Edit: Hà Thu
Thái tử nói một câu không mặn không nhạt, giống như ném viên đá vào trong hồ dấy lên hàng ngàn cơn sóng lớn. Toàn bộ Lân Đức điện gần như sôi trào hết lên.
“Lan Đình Tự” là món đồ trân bảo quý hiếm, cho dù có là kho quốc bảo của Thánh thượng cũng không thể nào tìm được bảo vật thứ hai có thể sánh ngang với nó.
Bản thân hoàng đế lại càng kinh ngạc hơn. Tại sao “Lan Đình Tự” có thể nằm được trên tay Thái tử, không ai có thể rõ ràng hơn ông.
Năm đó Thái tử mới mười hai tuổi, đi cùng ông và mấy vị hoàng tử khác vào trong vườn Thượng Uyển săn bắn. Bọn họ đuổi theo một con hoẵng nên tiến sâu vào trong rừng rậm, bất thình lình ở bên cạnh có một con hươu sừng dài nhảy ra, có vẻ như nó định húc vào con ngựa của ông. May mà lúc đó có Thái tử dũng cảm quên mình nhảy tới chắn trước mặt ông, đồng thời giương cung tên lên, một tiễn bắn trúng chân trước của con hươu.
Nhưng mà con hươu kia vô cùng hung hãn, bị gãy một chân rồi nhưng vẫn muốn xông về phía trước. Thái tử bị sừng hươu đâm trúng bả vai, ngay lập tức ngã xuống khỏi ngựa. May mà hắn ứng biến kịp thời, lăn một vòng ở dưới bụng ngựa mới không bị chân hươu đạp trúng.
Thái tử liều chết cứu giá, đương nhiên phải được trọng thưởng. Ông hỏi Thái tử muốn được ban thưởng cái gì, Thái tử cũng không khách sáo với ông, mở miệng nói muốn vật chí bảo quý hiếm nhất trong kho tàng bảo vật của ông.
Nói “Lan Đình Tự” này là do hắn đem mạng ra đổi cũng không quá.
Sau khi được ban thưởng xong, quả nhiên Thái tử cũng luôn đem món bảo vật này đặt vào trong mắt. Đừng nói cho người bên ngoài động vào, đến nhìn một cái thôi hắn cũng đã sốt ruột rồi.
Vật trân bảo đáng quý như thế, hắn sẽ đem đi tặng người khác sao? Hoàng đế không khỏi trầm ngâm, không phải là lấy cớ để thoái thác đó chứ?
Ông âm thầm đánh giá nhi tử của mình, cố gắng tìm ra chút manh mối trên khuôn mặt hắn. Nhưng khuôn mặt hắn một mực trầm tĩnh, không hề giống như tìm cớ.
Hoàng đế không nhịn được muốn hỏi một chút về chủ nhân mới của “Lan Đình Tự” xem rốt cục là ai, nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này, cũng không tiện hỏi ra lời.
Uất Trì Việt quay sang Ninh thập nhất:
– Mong Ninh công tử thứ lỗi, đợi thêm một hai ngày nữa. Chờ ta hỏi qua tân chủ xong, sẽ lập tức phái người đến quý phủ thông báo.
Ninh thập nhất thần sắc lạnh nhạt, vẻ mặt không quan tâm hơn thua, chỉ cúi đầu hạ bái nói:
– Là thần vô lễ, khiến cho điện hạ khó xử rồi.
Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn lại không quá tin tưởng. “Lan Đình Tự” vốn là vật yêu thích nhất của thái tử, vật trân bảo đáng quý như thế, sao có thể cầm đi tặng người khác được?
Chắc chắn là trong lòng Thái tử đối với hắn vẫn còn khúc mắc, cố tình kiếm cớ từ chối trước mặt các quan đại thần thôi. Nhưng nếu vẫn còn khúc mắc, tại sao lại để hắn trở thành trạng nguyên? Vị Thái tử này đúng là khiến cho người khác nhìn không thấu.
Ninh thập nhất nhìn thoáng qua Thái tử đang ngồi ở vị trí cao cao tại thượng trên kia. Chỉ thấy đầu hắn đội ngọc quan, thân mang áo kim bào, bên hông thắt dây lưng kim ngọc bảo điền. Người kia chỉ lớn hơn hắn một tuổi, vậy mà đã có cả đình đài lầu các sừng sững phía sau.
So với dung nhan tiều tụy, hai mắt đục ngầu của hoàng đế thì Thái tử trẻ tuổi ngược lại càng có phong thái uy nghi của bậc quân vương quản lý thiên hạ hơn.
Ánh mắt Ninh Ngạn Chiêu lại rơi vào đôi tay của thái tử. Đôi tay này thon dài trắng nõn, cũng giống như tay của những văn thơ thi sĩ bình thường. Thế nhưng nó có thể hô mưa gọi gió, tùy theo tâm trạng mà thao túng vận mệnh của hắn một cách giản đơn.
Đôi tay này có thể cướp đi nữ tử mà tâm hắn đã chọn, cũng có thể trải cho hắn con đường bay lên mây xanh mà rất cả các học sĩ trên đời đều mơ ước.
Trong lòng Ninh Ngạn Chiêu không phục, nhưng trong lòng vẫn thầm cảm ơn hắn đã giúp mình. Cuối cùng chỉ biết thở dài một tiếng.
Uất Trì Việt cũng chẳng có thời gian nghĩ đến “ân oán” giữa hắn với Ninh thập nhất, chỉ là đang lo lắng làm sao để mở miệng với Thái tử phi đây.
Đồ vật tặng đi giờ mượn lại đã là không thích hợp rồi, mà lại còn mượn của nàng để đưa cho Ninh Ngạn Chiêu nữa, hắn cũng không thể không nói nguyên do được. Ninh Ngạn Chiêu nói trước mặt mọi người răng muốn nhìn thấy bút tích thực của “Lan Đình Tự”, đoạn “giai thoại” này chắc cũng chẳng mấy chốc mà sẽ truyền khắp thành Trường An, đương nhiên cũng không gạt được Thẩm Nghi Thu.
Nàng đối với Ninh Ngạn Chiêu vốn đã là tình cũ chưa hết rồi, bây giờ lại xảy ra một màn như này, không biết trong lòng nàng sẽ còn gợn lên bao nhiêu cơn sóng nữa.
Uất Trì Việt quét mắt nhìn Ninh thập nhất, càng nhìn càng thấy gương mặt tiểu bạch kiểm* kia thật khiến người khác bực mình. Yêu cầu cái gì khác không được hay sao mà cứ hết lần này tới lần khác phải là “Lan Đình Tự”, chẳng lẽ là muốn níu kéo hay gì?
* Chỉ những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu ớt/thư sinh nhã nhặn/trói gà không chặt (thường mang nghĩa châm chọc), công tử bột…
Nghĩ đến đây, hắn lại vội vàng cắt đứt suy nghĩ của chính mình. Bây giờ Thẩm Nghi Thu đã là Thái tử phi của hắn, ngồi vững vàng ở trong Thừa Ân điện rồi, có bảo một trăm con tê giác tới kéo cũng vô dụng thôi.
Hắn cảm thấy yên tâm hơn một chút, nhưng mà trong ngực vẫn nghẹn một đống phiền muộn, trên buổi tiệc cũng vô tình uống nhiều thêm mấy chén rượu.
Rượu hết tiệc tan, Uất Trì Việt ngồi lên xe ngựa về Đông cung. Xưa nay tửu lượng của hắn đều rất kém, uống nhiều rượu là sẽ cảm thấy choáng váng. Hắn liền tựa vào vách thùng xe nghỉ ngơi chốc lát, tới lúc xuống xe vẫn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
Lúc tới Thừa Ân điện, Thẩm Nghi Thu đã tắm xong, đang mặc áo ngủ ngồi tựa ở trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, hai mắt đã nhắm lại, chắc là vô tình ngủ thiếp đi.
Trong điện đang đốt than, so với băng tuyết bên ngoài giống như là đang ở hai mùa khác nhau vậy.
Thẩm Nghi Thu đắp một chiếc chăn mỏng màu nâu thỏ trên người, giữa làn váy lộ ra một đoạn mắt cá chân tinh xảo.
Uất Trì Việt liếc nhìn, cổ họng chợt căng lên, cơn choáng váng lại càng thêm nghiêm trọng.
Đúng lúc này, Thẩm Nghi Thu nghe được động tĩnh liền hồi tỉnh lại, dụi dụi hai mắt, hình như vẫn còn buồn ngủ.
Nàng đứng dậy, mang giày tơ vào rồi tiến lên nghênh đón:
– Điện hạ uống rượu sao?
Uất Trì Việt vội vàng lui lại một bước:
– Mùi rượu rất nặng sao?
Thẩm Nghi Thu cười một tiếng, trên má lộ ra núm đồng tiền nhàn nhạt:
– Không nặng.
Dứt lời liền giúp hắn cởi áo lông chồn ra, lại lệnh cho cung nhân đi nấu canh giải rượu.
Uất Trì Việt ngồi ở trên giường, chần chờ một lát, rốt cục vẫn hắng giọng một cái nói:
– Tiểu Hoàn, ta có chuyện muốn thương lượng với nàng.
Thẩm Nghi Thu thấy trên mặt hắn hơi lộ ra vẻ xấu hổ thì không khỏi buồn bực. Nàng mím môi nói:
– Điện hạ có việc gì cứ nói thẳng ra là được.
Uất Trì Việt nói:
– Có thể cho ta mượn “Lan Đình Tự” một chút được không?
Thẩm Nghi Thu khẽ giật mình.
Uất Trì Việt nhéo mắt nhìn thần sắc trên mặt nàng, nói tiếp:
– Hôm nay thánh nhân ở Lân Đức điện thiết yến ban thưởng cho tân khoa tiến sĩ. Trong bữa tiệc Ninh thập nhất ứng đối làm thơ, thánh tâm cực kì vui vẻ, ý muốn ban thưởng, để hắn tự mình đề cử. Ninh thập nhất muốn mượn xem bút tích thực của “Lan Đình Tự”.
Hắn ngừng một chút lại nói:
– Ta cũng chưa đồng ý. Nếu nàng không muốn cho mượn, ta sẽ sai người đi từ chối ngay.
Thẩm Nghi Thu hơi hé môi, nhưng nửa ngày cũng chưa nói được câu nào, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần:
– Ý điện hạ nói là, “Lan Đình Tự” mà thiếp đang giữ là bút tích thực sao?
Uất Trì Việt không khỏi nhướng mày:
– Vậy là nàng vẫn luôn cho rằng thứ ta tặng nàng là đồ giả?
Hắn hít sâu một hơi:
– Trên danh mục quà tặng không phải viết trắng đen rõ ràng rồi sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Danh mục quà tặng nhiều tới mấy quyển liền, thiếp cũng chưa từng xem hết.
Uất Trì Việt bị nàng làm cho nghẹn họng không nhẹ, không nghĩ tới Thẩm Nghi Thu còn phẫn nộ hơn hắn. Nàng trợn tròn hai mắt, vẻ mặt khó tin:
– Đây chính là “Lan Đình Tự” đấy, sao điện hạ có thể lấy ra tùy ý ban thưởng cho người khác như vậy?
Uất Trì Việt tức giận tới nỗi tim gan đều đau, hắn tùy tiện thưởng cho người khác sao? “Lan Đình Tự” là máu thịt của hắn, hắn khoét ra đưa cho nàng, đến bên miệng nàng thế mà lại trở thành tùy tiện thưởng cho người khác.
Sau khi sống lại một đời, nữ tử này cũng đi đúc một quả tim bằng sắt rồi sao?
Nhưng vì sĩ diện nên có chết thái tử cũng sẽ không nói ra, hắn chỉ hời hợt hừ một tiếng:
– Dù sao cũng chỉ là một bức thư pháp thôi, ta nguyện ý đưa cho ai thì đưa.
Nếu chưa có kinh nghiệm kiếp trước, không chừng Thẩm Nghi Thu đã thực sự tin rồi, nhưng “Lan Đình Tự” này là vật mà Hà Uyển Huệ kiếp trước cầu còn không được đó. Nàng nghi ngờ dò xét Thái tử, hắn sống lại một đời, bị mỡ heo mê muội hết tâm trí rồi sao?
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc so đo những việc này. Thẩm Nghi Thu nhấc làn váy vội vàng bước nhanh đến trước tủ gỗ tử đàn khảm ngọc trai, mở khóa vàng nhỏ bên trên ra, rồi mở cửa tủ. Nàng cẩn thận từng li từng tí lấy hộp gỗ đựng bức “Lan Đình Tự” rồi để trên thư án, đêm đèn tới gần, đẩy nghiên mực ra xa tám dặm, lúc này mới ngưng thần nín thở mở nắp hộp ra.
Nàng vừa nghĩ tới bản thân mình đã vô số lần tùy ý đem bảo bối này đặt trên bàn rồi sao chép lại. Hoặc là vừa ăn hoa quả, vừa ở một bên nghiền ngẫm ý tứ trong đó, da dầu lập tức run lên. Uất Trì Việt giữ nó ở cạnh nhìn lâu như vậy, thế mà cũng nhịn được không nói tiếng nào.
Cũng may “Lan Đình Tự” vẫn bình yên vô sự nằm trong hộp.
Uất Trì Việt vươn tay định lấy, Thẩm Nghi Thu đã nhanh tay lẹ mắt cản hắn lại, từ trong tay áo móc ra một chiếc khăn lụa để hắn lót tay:
– Xin điện hạ cẩn thận một chút.
Uất Trì Việt thấy nàng nơm nớp lo sợ, cũng bị bộ dáng nghiêm túc này của nàng chọc cười. Đã làm hai đời vợ chồng rồi, cho tới bây giờ lúc nào nàng cũng mang bộ dáng thản nhiên lãnh đạm, không quan tâm hơn thua, lúc này lại rất giống “thần giữ của” chưa trải sự đời.
Đời trước hắn luôn nghĩ nàng xuất thân từ gia đình thế gia, mỗi giờ mỗi khắc đều phải tuân theo quy củ. Không thể nào mềm mỏng, tính cách linh hoạt như Hà Uyển Huệ được. Nếu hôm nay đổi lại là Hà Uyển Huệ, làm sao dám biểu lộ ra một mặt “hung dữ” như thế này được?
Bây giờ nghĩ lại, tính tình cứng ngắc của Thẩm Nghi Thu chắc là do sự dạy dỗ và hành động của tổ mẫu nàng uốn nắn mà thành, nàng cũng chỉ là theo thói quen thôi. Ngược lại là cho dù Thẩm lão phu nhân có răn đe khắc nghiệt cỡ nào, cũng không thể “diệt” được bản tính tự nhiên của nàng, đúng là khiến cho người khác kinh ngạc.
Trong lòng Uất Trì Việt bỗng nhiên dâng lên một cỗ nhu tình, cũng không để ý tới thư quyển. Chỉ một tay ôm trọn nàng vào lòng rồi cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Thẩm Nghi Thu vẫn nhớ trên bàn còn đang đặt “Lan Đình Tự” nên khẽ cúi người giãy dụa, với tay đến cái nắp, đóng cửa hộp gỗ lại, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Uất Trì Việt cười trêu chọc nàng:
– Không ngờ Thẩm thất nương cũng có ngày chịu khom lưng cúi người vì những vật bên ngoài thế này.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
– Đây là “Lan Đình Tự” đấy! Đừng nói là khom lưng, cho dù có gấp thành hai đoạn cũng không vấn đề gì.
Nàng ngừng một chút lại nói:
– Điện hạ vẫn nên thu hồi lại “Lan Đình Tự” đi thôi.
Uất Trì Việt không khỏi kinh ngạc:
– Vì sao?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Vật này thực sự quá quý giá, bây giờ đặt ở Thừa Ân điện thì trách nhiệm nặng nề lại rơi xuống vai thần thiếp. Về sau chỉ sợ thiếp lúc nào cũng nghĩ về nó, chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên. Chẳng bằng cứ để điện hạ bảo quản như cũ cho xong.
Uất Trì Việt nhíu mày:
– Đồ đã tặng ra ngoài rồi nào có đạo lý đi thu hồi lại. Ta đã đưa nó tặng cho nàng, thì bây giờ nàng chính là chủ nhân của nó. Cho dù rơi mất, hay làm hỏng, ta cũng không quan tâm đâu.
Hắn không nói “rơi mất” với “làm hỏng” thì còn không sao. Tự dưng nghe xong hai từ này, lỗ tai Thẩm Nghi Thu liền ong ong một tiếng, nàng vội vàng lắc đầu:
– Không được không được, nếu ở trong tay ta mà bị mất hoặc bị hỏng, vậy ta cũng phải gánh chịu tội danh thiên cổ rồi. Vẫn mong điện hạ thu hồi lại đi, lúc nào thiếp muốn xem thì tới Tàng Thư lâu xem là được rồi.
Uất Trì Việt thấy nàng khăng khăng muốn trả thư quyển lại, suy nghĩ một chút liền nói:
– Đã tặng cho nàng rồi thì “Lan Đình Tự” này chính là của nàng. Bây giờ ta chỉ thay nàng bảo quản thôi, nàng vẫn có thể tùy ý xử trí.
Lúc này Thẩm Nghi Thu mới thở phào một hơi.
Uất Trì Việt buông tay ra:
– Nàng còn chưa cho ta câu trả lời chính xác. Đến cuối cùng là cho mượn hay không cho mượn?
Thẩm Nghi Thu vuốt ve hộp gỗ đựng thư pháp:
– Mượn bao lâu? Phải đem ra ngoài cung sao?
Uất Trì Việt không nhìn được mà cười phá lên:
– Không cần, nếu nàng đồng ý cho mượn, ta sẽ mời người tới Sùng Văn quán xem.
Thẩm Nghi Thu thở dài một hơi:
– Được.
Đêm đó, hai người nằm trên giường, Thẩm Nghi Thu mới chậm rãi bình tâm trở lại, cũng cảm thấy hơi bất an. Uất Trì Việt từ xưa tới nay không phải người thấy sắc là mờ mắt. Cho dù đời trước có sủng ái Hà Uyển Huệ ra sao, cũng vẫn biết chừng mực, ví dụ như kim châu ngọc bảo có thể tùy ý ban thưởng, nhưng “Lan Đình Tự” thì lại không được.
Vậy vì sao hắn lại đưa “Lan Đình Tự” cho nàng?
Thẩm Nghi Thu day day huyệt thái dương, nghĩ mãi cũng chẳng hiểu được.
Đúng lúc này, Uất Trì Việt vươn tay xoa xoa đầu nàng:
– Tiểu Hoàn, nàng có thích “Lan Đình Tự” mà ta đã tặng cho nàng hay không?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Đương nhiên là thích.
Uất Trì Việt một tay chống cằm nhìn nàng, hai mắt hắn sáng ngời dưới ánh nến:
– Vậy nàng xem xem có nên báo đáp qua lại cho ta không?
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười, nào có ai tự mở miệng đòi báo đáp như hắn chứ. Nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Đương nhiên là có. Nhưng trên người thiếp thân chẳng có vật gì đáng quý cả, đồ mang trên người cũng toàn là những thứ do điện hạ ban thưởng. Ngay đến cả bản thân thiếp cũng là của điện hạ rồi, nên bây giờ cũng chẳng biết dùng cái gì để báo đáp cả.
Uất Trì Việt thấy nàng mang bộ dáng rũ mi cụp mắt cam chịu nhận mệnh, trong lòng tự dưng có chút hụt hẫng. Ánh mắt hắn khẽ chuyển động:
– Nàng có thể làm cho ta một bộ xiêm y được không?