Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu lúc này đang ngủ quên trên một con thuyền, thuyền nhỏ rong chơi ở giữa sông mang tên là Vĩnh hằng.
Nước sông giống như mây, lại giống ánh sáng, như ánh nắng ấm áp đang chiếu lên mí mắt cùng trán nàng. A da đang nấu trà, a nương đang vẽ tranh. Bọn họ câu được câu không nhẹ nhàng nói chuyện.
Gió thổi nhẹ đưa thuyền đến bên bờ dương liễu, mang theo hơi thở màu xanh của hoa đào cùng hoa xuân thảo.
Đầu nàng gối trên đầu gối của a nương, xương cốt toàn thân giống như là đang ngâm trong hồ nước nóng.
Đã rất lâu rồi nàng chưa từng cảm thấy an yên như vậy, chỉ một mực muốn đi theo dòng nước chảy bèo trôi, chìm chìm nổi nổi, mãi cho tới khi thời gian ngừng lại mới thôi.
Chỉ có một chuyện khiến cho nàng cảm thấy hơi mất hứng.
Trên bờ có âm thanh nào đó đang cố chấp gọi nàng.
A nương nói:
– Tiểu Hoàn, người kia đang gọi con đấy.
Thẩm Nghi Thu uể oải đưa khăn lên che mặt, miễn cưỡng nói:
– Mặc kệ hắn.
A da hỏi:
– Đó là ai?
Thẩm Nghi Thu đang muốn trả lời, lại nhất thời không nhớ ra nổi tên của hắn, chỉ mơ hồ nói:
– Chỉ là một người.
A nương cười cười rồi gỡ khăn trên mặt nàng ra:
– Là người như thế nào? Nói cho a nương biết một chút đi.
Thẩm Nghi Thu híp con mắt chỉ để lại một khe hở nhỏ, trước mắt là gương mặt mơ hồ của a nương, khóe miệng mang theo nụ cười trêu chọc.
Thẩm Nghi Thu bĩu môi:
– Một người rất vô vị, đáng ghét cực kì.
A da lại vô cùng cao hứng, tràn đầy phấn khởi nói:
– Ồ? Làm sao mà lại đáng ghét? Nói rõ cho a da nghe được không?
Thẩm Nghi Thu nghĩ nghĩ:
– Hắn không cho con ngủ ngon, còn bắt con phải đi học võ cưỡi ngựa với hắn nữa.
Lúc này thì a da không còn cao hứng nữa:
– A da có thể dạy con cưỡi ngựa được, không cần nhờ tới người bên ngoài.
A nương liếc ông một cái:
– Lo mà trông bếp lò đi, đáng ghét.
Giọng nói kia lại bắt đầu gọi “tiểu Hoàn, tiểu Hoàn” liên hồi.
A nương nói:
– Hình như hắn rất gấp gáp.
Thẩm Nghi Thu bị hắn gọi nhiều tới mức có chút khó chịu, cũng không còn tâm trạng đi ngủ nữa, liền lập tức ngồi dậy, đi xem bức tranh a nương mới vẽ.
Bức tranh của a nương vẽ vườn đào của Linh Châu, tờ giấy mang theo mùi thơm, như muốn bốc cháy sáng rực lên.
Thẩm Nghi Thu vô cùng hâm mộ:
– A nương dạy con vẽ đi.
A nương lập tức ôm nàng vào lòng, nắm lấy tay nàng:
– Đưa bút lên như thế này… đã hiểu chưa?
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu. Tay của nàng có chút nhỏ, cầm bút cũng hơi miễn cưỡng, nhưng hoa đào nàng vẽ cũng đã ra dáng rồi.
Thanh âm trên bờ lại gọi nàng:
– Tiểu Hoàn, nên dậy thôi. Nàng ngủ đã đủ lâu rồi.
A nương nói:
– Hình như hắn sắp khóc rồi.
Trong lòng Thẩm Nghi Thu cảm thấy bực bội.
A nương lại nói:
– Ta rất muốn nhìn thấy người trong lòng của tiểu Hoàn.
A da luôn khiếp sợ trước uy nghiêm của a nương nên không dám nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Nghi Thu thề thốt phủ nhận:
– Không phải đâu.
A nương không nói lời nào, chỉ mỉm cười.
A da nói:
– Tiểu Hoàn nói không phải rồi.
A nương nói:
– Chàng thì biết cái gì.
Lỗ tai Thẩm Nghi Thu nóng lên, lẩm bẩm nói:
– Nếu a nương muốn nhìn, vậy con sẽ vẽ cho người nhìn.
Nàng vừa nói vừa nhấc bút lên, nhưng đầu bút vừa chạm vào mặt giấy, lại không vẽ được gì hết. Nàng khổ não nói:
– Con không nhớ được hình dáng của hắn.
A nương nắm tay nàng nói:
– Vậy đi nhìn hắn một chút đi.
A da đi tới sờ sờ đầu của nàng:
– Đi thôi tiểu Hoàn.
Thẩm Nghi Thu tiến thoái lưỡng nan:
– Nhưng con chỉ muốn ở cùng a da với a nương thôi.
A da nói:
– Chúng ta sẽ ở nơi này chờ con.
A nương cũng gật gật đầu:
– Chúng ta sẽ không đi đâu cả.
Lời còn chưa dứt, nước sông đột nhiên trở nên chảy xiết, thuyền nhỏ đột nhiên xóc mạnh. Thẩm Nghi Thu chợt mở mắt ra, a da a nương cũng lập tức biến mất.
Trước mắt vừa mơ hồ lại mờ ảo, trong lúc nhất thời nàng chẳng nghĩ ra là bản thân đang ở nơi nào. Toàn thân trên dưới đều cảm thấy đau âm ỉ, xương cốt giống như là tan ra thành từng mảnh.
Nàng muốn giơ tay lên, nhưng lại phát hiện tay mình bị người ta nắm rất chặt.
Nàng lại nghe thấy âm thanh giống với lúc nãy khi ở trong thuyền, liên tục gọi “tiểu Hoàn” bên tai nàng. Giọng nói run rẩy, trầm khàn nặng nề, giống như bị một ngọn núi đè ép xuống.
Theo tiếng gọi khẽ này, rốt cục nàng cũng nhớ ra.
Nàng há to miệng, chỉ cảm thấy cuống họng khô khốc, vất vả lắm mới phát ra được âm thanh:
– Uất Trì Việt?
Một giọt chất lỏng ấm áp rơi trên mu bàn tay nàng.
Nàng khẽ giật mình:
– Điện hạ, người…
Uất Trì Việt quay đầu đi chỗ khác, ồm ồm nói:
– Cô không có.
Thẩm Nghi Thu chỉ cong khóe miệng. Ký ức mấy ngày liên tiếp bỗng nhiên ùa tới, trong lòng nàng run lên, nụ cười lập tức biến mất.
Nàng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân không có chút sức lực nào:
– Biểu huynh cùng Ngưu đại thúc… Còn có Chu tướng quân, Tạ thứ sử… Bọn họ…
– Đừng nhúc nhích.
Uất Trì Việt cẩn thận từng li từng tí đè người nàng lại:
– Biểu huynh bị trọng thương, cũng may không ảnh hưởng tới tính mạng. Chu Tuân cũng được cứu về rồi.
Nước mắt từ trong hốc mắt khô cạn của Thẩm Nghi Thu nhanh chóng trào ra. Uất Trì Việt không nhắc đến Tạ thứ sử cùng Ngưu nhị lang, vậy chắc chắn là bọn họ đã lấy thân tẫn quốc rồi.
Uất Trì Việt một tay ôm lấy đầu vai nàng, một tay kia lại nắm chặt tay của nàng:
– Thi thể của bọn họ đã được tìm về rồi, linh cữu đang ở trong phủ thứ sử. Đợi nàng khỏe hơn chút, ta sẽ dẫn nàng đi tế bái.
Thẩm Nghi Thu im lặng gật đầu.
Uất Trì Việt nói tiếp:
– Thành Linh Châu thất thủ không lâu đã được đoạt lại, còn A Sử Na Di Chân đã bị bắt sống. Tàn quân của Đột Kỵ Thi chạy ra ngoài thành, lúc qua sông gặp phải quân Lương Châu cùng thân binh Ngải Tuyết Lặc của Đại hoàng tử, viện quân Bân Châu cũng tới, là Mao lão tướng quân đích thân chỉ huy, đánh trước bọc sau, gần như đã tiêu diệt hết toàn bộ.
Thẩm Nghi Thu vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn có chút mê man như cũ. Một lúc lâu sau mới hiểu được ý nghĩa của những lời này, chán nản nói:
– Rốt cuộc vẫn không giữ được…
Uất Trì Việt nói:
– Đừng tự trách mình nữa, nếu thành Linh Châu bị phá sớm hơn mấy ngày, hậu quả sẽ càng khó tưởng tượng hơn.
Lời này cũng chẳng khiến cho Thẩm Nghi Thu cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao nhiêu. Nàng ngẩn người hồi lâu, lúc này mới hỏi:
– Là điện hạ đích thân dẫn binh tới đây? Quá mạo hiểm rồi.
Mắt lại nhìn thoáng qua băng gạc trên tay hắn, thấy bên trong hình như đang chảy máu, không khỏi nhíu mày:
– Điện hạ bị thương sao?
Uất Trì Việt nhẫn nhịn một bụng lửa giận, lúc này thấy nàng thương tâm, cũng không còn lòng dạ đâu mà tính sổ với nàng nữa. Hắn chỉ cảm thấy một cỗ khí huyết đang dâng trào lên cổ họng.
Hắn đè nén xuống:
– Thái tử phi có thể xả thân vì nghĩa, còn cô chỉ biết ngồi nhìn bách tính Linh Châu rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng thôi sao? Chẳng lẽ cô lại có thể trơ mắt ngồi nhìn thê tử của mình bị bắt?
Thẩm Nghi Thu có chút suy yếu, nhìn trái nhìn phải rồi nói với hắn:
– Đây là đâu?
Uất Trì Việt nói:
– Đây là Vân Cư tự, là chủ chùa đã cứu nàng. Bà ấy phát hiện nàng ngất xỉu ở dưới cửa sau của một căn nhà. Vậy đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Khi nàng mất tích, thời điểm còn chưa biết rõ sống chết, hắn chỉ mong nàng vẫn còn sống. Về sau khi tìm được nàng rồi, hắn lại chỉ mong nàng có thể tỉnh dậy.
Chỉ cần nàng bình yên vô sự, bắt hắn phải trả giá như thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ khi nàng tỉnh lại rồi, nỗi sợ hãi và hoảng hốt suốt mấy ngày qua lại khó có thể xóa bỏ.
Thẩm Nghi Thu thầm nghĩ không hay rồi. Hôm đó nàng quyết tâm muốn chết, bèn xông thẳng vào đám cháy. Đang muốn tự sát, lại nghe thấy bên ngoài có người hô “Thái tử dẫn viện quân tới rồi”.
Nàng lập tức thu đao lại, nhưng cánh cửa đã bị những thanh xà nhà đang cháy chặn lại, nàng căn bản không có cách nào để ra ngoài được. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nàng buộc phải thối lui vào trong tịnh thất. Cũng may bên trong tịnh phòng có một vại nước, nàng xé tay áo ra nhúng vào nước rồi bịt chặt mũi miệng lại. Sau đó nàng dùng đao chặt đứt khung cửa sổ phía sau, dốc hết sức lực bò ra bên ngoài.
Nhưng nàng vẫn hít phải rất nhiều khói bên trong đám cháy. Sau khi nhảy ra khỏi cửa sổ, nàng mới đi được vài bước, trước mắt đã tối sầm lại rồi mất đi ý thức. Khi tỉnh lại thì đã ở chỗ này rồi.
Sự thật không thể nói ra được, nàng nhíu chặt mày lại:
– Ta choáng đầu, không nhớ rõ.
Uất Trì Việt cũng đã sớm đoán ra được đại khái chân tướng, nhưng thấy nàng đến lúc này rồi còn không chịu nói thật, thiếu chút nữa là bị làm cho tức chết, bèn lấy từ trong lòng ra một phong thư.
Tờ giấy đã có chút nhàu nát, bên trên vẫn mang theo nhiệt độ cơ thể hắn:
– Phong thư này trả lại cho nàng. Cô chưa từng đọc qua, cũng không bao giờ đọc đâu.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu rơi trên khuôn mặt hắn. Trong ánh nến mờ nhạt, chỉ thấy hai bên má hắn lõm sâu vào, cả người tiều tụy hốc hác.
Nàng khe khẽ thở dài:
– Nếu đổi lại là điện hạ thì người cũng sẽ làm như vậy.
Uất Trì Việt bị nàng làm cho nghẹn không nhẹ, nhưng không có cách nào phủ nhận. Nàng nói không sai, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ trở về cứu Linh Châu. Nếu nàng không làm như vậy, thì cũng không phải là tiểu Hoàn của hắn. Thế nhưng…
Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Điện hạ đây là chỉ cho phép quan châu đốt lửa, không cho phép dân chúng thắp đèn sao?
Uất Trì Việt rất muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng lại không nỡ xa nàng, lửa giận chỉ có thể tự đốt trong lòng mình.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Điện hạ tới đây đi, thiếp có chuyện muốn nói với người.
Uất Trì Việt con mắt không phải con mắt, cái mũi không phải cái mũi, hơi tới gần chút:
– Chuyện gì?
Thẩm Nghi Thu nói:
– Điện hạ cứ lại gần đây.
Uất Trì Việt cúi thấp người, xích lại gần hơn chút.
Thẩm Nghi Thu đưa hai tay lên ôm cổ hắn rồi hôn nhẹ một cái lên môi hắn, hai mắt long lanh:
– Đây chính là lời mà thiếp muốn nói.
Uất Trì Việt á khẩu không trả lời được, thầm nghĩ nữ tử này đúng là đang giận đến cực điểm, không thể cứ tính như vậy là xong được.
Tuy thần trí của hắn vẫn đang giãy giụa yếu ớt, nhưng xương cốt lại như ngâm trong rượu, vừa giòn xốp lại vừa mềm, hắn chưa kịp kháng cự đã ngã vào trong đó.
Hắn vùi mặt vào hõm vai của nàng, thì thầm nói:
– Xin nàng, đừng rời xa ta nữa.
—————
Thẩm Nghi Thu tỉnh được một lát, mới nói mấy câu đã cảm thấy mệt mỏi. Uất Trì Việt liền dùng miệng mớm cho nàng mấy ngụm nước cùng cháo loãng như lúc nàng còn hôn mê, sau đó đắp chăn cho nàng:
– Mấy ngày này chịu khó nghỉ ngơi cho thật tốt đi, đừng lo lắng chuyện trong thành nữa, tất cả đã có ta rồi.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, nắm chặt tay hắn:
– Điện hạ cũng phải giữ gìn sức khỏe.
Uất Trì Việt vuốt ve trán nàng:
– Đã biết.
Ngừng một chút lại nói:
– Mau khỏe lại đi, món nợ của ta với nàng còn chưa giải quyết xong đâu.
————
Thẩm Nghi Thu cứ tỉnh rồi lại ngủ mê, chăm sóc thêm bốn năm ngày, rốt cục cũng có thể xuống đất. Uất Trì Việt liền mang nàng trở về phủ thứ sử.
Trong phủ thứ sử treo đầy cờ trắng, linh cữu của Tạ thứ sử đặt ở bên trong từ đường, các huynh đệ của hắn còn đang trên đường chạy tới. Tạ phu nhân mang theo trưởng tử cùng trưởng nữ tới trông coi quan tài. Ngoài ra còn có rất nhiều bá tánh tự giác tới túc trực bên linh cữu, một mảnh chen chúc toàn người là người.
Uất Trì Việt và Thẩm Nghi Thu sóng vai đi vào trong linh đường, Tạ phu nhân cùng một đôi nữ nhi tiến lên hành lễ.
Chỉ mới ngắn ngủi mấy ngày, Tạ phu nhân vốn có chút đẫy đà đã gầy đi rất nhiều, so với trước kia còn tưởng như hai người khác nhau.
Tạ đại lang hai mắt đỏ hoe, mím chặt môi. Vẻ ngây thơ trên khuôn mặt đã bị vẻ điềm tĩnh chững trạc quá tuổi thay thế. Mà Tạ đại nương lại ngơ ngác mơ hồ, không hiểu vì sao a nương, a huynh cùng nhóm ma ma lại khóc nhiều thế. Còn a da tại sao chỉ ngủ có một giấc lại không thể tỉnh lại nữa.
Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu thi lễ với người Tạ gia, rồi cúi đầu thật sâu trước linh cữu của Tạ thứ sử.
Tạ phu nhân sợ hãi nói:
– Điện hạ cùng nương nương không cần phải làm phần đại lễ này đâu.
Uất Trì Việt nói:
– Sứ quân vì xã tắc mà khẳng khái hy sinh, cái cúi đầu này hoàn toàn xứng đáng.
Tạ phu nhân nhịn không được lại khóc nức nở.
Nghi lễ kết thúc, Uất Trì Việt đi tới trước mặt Tạ đại lang, cởi bội kiếm ở bên hông của mình xuống đưa cho hắn:
– Ngươi giờ đã là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, phải dùng thanh kiếm này để bảo vệ mẫu thân cùng muội muội.
Tạ đại lang tiếp nhận kiếm, lớn tiếng nói:
– Vâng!
Xong lại khóc thút thít liên hồi.
Uất Trì Việt ngồi xổm người xuống, vỗ vỗ cánh tay của hắn, ôn nhu nói:
– Lệnh tôn sẽ ở trên trời dõi theo các ngươi, đừng sợ.
Tạ đại lang dùng tay áo lau đi nước mắt, gật đầu thật mạnh.
Ra khỏi từ đường, hai người tới sương phòng đặt linh cữu của Ngưu nhị lang cùng bọn thị vệ.
Từng người dâng hương tế bái, Thẩm Nghi Thu dừng lại trước quan tài của Ngưu nhị lang.
Nắp quan tài đã được đóng đinh, cách một tấm ván gỗ thật dày, nàng khẽ gọi một tiếng “Ngưu đại thúc”. Nước mắt cũng không ngăn được mà lập tức rơi xuống, thấm ướt cả nền gạch xanh trước quan tài.
Uất Trì Việt yên lặng đi theo nàng, một lúc sau mới nói:
– Ngày mai ta sẽ sai người đưa linh cữu của hắn về an táng ở Khánh Châu, cũng sẽ an bài thích đáng cho người nhà của hắn.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, tự nhủ trong lòng: ” Ngưu đại thúc, người yên tâm. Chúng ta nhất định sẽ dùng đầu Tào Bân để an ủi linh hồn của người trên thiên đường”.