên quên cả sủa, thè lưỡi liếm tay Thái tử.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy trong trướng vang lên âm thanh kì quái, bèn do dự nói:

– Điện hạ… Không sao chứ?

Uất Trì Việt lúc này chỉ hận không thể chặt luôn tay đi, giọng nói thốt ra gần như tuyệt vọng:

– Không sao… Là ta vừa tặc lưỡi thôi. Nàng về trước đi, ta nằm thêm một lúc nữa sẽ tới ngay.

Thẩm Nghi Thu hành lễ nói:

– Vậy thần thiếp xin cáo lui trước.

Uất Trì Việt như được đại xá.

Đúng lúc này, chó săn nhỏ trong ngực bỗng nhiên kích động vùng vẫy dữ dội.

Mà Thẩm Nghi Thu còn chưa đi ra khỏi điện. Uất Trì Việt dùng sức ôm lấy chó con, kéo chăn qua bọc kín nó lại. Chó săn nhỏ kia không thoát ra được, liền sủa vang một tiếng. Mặc dù đã dùng chăn che lại rồi, nhưng hình như âm thanh vẫn truyền ra ngoài được ít nhiều.

Thẩm Nghi Thu dừng bước quay đầu lại:

– Điện hạ, vừa nãy là tiếng chó sủa sao?

Uất Trì Việt cứng đờ một lúc, lập tức thề thốt phủ nhận:

– Ta có nghe thấy gì đâu? Chắc là tiếng chó hoang bên ngoài sủa thôi.

Thẩm Nghi Thu nửa tin nửa ngờ. Tiếng chó sủa vừa rồi thực tế không hề giống là từ bên ngoài truyền đến. Nhưng dù thế nào đi nữa nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng Uất Trì Việt sẽ giấu một con chó ở trên giường, nên nhanh chóng lui ra khỏi điện.

Uất Trì Việt đợi người ra khỏi cửa, lúc này mới buông tay ra, thở phào một cái.

Nhật tương quân từ trong chăn chui ra ngoài, nhảy lên nhảy xuống mấy vòng trên giường của Thái tử, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Uất Trì Việt đang muốn xách nó xuống giường, liền trông thấy nó ngửi tới ngửi lui trên cái gối của mình, rồi bỗng nhiên nâng một chân sau lên.

Uất Trì Việt cảm giác đại sự không ổn rồi, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể khó khăn né tránh.

Rất nhanh liền có tiếng nước chảy vang lên, một cỗ mùi khiến người khác khó chịu lan tỏa trong không khí.

Một lúc sau, nhóm cung nhân liền trông thấy Thái tử điện hạ quần áo không chỉnh tề đang vội vàng chạy như bay ra khỏi điện, theo sau là Nhật tương quân đang tràn đầy sinh lực đuổi theo.

Uất Trì Việt làm người hai đời, cũng từng chết qua một lần rồi. Nhưng chuyện đáng sợ như thế này, hắn lại chưa từng gặp qua bao giờ.

Hắn ngâm người trong bồn tắm hết nửa ngày, gần như đã tẩy sạch cả tầng da bên ngoài đi rồi. Lúc này mới lau khô thân thể, sau đó mặc quần áo sạch đã được hun qua huân hương mười bảy mười tám lần. Xong xuôi thì đi về hướng Thừa Ân điện.

Thẩm Nghi Thu biết hắn sẽ tới nên sau khi tắm rửa thay quần áo xong cũng không đi ngủ ngay, mà ngồi ở trên giường vừa đọc sách vừa chờ hắn. Thấy hắn tới, liền buông sách xuống rồi đi ra nghênh đón. Mới đi được hơn năm bước đã ngửi thấy mùi thơm trên người Thái tử xông thẳng vào mũi, nồng nặc y hệt cái lư hương.

Uất Trì Việt vẫn nghi ngờ trên người mình còn mùi lạ, thỉnh thoảng lại đưa tay áo lên ngửi thử một chút.

Thẩm Nghi Thu hành lễ, rồi đưa hắn vào trong điện.

Lúa này trời đã gần sang canh hai*, hai người đều bọn ba cả một ngày trời rồi nên vô cùng mệt mỏi. Nhất là Thái tử, đã lao tâm lao lực tới kiệt sức rồi.

* 21h-23h

Nhưng Uất Trì Việt vẫn lệnh thái giám bưng rượu với đồ ăn lên. Hắn nói với Thẩm Nghi Thu:

– Ta còn chưa chúc mừng sinh nhật nàng.

Thẩm Nghi Thu muốn nâng bình lên rót rượu, nhưng Uất Trì Việt đã đi trước một bước, nhấc bình lên rót:

– Để ta.

Hắn rót đầy hai chén rượu rồi bưng lên, muốn nói vài câu chúc mừng nhưng lại chợt bắt gặp đôi mắt nàng đang rưng rưng ngấn lệ dưới ánh nến, khiến hắn quên cả nói.

Thẩm Nghi Thu cười một tiếng:

– Thiếp xin uống cạn chén này, mong điện hạ thân thể khỏe mạnh, phúc thọ dài lâu.

Dứt lời, nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Uất Trì Việt bật cười:

– Nên là ta chúc nàng mới phải, sao lại thành nàng chúc ngược lại cho ta rồi?

Hắn hắng giọng một cái, trịnh trọng nâng chén rượu lên:

– Cầu mong Thẩm Nghi Thu sống lâu trăm tuổi, cả đời không lo.

Tầm mắt Thẩm Nghi Thu hơi chuyển động rồi chợt rũ xuống:

– Thiếp đa tạ điện hạ.

Uất Trì Việt không cho Thẩm Nghi Thu uống nhiều, nhưng chính bản thân lại uống hết ba chén mới thôi.

Sau khi uống xong, hắn lệnh cho cung nhân dọn bàn rượu xuống. Hai người rửa mặt xong xuôi liền cởi áo, tháo dây lưng rồi nằm ở trên giường.

Đã nhiều ngày rồi Uất Trì Việt không được nằm chung chăn chung gối với Thẩm Nghi Thu. Lúc này vừa nằm xuống đã không tự chủ được mà đưa tay ôm nàng vào lòng, cảm giác mềm mại dịu dàng đã lâu không thấy nay chợt trở về khiến hắn bất giác muốn thở dài một hơi. Đúng lúc này, hắn chợt nhớ ra lúc chập tối vừa mới ôm chó, mặc dù đã tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo rồi nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Hắn đang định buông Thẩm Nghi Thu ra thì chợt nhận thấy bên eo xiết chặt lại, là nàng đang ôm lại hắn.

Hô hấp của Uất Trì Việt cứng lại, trái tim liên tục đập nhanh thình thịch. Hắn lập tức quên hết chuyện về chó, chỉ lo ôm thật chặt người ở trong ngực. Dù bọn hắn đã chung chăn chung gối với nhau được một thời gian rồi, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Nghi Thu đáp lại cái ôm của hắn. Mặc dù chỉ nhẹ nhàng khoác hờ bên eo thôi, nhưng cũng khiến huyết dịch cả người hắn sôi trào hết lên.

Mặt Thẩm Nghi Thu dán lên lồng ngực hắn, nghe thấy tim hắn đang đập như trống bỏi, bèn nói khẽ:

– Đa tạ điện hạ.

Uất Trì Việt không ngờ món quà này lại khiến nàng vui vẻ như thế. Tuy rằng tranh của ngoại tổ phụ nàng không còn nhiều, nhưng trong cung vẫn giữ lại được mấy món.

Vẫn đang thắc mắc, lại nghe nàng nói tiếp:

– Trong những bức bình phong kia có hai bức là bút tích của a nương thiếp. Đã hơn mười năm rồi thiếp chưa từng được nhìn lại, nhờ ơn điện hạ…

Uất Trì Việt giờ mới hiểu ra. Khó trách hai bức thư pháp đó có nét vẽ hơi khác so với mười sáu bức còn lại. Hắn thấy cũng có giống nhưng không phải cùng một người vẽ, không ngờ lại có thể gặp may được như thế. Hắn vội nói:

– Ta cũng không nhận ra.

Thẩm Nghi Thu đương nhiên biết điều này. Cho dù thái tử có liệu sự như thần cũng không thể nào có khả năng đoán được trong đó có lẫn bút tích của mẫu thân nàng. Dù là hắn vô tình thôi, nhưng nàng vẫn vô cùng biết ơn, thế nên không thể phủ nhận công lao của hắn được.

– Dù vậy đi nữa thiếp vẫn phải cảm ơn điện hạ.

Nàng nói.

Uất Trì Việt lại cảm thấy không đúng. Nếu đã là tranh của Thẩm phu nhân vẽ, làm sao ở nhà lại không giữ lại bút tích được. Thẩm Nghi Thu tựa hồ có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, liền giải thích nói:

– Sau khi phụ thân phụ mẫu qua đời, thiếp cùng người nhà từ Linh Châu về Trường An. Trên đường về đã làm rơi mất hết tranh của mẫu thân rồi.

Uất Trì Việt ngạc nhiên:

– Tại sao lại rơi mất được? Để ta sai người đi tìm về.

Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên hiểu được. Bị rơi mất là giả, bị người Thẩm gia phá hủy mới là thật.

Quả nhiên Thẩm Nghi Thu nói:

– Đa tạ ý tốt của điện hạ. Chỉ là đã qua nhiều năm rồi, có đi tìm cũng chỉ vô ích thôi.

Đời trước lúc tổ mẫu bị bệnh nguy kịch, nàng về nhà thăm bà. Rốt cục cũng không nhịn được mà đem chuyện thắc mắc đã lâu ở trong lòng ra hỏi.

Cuối cùng Thẩm lão phu nhân cũng chịu thừa nhận, những bức tranh kia đã bị bà đốt hết từ nhiều năm trước rồi.

Uất Trì Việt càng ôm nàng chặt hơn, cũng muốn nói gì đó để an ủi nàng, nhưng tất cả lời nói như bị mắc kẹt tại cổ họng.

Ngược lại là Thẩm Nghi Thu nói:

– Nhờ có điện hạ, bây giờ lúc nào thần thiếp cũng có thể nhìn thấy tranh a nương vẽ, như vậy là đủ lắm rồi.

Nàng càng như thế, trong lòng Uất Trì Việt càng cảm thấy chua xót hơn. Hắn vuốt ve sợi tóc của nàng nói:

– Nàng còn cần gì không? Ta sẽ tìm giúp cho nàng.

Thẩm Nghi Thu nói:

– Thiếp không cần gì cả, những thứ điện hạ tặng, thần thiếp đã chẳng thể làm gì để báo đáp rồi.

Uất Trì Việt nhíu mày nói:

– Ta có bắt nàng phải báo đáp sao?

Hắn dừng một chút, thử thăm dò nói:

– Ta thấy có rất nhiều người thích nuôi mấy động vật nhỏ để giải buồn, nàng có muốn nuôi không? Lúc nào ta không có ở đây, nó có thể giúp nàng vui vẻ.

Thẩm Nghi Thu trầm mặc một lát rồi lắc đầu:

– Khi còn bé thiếp cũng từng nuôi một con chó săn nhỏ, nhưng về sau chết mất rồi… Đa tạ ý tốt của điện hạ, nhưng thiếp không muốn nuôi thêm bất kỳ động vật sống nào nữa.

Uất Trì Việt không khỏi cảm thấy may mắn vì mình không đem Nhật tương quân đưa cho nàng. Nếu không chắc chắn sẽ gợi nhớ lại chuyện thương tâm của nàng.

Hắn vỗ vỗ lưng nàng nói:

– Giờ mau ngủ đi, sáng mai còn phải dậy sớm đấy.

Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình:

– Dậy sớm?

Uất Trì Việt cúi đầu hôn lên trán nàng một cái:

– Đương nhiên là dậy sớm để luyện võ rồi. Nàng lười biếng trốn tránh lâu như vậy, ngày mai ta nhất định phải dạy nàng thật nghiêm khắc mới được. Nàng cố gắng đi, sớm ngày học được cách cưỡi ngựa bắn tên, nói không chừng còn kịp chuẩn bị cho cuộc đi săn năm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK