Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu nghe kể về cuộc kỳ ngộ của Kỳ thập nhị lang, lại nhớ tới hắn cùng Thiệu Vân một đường đồng hành, nghĩ nàng cũng có thể biết chút ít nội tình, liền chạy đi tìm nàng hỏi thăm.
Quả nhiên Thiệu Vân gật đầu:
– Muội hỏi ta là đúng rồi đấy. Lúc chúng ta đi ngang qua Bồ Châu thì vô tình đi vào một lăng miếu nhỏ, sau đó tình cờ gặp được vị tăng nhân người Hồ đang chữa bệnh cho các bách tính nghèo khổ, mọi người đều nói y thuật của hắn tài giỏi như thần.
– Kỳ công tử thử nhờ y chẩn bệnh. Vị tăng nhân người Hồ kia đưa cho hắn một lọ thuốc nước, mỗi ngày chỉ cần uống một giọt. Sau một tháng, bệnh tình của hắn quả nhiên chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Hai mắt Thẩm Nghi Thu sáng lên:
– Thật sự thần kỳ như vậy sao?
Thiệu Vân gật gật đầu:
– Vị Hồ tăng vừa gặp Kỳ công tử đã đoán ra được bệnh của hắn, nói lúc trước hắn dùng thuốc không đúng với triệu chứng, nên cho dù có thể kéo dài tính mạng được thêm mấy ngày, nhưng lại khiến thân thể càng thêm suy nhược. Cơ mà muội hỏi mấy cái này để làm gì? Chả lẽ là có ai muốn trị bệnh sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Là Hoàng hậu nương nương.
Thiệu Vân “à” một tiếng, lại nhíu mày.
Thẩm Nghi Thu lo lắng hỏi:
– Sao vậy?
Thiệu Vân có chút ngượng ngùng:
– Vị Hồ tăng này tính tình vô cùng kỳ quái. Hắn trị bệnh cho người nghèo khổ, thì không lấy một xu. Nhưng nếu trị bệnh cho người giàu sang thì lại gây khó dễ đủ kiểu, toàn đưa ra mấy yêu cầu khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười. Ta nghe nói có một vị quan cấp cao mời hắn tới chẩn bệnh cho cha mình, hắn liền yêu cầu vị quan kia phải từ chức, khiến cho người con hiếu thảo kia gấp đến độ cuống quýt hết lên. Thậm chí ông ta còn từng yêu cầu phú thương giàu có chia hết gia tài bạc triệu cho người khác nữa.
Nàng dừng lại một chút, ánh mắt có chút lấp lóe:
– Có đôi khi hắn cũng sẽ đòi mấy đồ vật kỳ lạ cổ quái. Hắn chẳng quan tâm đó là cái gì, chỉ cần khiến hắn vui lòng là được…
Thẩm Nghi Thu như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía mái tóc ngắn ngủn của Thiệu Vân.
Thiệu Vân bị nàng dùng ánh mắt xuyên thấu kia nhìn đến mức chột dạ, bất giác lùi về phía sau, hắng giọng một cái nói:
– Hoàng hậu nương nương có địa vị tôn quý như vậy, không biết Hồ tăng kia còn đưa ra điều kiện hà khắc thế nào nữa.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
– Cũng phải tìm tới hắn để thử một lần xem sao. Biểu tỷ có biết vị Hồ tăng kia hiện giờ ở đâu không?
Thiệu Vân nói:
– Cũng không khó tìm đâu. Hắn cũng đi Đông đô, hiện giờ đang ở chùa Chú Tích.
————
Lúc Thẩm Nghi Thu nhìn thấy Uất Trì Việt, liền đem việc này kể lại cho hắn biết, nhưng lại không đề cập tới chuyện của Kỳ thập nhị, chỉ nói là Thiệu Vân nghe được ở trên đường.
Uất Trì Việt đã từng sai người đi tìm danh y vô số lần, cũng tới tận Tây Vực để tìm danh y về chữa bệnh cho Trương hoàng hậu, nhưng đều thất bại ra về. Hắn nghe được tin tức này thì bình tĩnh hơn Thẩm Nghi Thu một chút, nhưng phàm là có cơ hội, hắn vẫn đồng ý thử một lần, liền lập tức sai người đến Lạc Dương mời tăng nhân kia tới Trường An.
Kể từ ngày đó trở đi, Uất Trì Việt cảm thấy thái độ của Thẩm Nghi Thu đối với hắn có chút khác biệt.
Nàng vẫn đối xử với hắn rất tốt như cũ, lúc hắn trêu chọc nàng cũng sẽ buồn bực tức giận. Nhưng vẫn là có chút khác lạ, chỉ có thể cảm nhận chứ không nói được thành lời.
Nếu đổi lại là lúc trước, tất nhiên hắn sẽ không nhận ra. Nhưng bây giờ hắn không còn dùng ánh mắt để nhìn nữa, mà chỉ dùng tâm để cảm nhận.
Tâm hắn trông thấy, mấy ngày thân mật khắng khít sau khi trải qua sinh ly tử biệt vừa rồi giống y hệt như hoa quỳnh lúc nửa đêm, hắn còn chưa ngửi được hương thơm, nó đã vội vã héo tàn.
Mặc dù trong lòng có chút đau buồn, nhưng hắn cũng không nản lòng. Bởi vì hắn biết chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, dốc lòng che chở, chăm sóc thật tốt thì sớm muộn gì đóa hoa kia cũng sẽ nở thêm lần nữa.
Sau năm ngày, Ngũ hoàng tử dẫn một đám quan văn trong sứ đoàn đến Linh Châu.
Ngày đó Uất Trì Việt mang binh tới cứu viện Linh Châu, Uất Trì Uyên vốn định đi theo, nhưng lại bị huynh trưởng bắt ở lại Lương Châu để chào đón sứ đoàn của Thổ Phiên.
Kiếp nạn trước mắt, ngay đến tên hỗn đản như Uất Trì Ngũ lang cũng không dám làm loạn vào lúc này, đành phải ngoan ngoãn ở lại Lương Châu, ngày ngày tám gẫu tới lui với người Thổ Phiên. Khó khăn lắm mới nghe thấy tin tức Linh Châu đã được giải vây, hắn liền không kịp chờ đợi mà lập tức đưa toàn bộ hai sứ đoàn của Đại Yến và Thổ Phiên dẫn tới Linh Châu.
Sau khi xuống ngựa, nhìn thấy anh trai chị dâu đều bình yên vô sự, tảng đá trong lòng hắn lúc này mới rơi xuống đất:
– A tẩu, tẩu không sao là tốt rồi.
Từ xưa tới nay Uất Trì Uyên luôn mang bộ dáng cười đùa vui vẻ, nhưng sau khi trải qua những chuyện gần đây, bản thân hắn cũng lộ ra thêm mấy phần chững chạc.
Trong suốt hành trình này, bản thân nàng đã sớm coi hắn như đệ đệ ruột của mình. Bây giờ thấy bộ dạng ỉu xìu chực khóc của hắn, trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Đang muốn nói vài lời để an ủi hắn, Uất Trì Việt đã tiến lên ôm nàng vào trong ngực:
– Thân thể nàng còn chưa hồi phục hoàn toàn, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, đừng ở bên ngoài nhiều, gió thổi lạnh.
Dứt lời liền xách người đệ đệ lên:
– Để cô kiểm tra ngươi trước một chút xem, những ngày qua có chăm chỉ làm bài tập không đã.
Mắt Uất Trì ngũ lang hoa lên:
– A huynh, xảy ra chuyện lớn như vậy, huynh nhìn thấy ta mà không còn lời nào khác để nói sao?
Uất Trì Việt lạnh lùng nói:
– Chỉ cần một ngày cô còn chưa chết, đương nhiên phải kiểm tra bài tập của ngươi mỗi ngày.
Ngừng một chút lại nói:
– Từ giờ đến kì thi tiến sĩ khoa cử chỉ còn bảy tháng.
Trong thời gian thủ thành, Thẩm Nghi Thu bị thương không ít. Uất Trì Việt lo nàng không chịu được đi đường tàu xe mệt mỏi nên quyết định ở lại Linh Châu thêm ít ngày để nàng tĩnh dưỡng.
Hắn cũng ở lại Linh Châu cùng Đại hoàng tử Ngải Tuyết Lặc của Thổ Phiên tiếp tục nghị hòa.
Ngải Tuyết Lặc đã bị tên Thái tử Yến quốc nhẫn tâm mặt đen da dày này làm cho mất hết bình tĩnh rồi.
Quân đội Yến quốc một đường đuổi tới quả thực không màng sống chết, làm cho những dũng sĩ vốn lớn lên trên lưng ngựa như bọn hắn cũng mệt tới ngất ngư.
Cuối cùng cũng đến thành Linh Châu, cái tên Cổ Nhật Lặc đáng băm thành trăm ngàn mảnh kia đã sớm chạy không còn bóng dáng. Hắn không muốn kết thù với người Đột Kỵ Thi, nhưng vẫn phải đi theo. Cũng không phải do hắn muốn đánh mà là nếu hắn không đánh người ta, người ta thấy hắn đi với quân Yến, cũng sẽ chạy tới đánh hắn.
Mơ mơ hồ hồ đánh nhau với người Đột Kỵ Thi trong tình trạng tối tăm mờ mịt, chưa nói tới việc tổn thất binh lính, mà khẳng định là sẽ bị Khả Hãn của Đột Kỵ Thi ghi thù nữa.
Tên Thái tử Yến quốc khốn nạn kia lại thừa cơ tăng giá tại chỗ, trong lòng của hắn khổ không thể tả, chỉ hận không thể lột lớp da mặt trắng nõn của Thái tử Yến quốc ra về làm thành mặt trống để đánh. Da dày như vậy, cho dù có gõ thế nào cũng không rách được.
Cho dù hắn chỉ hận không thể rút gân lột da của Thái tử Yến quốc, nhưng lại không thể đắc tội hắn được. Tên kia phất tay áo trở mặt chỉ là chuyện nhỏ, còn bản thân hắn thì lại phải đối mặt với thù địch hai nơi.
Uất Trì Việt lại vô cùng bình tĩnh nhàn tản, thành thạo điêu luyện, vừa chậm rãi mặc cả với Ngải Tuyết Lặc, vừa chỉ chủ trì mọi người tu sửa lại thành Linh Châu.
Binh châu phủ Lương Châu sau khi giải vây cho thành Linh Châu xong cũng không lập tức rời đi, mà ở lại Linh Châu giúp bách tính tu bổ tường thành, đào lại mương hào. Năm đó khi Lương Châu bị vây khốn, chính là Thẩm sứ quân đã mang theo binh lính châu phủ đến cứu viện, cùng quân dân Lương Châu liều chết thủ thành. Mãi cho tới khi viện quân tới, nhưng chính bản thân ông lại lấy thân đền nợ nước.
Tuy chuyện đã trôi qua được mười năm rồi, nhưng bách tính Lương Châu vẫn còn nhớ rõ.
Khoảng chừng hai tuần sau, rốt cục Uất Trì Việt cũng vừa lòng thỏa ý, đưa tiễn Ngải Tuyết Lặc cùng sứ đoàn Thổ Phiên về nước. Thân thể Thẩm Nghi Thu cũng gần như đã khỏe hơn rất nhiều, còn nếu muốn hoàn toàn bình phục chỉ sợ phải cần thêm một thời gian nữa. Nàng biết Uất Trì Việt còn rất nhiều việc phải xử lý sau khi hồi kinh, mà nàng cũng nóng lòng muốn Tào Bân phải nhận được hình phạt thích đáng, để an ủi cho linh hồn của những người vô tội đã ra đi. Googl𝑒 𝘵𝗿a𝓷g 𝓷ày, đọc 𝓷gay khô𝓷g q𝗎ả𝓷g cáo { 𝒯 𝑹 U M 𝒯 𝑹 U Y Ệ 𝘕.𝘃𝓷 }
Một ngày trước khi rời khỏi Linh Châu, Uất Trì Việt đi cùng Thẩm Nghi Thu một chuyến lên núi Hạ Lan, tế bái cha mẹ của nàng.
Trong khoảng thời gian mùa hạ này có mưa mấy trận, nên mùi máu tươi quanh quẩn rốt cục cũng phai nhạt đi. Trên vùng quê đã có rất nhiều bụi cỏ tươi mới thò đầu ra khỏi đất đá khô cằn, mượt mà xanh mát trải đầy trên đất. Có cả những khóm hoa dại nở vô cùng rực rỡ, y như thiếu nữ ngẩng đầu mang theo khuôn mặt tươi cười.
Hai người ngồi chung một con ngựa, chậm rãi đi thong thả trên vùng quê yên bình.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Sau khi về kinh, điện hạ có thể tiếp tục dạy thiếp học võ được không?
Uất Trì Việt mười phần ngoài ý muốn:
– Tại sao lại đột nhiên muốn học?
Trước kia hắn bắt nàng rời giường tập võ, có ngày nào mà không phải đem hết vốn liếng ra để dụ dỗ đâu?
Thẩm Nghi Thu ngẩng đầu nhìn mây trắng, nhẹ nhàng nói:
– Nếu ta sớm biết cố gắng, có lẽ Ngưu đại thúc bọn họ…
Uất Trì Việt ôm chặt lấy nàng:
– Nàng yên tâm, sau khi về kinh, ta nhất định sẽ lấy được cái đầu ở trên cổ của Tiết Hạc Niên.
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình:
– Điện hạ muốn động tới Tiết Hạc Niên?
Lẽ ra nàng không nên hỏi tới chuyện triều chính, nhưng nàng thực sự căm thù người này đến tận xương tủy, nên mới không nhịn được mà hỏi ra.
Lần này viện binh Bân Châu đi rồi còn quay lại, nhất định có liên quan tới hắn, là do hắn đã thổi lời gì đó tới tai Hoàng đế. Nói là kẻ cầm đầu cũng không sai chút nào.
Còn một kẻ cầm đầu khác, Thẩm Nghi Thu cũng biết là Uất Trì Việt không thể giết được. Không thể giết được nên chỉ có thể tiêu diệt một đảng của Tiết Hạc Niên, cũng coi như chặt mất một đầu cánh tay của hắn, tiện thể cho hắn một bài học.
Nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng:
– Điện hạ đã có kế sách vẹn toàn rồi sao?
Uất Trì Việt nói bên tai nàng:
– Yên tâm, trong tay ta có một quân cờ quan trọng nhất.
Thẩm Nghi Thu suy tư một lát, bừng tỉnh hiểu ra:
– A Sử Na Di Chân?
Vây cánh của Tiết Hạc Niên trong triều rất đông, lại có Hoàng đế che chở, nên muốn vặn ngã một tên trọng thần như thế, cũng chỉ có thể là mắc tội thông đồng với ngoại quốc.
Uất Trì Việt nhịn không được mà hôn lên gò má nàng một chút. Tiểu Hoàn của hắn quá thông minh, thông minh tới mức hắn chẳng có cơ hội để khoe khoang, tranh công đòi nàng thưởng.
Nhưng mà nghĩ lại, có người vợ như thế, còn cầu mong gì hơn nữa?
Có tài có trí, có dũng khí sánh vai cùng hắn, thậm chí còn hơn hắn rất nhiều điểm. Một nữ tử tài giỏi cùng sóng vai tiến lên với hắn, hai bên cùng ủng hộ, hỗ trợ lẫn nhau, nhưng niềm vui thú khoe khoang cũng nhỏ bé không đáng nhắc đến nữa.
Thẩm Nghi Thu vẫn có chút không yên lòng. Dù sao Uất Trì Việt cũng là trữ quân, lúc này mà động tới tâm phúc của Hoàng đế…
Uất Trì Việt giống như có thể đoán được tâm tư của nàng, trầm giọng nói:
– Bần cùng bất đắc dĩ lắm thì chỉ có thể làm phiền Trương thái úy thôi.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu khẽ động. Nàng cùng Uất Trì Việt đã làm hai đời vợ chồng, đương nhiên hiểu rõ cách làm người của hắn, cũng biết giữa hắn với Hoàng đế vẫn có chút tình cảm cha con.
Hắn là bậc minh quân, cũng là một người nhân từ. Nếu hắn lợi dụng cấm quân Bắc Nha để bức ép Hoàng đế nhường ngôi, thì sẽ không tránh được cả đời phải đem theo vết nhơ mà sống.
Uất Trì Việt nói:
– Nếu không phải tới đường cùng, ta sẽ không làm tới bước đó đâu.
Hắn ngừng một chút, ngữ khí lại trở nên trầm thấp:
– Chuyện như ở Linh Châu không thể phát sinh nữa.
Thẩm Nghi Thu im lặng gật đầu.
Hai người đổi chủ đề, câu được câu không nói chuyện một lúc, cuối cùng cũng tới núi Hạ Lan.
Bao quanh phần mộ của Thẩm thứ sử cùng phu nhân là rất nhiều cây tùng bách, phía dưới tàng cây là hoa tươi nở rộ, xung quanh không có lấy một cọng cỏ dại. Hình như là có người thường xuyên tới đây vẩy nước dọn dẹp.
Thẩm Nghi Thu này biện xong đồ cúng tế rồi rót rượu vào cốc châm, nhẹ giọng nói:
– A da, a nương, tiểu Hoàn tới thăm hai người đây.
Mắt nàng nhìn Uất Trì Việt:
– Vị này là Thái tử điện hạ, trước kia hai người đã từng gặp rồi.
Uất Trì Việt thi lễ, không hề ngượng ngùng mà nói:
– Con rể bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.
Thẩm Nghi Thu nhớ tới mộng cảnh trong lúc mình ngủ mơ không tỉnh, liền nói ở trong lòng:
“A nương, người hôm đó ở trên bờ gọi con, chính là người này”.
Vừa nghĩ vừa thầm thở dài:
“A da a nương, hắn là một người rất tốt, đối xử với nữ nhi cũng rất tốt. Mặc dù nữ nhi không thể đem hắn coi như người trong lòng, nhưng cả hai vẫn có thể cùng ủng hộ nhau đi đến cuối cùng”.
“Xin a da a nương hãy phù hộ cho hắn giống như nữ nhi, phù hộ hắn luôn luôn khỏe mạnh”.
Uất Trì Việt cũng nói ở trong lòng:
“Nhạc phụ nhạc mẫu, con rể đời này nhất định sẽ không cô phụ tiểu Hoàn. Sẽ không bao giờ để nàng phải chịu ấm ức hay rơi một giọt nước mắt nào…”
Trong lòng Uất Trì Việt còn chưa nói xong, bên trong rừng thông bỗng nhiên có một con quạ đen bay ra, cất tiếng gáy trên đỉnh đầu hắn.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần, chỉ nghe thấy “lẹt bẹt” một tiếng, một bãi phân chim rơi trên đầu vai hắn.
Uất Trì Việt: “…..”
Hình như nhạc phụ nhạc mẫu không hài lòng lắm với người con rể như hắn thì phải.
—————
Sáng sớm hôm sau, nhóm người Thái tử lên đường rời Linh Châu. Thiệu Trạch cùng Chu Tuân bị thương nặng nên vẫn ở lại phủ thứ sử dưỡng thương, đợi sau khi khỏi hẳn mới hồi Trường An.
Ra khỏi thành, Thẩm Nghi Thu ngồi trên xe ngựa quay đầu nhìn lại cố hương, im lặng chào tạm biệt nơi nàng đã lớn lên.
Gió nam đem tiếng tụng kinh siêu độ vong hồn của tăng lữ đưa đến một nơi xa xôi.
Nhà cửa bị thiêu hủy bên trong đống phế tích đã được sửa sang lại, tựa như vết thương đã mọc lên da thịt mới.
Có những nỗi đau sẽ từ từ phai mờ, nhưng cũng có những vết thương sẽ vĩnh viễn không thể lành lại. Nhưng cuộc sống mới cuối cùng vẫn phải tiếp diễn, sinh sôi và tiếp tục phát triển trên mảnh đất màu mỡ này.