*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Hà Thu
Hà Uyển Huệ dù đêm khuya mới đi ngủ, nhưng hôm sau chưa tới giờ thìn* đã tỉnh dậy. Nàng rửa mặt sạch sẽ, chưa kịp trang điểm đã đi ra ngoài điện, tự tay sắc một chén canh dưỡng nhan cho Quách hiền phi.
* 7h – 9h sáng.
Hằng ngày Quách hiền phi đều uống canh dưỡng nhan hai lần. Chỉ cần Hà Uyển Huệ ở Phi Sương điện, hai chén canh này sẽ do tự tay nàng sắc. Bởi vì nàng cẩn thận, làm việc thỏa đáng, lửa đun thuốc cũng vừa căn chỉnh vừa đúng.
Không chỉ mỗi sắc thuốc, ít nữa khi Quách hiền phi tỉnh dậy, nàng còn hầu hạ bà rửa mặt thay quần áo, giúp bà chải tóc, trang điểm. Thậm chí còn thay bà tô lại hoa văn trên đồ thêu, giúp bà thêu mấy thứ đồ tốt để lấy lòng thánh thượng.
Đối với vị tiểu nương tử của Hà gia này, mọi người trên dưới Phi Sương điện đều rất yêu thích. Ngay cả đại cung nữ hầu hạ nhiều năm như Dư Châu nhi cũng không thể so được với nàng. Vì vậy sau khi Dư Châu nhi bị đuổi ra khỏi cung, Quách hiền phi liền triệu ngay cháu gái vào cung. Thứ nhất là muốn có một người vừa lòng hợp ý ở bên cạnh bầu bạn, thứ hai là cũng muốn giải tỏa nỗi muộn phiền trong lòng.
Hà Uyển Huệ làm việc chăm chỉ, chưa bao giờ phàn nàn điều gì, đối với ai cũng tươi cười thân thiện. Nếu có ai nói “tiểu nương tử vất vả rồi”, nàng liền trả lời “có thể hầu hạ dì là phúc phận của Cửu nương”.
Sắc xong chén nước thuốc, nàng múc thêm một chén nữa ra, đun trên lửa nhỏ lom đom. Sau đó trở về phòng trang điểm.
Nàng ở tẩm điện phụ được xây ở phía đông cạnh nơi ở của Quách hiền phi. Dù không thể so sánh với chính điện tường sơn bùn tiêu, trụ cột hương bách nhưng cũng vô cùng nguy nga, lộng lẫy.
Nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm bằng gỗ đàn hương, cầm gương đồng lên, dùng lòng bàn tay vuốt ve bông hoa sen nhỏ ở mặt sau của gương. Đây là thủy tâm kính được Dương Châu tiến cống lên, không phải có tiền là có thể mua được. Cho dù có là hộ gia đình giàu có đi nữa, bình thường cũng chưa chắc đã được thấy qua. Vậy mà lại bị dì ném vào một xó ở trong điện.
Hà Uyển Huệ thở dài, mở của hồi môn ra. Tất cả trâm cài, trang sức, ngọc bội ở trong hộp đều là đồ của dì. Phần lớn chỉ đeo được một lần là đã để sang một bên. Bà nói những đồ trang sức ở Bồng Lai cung này có thể tùy ý lấy, nhưng không được đem ra bên ngoài.
Dì nói đồ này là của thánh nhân ban thưởng nên không thể tùy ý đem ra ban cho người khác được, đeo ra ngoài cũng quá phô trương rồi. Nhưng thực ra ý tứ của bà rất rõ ràng – Nếu muốn sống trong quần là áo lụa, vàng bạc châu báu, được kẻ hầu người hạ thì phải nghĩ cách để được làm chủ hậu cung.
Hà Uyển Huệ chọn chọn lựa lựa, cuối cùng lấy ra một chiếc trâm cài tóc bằng vàng có đính thêm hoa ngọc bích trông tầm thường nhất. Nàng dùng khóe mắt liếc nhìn cung nhân đang đứng hầu hạ bên cạnh, thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt tán thành thì trong lòng âm thầm mỉm cười một cái. Nàng ngẩng đầu lên, quay đầu cười dịu dàng với nàng ta:
– Có thể nhờ tỷ tỷ đi tới Bách Phúc điện một chuyến, hỏi xem bệnh phong hàn của biểu huynh đã đỡ hơn chút nào chưa? Được không?
Lời còn chưa dứt, tỳ nữ của nàng đã móc từ bên trong túi thơm lấy ra một thỏi bạc đưa tới.
Cung nhân kia cười nói:
– Tiểu nương tử không cần phải khách khí với nô tỳ đâu, đây vốn là bổn phận của nô tỳ mà.
Nói xong đưa tay nhận bạc rồi nhét vào trong ống tay áo. Xong xuôi liền lập tức đi tới Bách Phúc điện để hỏi thăm tin tức.
Hà Uyển Huệ âm thầm thở dài. Nàng là người ngoài trong cái cung này, mỗi lần muốn nhờ vả ai đó đều phải bỏ tiền túi ra. Cho dù dì cũng không phải là keo kiệt gì, nhưng mỗi lần bà ban thưởng cho cung nữ cũng chỉ toàn là gấm vóc, lụa là. Còn Hà Uyển Huệ mỗi lần ban thưởng đều phải là vàng ròng bạc trắng.
Dần dà, có chút giật gấu vá vai*. Nếu tương lai có triển vọng thì chút vàng bạc này cũng chẳng tính là gì. Nhưng mà hết lần này tới lần khác…
* Giật gấu vá vai là chỉ việc làm ăn luẩn quẩn cò con, không tạo ra được sự thay đổi lớn, lâu dài mà chỉ có tính chắp vá nhất thời. Chuyện cái vai và cái gấu trên đây là hình ảnh của kẻ khó làm ăn tạm bợ, nhưng cũng có ý chỉ tình cảnh cần giúp đỡ nhau.
Nhớ tới Kỳ thập nhị lang, nàng không khỏi nhíu chặt mày lại. Cửa hôn sự này đã từng khiến biết bao nhiêu người phải ghen tị. Kỳ gia mang dòng dõi cao quý, Kỳ lang lại tuấn tú, ngọc thụ lâm phong, có tài học hơn người. Thứ duy nhất thiếu sót chính là ngay từ lúc còn ở trong bụng mẹ thân thể đã yếu ớt, lúc đó mọi người ai cũng cho rằng chuyện này chẳng có gì nghiêm trọng lắm. Nhưng ai mà biết được càng lớn thì chứng bệnh kia càng ngày càng trở nặng, thuốc của các ngự y trong cung cũng bó tay bất lực. Nhất là từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ, bệnh tình mỗi ngày một trở nặng hơn.
Lúc mới đầu nàng còn cầu thần bái Phật mong sao cho hắn sớm ngày bình phục, nhưng tới bây giờ thì nàng cũng chẳng còn suy nghĩ đó nữa.
Cuộc hôn nhân từng khiến mọi người ai ai cũng phải ngưỡng mộ, giờ lại khiến nàng trở thành trò cười cho đám tiểu thư quyền quý khắp thành Trường An.
Bây giờ thứ duy nhất có thể giúp nàng lấy lại mặt mũi, đó là tiến thẳng vào trong cung.
Nàng âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải vì cái bà già chết tiệt ở Cam Lộ điện kia cản trở, thì vị trí Thái tử phi kia đã thuộc về nàng rồi. Nếu nàng sớm làm chủ mẫu của Đông cung thì làm sao cha nương có thể thay nàng định ra cái hôn sự dở hơi cho nàng với con ma bệnh kia chứ.
Cũng may là bây giờ Kỳ thập nhị đang đã sắp gần đất xa trời, dầu hết đèn tắt rồi, có khi cũng chẳng qua nổi mùa đông năm nay. Kỳ thực cho dù hắn cố gắng kéo dài hơi tàn, chật vật tồn tại chống chọi với thời gian thì cũng chỉ càng tăng thêm đau khổ cho bản thân hắn mà thôi.
Nếu như hắn có thể trở về với cát bụi sớm hơn một chút, thì chí ít bây giờ nàng cũng được phong làm lương đệ rồi. Bây giờ hai vị trí lương đệ đều bị người ta chiếm mất hết, nàng chỉ đành phải chịu làm kẻ đứng dưới.
Cũng may Thái tử đối xử với nàng… Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của nàng lại nhíu chặt vào nhau. Nàng từ nhỏ đã có tình cảm thanh mai trúc mã với Thái tử, người bên ngoài khó có thể so sánh được. Nàng vô cùng chắc chắn điều này nên cho dù là hắn có cưới thê hay lập thiếp, nàng cũng chưa bao giờ đặt những thứ đó vào trong mắt.
Thế nhưng tối hôm qua khi nhìn thấy vẻ mặt kia của Thái tử lại khiến nàng tâm phiền ý loạn. Dựa vào trực giác của một nữ tử, nàng nhìn ra được, Thẩm thất nương đã chiếm được một vị trí nhất định trong lòng hắn rồi.
Bọn họ thành hôn cùng lắm mới chỉ được hai tháng thôi, sao có thể nhanh như vậy được? Hẳn là cái vị Thẩm thất nương kia có thủ đoạn mê hoặc cao siêu giống y như lời đồn đại của mọi người chăng?
Nàng không khỏi nhìn vào gương đồng. Người trong gương mặt mày như tranh vẽ, dáng người quyến rũ. Xét về dung mạo và tư thái, khắp cả cái kinh thành này có ai sánh bằng nàng? Dù nàng chưa từng gặp qua Thẩm thất nương, nhưng cũng không tin nàng ta có thể tài giỏi hơn nàng.
Nghĩ vậy, Hà Uyển Huệ liền cảm thấy an tâm hơn một chút. Nàng mở hộp phấn nhỏ khảm ngọc trai ra, đêm qua ngủ hơi muộn nên dưới mắt vẫn lưu lại quầng thâm mờ nhạt. Nàng muốn dùng phấn để che đi làn da hơi khô và những chỗ hơi xỉn màu kia lại.
Đúng lúc này, có cung nhân vén rèm đi vào truyền lời, nói Hiền phi đã dậy rồi.
Hà Uyển Huệ đành phải đóng nắp hộp lại, trong lòng ngầm thở dài nhưng trên mặt vẫn tươi cười dịu dàng:
– Hôm nay dì dậy sớm hơn mọi ngày nhỉ?
Vừa nói vừa đi tới trước màn trướng của Hiền phi.
Quách hiền phi vừa rời giường, thấy nàng thì liền nói:
– Cửu nương mau tới đây chải búi tóc ngã ngựa* cho ta đi, trang điểm màu hồng hoa đào nữa. Hôm nay Ngũ lang tới đây thăm ta.
* Búi tóc ngã ngựa:
Hà Uyển Huệ vừa nghe nói biểu đệ sẽ tới đây, sắc mặt trở nên tái mét. Nàng miễn cưỡng động đậy khóe miệng:
– Không nghĩ hôm nay lại có thể được gặp biểu đệ, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn mà.
Vị biểu đệ này của nàng tuy mới mười ba tuổi, nhưng ánh mắt lại sáng rõ như đêm trăng, một ánh mắt hồ ly có thể nhìn thấu lòng người. Vì hắn còn nhỏ nên rất được mọi người nuông chiều, không ai chịu quản giáo, toàn để cho hắn ra bên ngoài nói nhăng nói cuội.
Mỗi lần gặp nàng, hắn luôn nói những lời nhảm nhí khiến nàng khó xử. Nhưng Quách hiền phi lại hết lần này tới lần khác chỉ ngắm nhìn hắn ở trong mắt rồi nói một câu “hắn vẫn còn nhỏ, đừng so đo với hắn làm gì”. Vì vậy nàng chỉ có thể cắn răng nuốt cơn giận vào trong lòng.
Hà Uyển Huệ mang một bụng đầy tâm sự mà trang điểm cho Hiền phi. Lại thay bà chọn quần áo, đai lưng, tất, giày cùng trang sức. Nàng giả bộ lơ đãng hỏi:
– Không biết biểu đệ khi nào mới tới?
Nàng đã ra quyết định rồi. Nếu lát nữa Uất Trì Việt không tới, nàng sẽ đề xuất đi thăm nom biểu huynh. Quách hiền phi luôn muốn tác hợp nàng với Thái tử, tất nhiên là sẽ vui vẻ đồng ý. Đến lúc đó nàng mượn danh đi chăm sóc người bệnh là có thể tránh gặp mặt tên tiểu yêu quái kia rồi.
Dù sao hắn có tới Phi Sương điện cũng không thể ngồi yên ở một chỗ này.
Ai ngờ, chưa đợi được câu trả lời của Quách hiền phi, đã nghe thấy âm thanh của thiếu niên vang lên ở bên ngoài cửa:
– A, Hà biểu tỷ cũng ở đây sao. Ta đến thật đúng lúc mà.
Ở tuổi này, giọng nói của thiếu niên hầu hết đều ồm ồm khó nghe như con ngỗng già vậy. Riêng Uất Trì Việt thì lại không như thế, thanh âm của hắn dễ chịu như dòng suối mát chảy vào mùa xuân, vô cùng dễ nghe.
Bây giờ tự dưng Hà Uyển Huệ phải nghe thứ âm thanh như vậy lọt vào tai, đúng chẳng khác gì sét đánh giữa trời quang cả. Trên cánh tay nàng lập tức nổi lên một tầng da gà.
Trong nháy mắt, Ngũ hoàng tử đã đi tới trước mặt. Không nói một lời mà nghiêng đầu dò xét nàng.
Mặt mày của Uất Trì Uyên giống mẫu thân tới mấy phần, màu mắt của hai mẹ con đều nhạt hơn so với người bình thường một chút, nhưng ánh mắt thì lại vô cùng khác biệt. Trong khi mắt Quách hiền phi lộ ra mấy phần ngờ nghệch, thì ánh mắt của Uất Trì Uyên lại sáng long lanh như lưu ly.
Dung mạo của hắn tuy không tuấn mĩ bằng huynh trưởng, nhưng lại có khí phách vô cùng yêu nghiệt, chỉ trong chớp mắt là hắn có thể thay đổi thành dáng vẻ ngây thơ của một đứa trẻ. Nhưng cái miệng của hắn thì lại giống như loài rắn độc vậy. Nếu như hắn bằng lòng nói vài câu nịnh nọt với ngươi, thì những lời nói đó có thể khiến ngươi cả ngày như đang ngâm ở trong hũ mật ngọt ngào.
Dù hắn vẫn còn là một thiếu niên choai choai mới mười ba tuổi, nhưng nghe nói đã có không biết bao nhiêu thiếu nữ trong thành Trường An đã thầm thương trộm nhớ hắn rồi. Không biết tới khi trưởng thành thì còn yêu nghiệt tới mức nào nữa.
Hà Uyển Huệ bị hắn nhìn chằm chằm, trái tim trong lồng ngực không tự chủ được mà đập thình thịch, hai gò má bất giác ửng hồng.
Chợt Uất Trì Uyên xích lại gần sát mặt nàng:
– Nhìn biểu tỷ hôm nay hình như có chút tiều tụy thì phải, phấn cũng bôi chưa được đều lắm. Có phải là vì bệnh của biểu tỷ phu* khiến tỷ ăn không ngon, ngủ không yên?
* Là tiểu công tử Kỳ gia, người có hôn ước với Hà Uyển Huệ.
Hà Uyển Huệ cắn cắn môi, miễn cưỡng nở một nụ cười gượng gạo:
– Ngũ hoàng tử nói đùa rồi.
Uất Trì Uyên hơi nheo mắt:
– Như thế nào là nói đùa? Chẳng lẽ chuyện biểu tỷ phu sinh bệnh là chuyện đáng cười sao?
Hà Uyển Huệ tức giận tới mức mặt vừa đỏ vừa trắng, trong chốc lát nước mắt đã đong đầy hai hốc mắt.
Quách hiền phi vội vàng hòa giải:
– Ngũ lang, sao vừa gặp con đã cùng biểu tỷ bất hòa vậy? Khó khăn lắm mới gặp được một lần, vì sao cứ lôi những chuyện này ra khiến nàng thương tâm?
Uất Trì Uyên lập tức nghiêm mặt, làm động tác cúi chào nói:
– Biểu tỷ đừng khóc, biểu đệ xin lỗi vì vừa nãy đã nói lời không phải với tỷ.
Hà Uyển Huệ cả kinh:
– Ngũ hoàng tử quá lời rồi.
Vừa nói vừa rút khăn ra lau lau khóe mắt.
Khóe miệng Uất Trì Uyên khẽ nhếch lên:
– Nên vậy nên vậy. Biểu tỷ chắc là có điều không biết rồi. Nam tử gia tộc Uất Trì nhà chúng ta đều mắc một cái bệnh trời sinh, đó là nhìn thấy nữ tử rơi lệ thì sẽ cảm thấy tức ngực, khó thở. Nhất là nước mắt của những mỹ nhân giống như biểu tỷ, một giọt cũng không thể nhìn được. Ta mặc dù không tới nỗi mắc bệnh nặng giống như cha với a huynh, nhưng dù sao căn bệnh này cũng một mạch truyền thừa…
Còn chưa nói xong, Quách hiền phi đã cầm một cái túi thơm ném về phía hắn, cười nói:
– Cái đứa nhỏ gian xảo này, đến cả phụ thân với a huynh ngươi cũng lôi ra đùa được.
Uất Trì Uyên vươn tay, khéo léo đỡ lấy túi thơm:
– A nương thương ta, cho nên chỉ dùng cái túi thơm để ném ta. Nếu người ném ra một giọt nước mắt, chỉ sợ nhi tử cũng sẽ giống như biểu tỷ phu vậy, bệnh không dậy nổi mất.
Quách hiền phi bất lực, nghiêm mặt nói:
– Không cho phép con nói những lời nhảm nhí này nữa.
Uất Trì Uyên liếc Hà Uyển Huệ một chút, thấy nàng đã đem môi cắn đến trắng bệch rồi. Hắn cũng lười chẳng muốn để ý tới nàng nữa, quay sang nói với Quách hiền phi:
– A huynh đâu rồi? Nghe nói hắn bị bệnh nên hôm nay ta tới đây để xem chuyện vui.
Quách hiền phi ngứa hết lòng bàn tay, định đập hắn thêm một cái nữa, nhưng trong tay chẳng có vật gì để ném, đành phải cắn răng mắng:
– Ngươi muốn chọc tức chết a nương sao?
Chưa nói xong, cung nhân được Hà Uyển Huệ nhờ đi tới Bách Phúc điện thỉnh an đã trở về.
Hà Uyển Huệ vội hỏi:
– Bệnh phong hàn của biểu huynh đỡ hơn chút nào chưa?
Cung nhân kia đáp:
– Hồi bẩm nương tử, đêm hôm qua điện hạ đã trở về Đông cung rồi.
Nghe vậy Hà Uyển Huệ liền sững sờ, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần, nhưng vẫn cho là mình đang nghe nhầm.
Hắn trở về Đông cung rồi. Hắn vừa nghe nói Thẩm thất nương tới thăm bệnh, ngay cả bản thân cũng chẳng thèm để ý, nửa đêm cũng phải chạy về.
Tin tức này giống như một chưởng đánh thẳng vào mặt nàng. Một ý niệm điên rồ lặng lẽ nảy sinh trong đầu nàng – Uất Trì Việt đã không còn là của một mình nàng nữa.
Quách hiền phi kinh ngạc nói:
– Tam lang không phải vẫn còn đang bệnh sao? Làm sao tự dưng lại trở về?
Hà Uyển Huệ cười chua chát một tiếng:
– Dì à, nếu như a Huệ đoán không sai, hình như điện hạ là vì Thái tử phi nương nương… Đêm hôm qua nương nương tới thăm đúng lúc biểu huynh đang ngủ, nương nương chỉ ngồi đúng một lúc liền rời đi ngay. Về sau a huynh tỉnh lại, con cũng nói sự thật cho huynh ấy…
Quách hiền phi giận đến thắt cả ruột gan, há to miệng, không biết nên nói gì.
Uất Trì Uyên thì giống như đang xem náo nhiệt, hắn còn chê chuyện chưa đủ lớn, ở bên cạnh ồn ào đổ thêm dầu vào lửa:
– Ay da. A huynh với a tẩu đúng là vô cùng hòa hợp mà. Ta cứ một mực cho rằng huynh ấy không hiểu phong tình, nhưng mà xem ra cũng còn tùy người nhỉ. Chỉ cần gặp người mà mình thực sự yêu thích, thì đến tên ngốc cũng có thể lắc mình trở nên điên cuồng vì tình.
Vừa nói vừa như có như không mà liếc mắt nhìn biểu tỷ.
Mặt Hà Uyển Huệ đỏ bừng lên, hai tròng mắt đều ngân ngấn lệ nhưng cũng sợ mấy lời nhảm nhí lúc nãy hắn nói nên chẳng dám khóc ra.
Uất Trì Uyên dừng một chút lại nói:
– A huynh trở về Đông cung cũng tốt, ta đang lo không tìm được cớ để đến nhìn chị dâu mới đây. Nghe Ngũ tỷ nói, tẩu tẩu là mỹ nhân đẹp tựa tiên nữ. Cũng không biết là có xinh đẹp như biểu tỷ không nhỉ?
Hắn lại cười một tiếng:
– Cho dù là không giống như bọn họ nói cũng không sao. Chỉ cần nàng đừng rơi lệ trước mặt a huynh là cũng coi như giúp đất nước quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa rồi.
Quách hiền phi vừa rồi vẫn đang còn bực tức nóng nảy, bây giờ bỗng dưng lại nghe thấy hắn nói mấy lời nhảm nhí, lập tức nhịn không được mà bật cười thành tiếng. Hà Uyển Huệ nghe vậy sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Đúng lúc này, chợt có nội thị tiến đến bẩm báo, nói thái giám bên người Thái tử đến tìm Hà nương tử.
Hai mắt Hà Uyển Huệ ngay lập tức sáng bừng lên.
Quách hiền phi cũng vui mừng nhìn cháu gái một chút, cười một tiếng nói:
– Mau gọi hắn vào đây.
Sau đó liền có mấy tiểu thái giám đi vào trong điện, trong số đó có một người trong tay bưng một cái hộp, mấy người khác thì bưng một số gấm vóc, tơ lụa.
Mấy người cúi đầu hành lễ với Hiền phi, Ngũ hoàng tử. Sau đó nâng cái hộp tiến về phía Hà cửu nương nói:
– Đây là đồ điện hạ sai nô mang tới cho nương tử.
Hà Uyển Huệ nhận lấy nói:
– Làm phiền Trung quý nhân rồi.
Vừa nãy nàng phải chịu không biết bao nhiêu chuyện xấu hổ mà Uất Trì Uyên bày ra, vất vả lắm mới lấy lại được mặt mũi. Bây giờ nàng rất muốn cho hắn nhìn thấy, nên nhanh chóng mở hộp ra. Nhưng khi vừa nhìn thấy đồ vật trong hộp, nụ cười của nàng liền sượng cứng ở trên mặt.
Quách hiền phi ngạc nhiên:
– Ơ, đây không phải là túi thơm hôm qua con đưa cho Tam lang sao?
Hà Uyển Huệ vừa tức vừa xấu hổ, nước mắt cuối cùng vẫn tràn mi mà chảy ra. Nhưng nàng vẫn nghẹn ngào giải thích nói:
– Dì, đây là quà cháu tặng chúc biểu huynh cùng biểu tẩu tân hôn…
Nàng đang muốn đóng nắp lại nhưng cũng không còn kịp nữa. Uất Trì Uyên đã nhanh tay lẹ mắt chụp lấy, đem hai cái túi thơm ra ngoài, lật qua lật lại nhìn một lát rồi cười nói:
– Biểu tỷ đưa phần quà này đúng là hay thật đấy. A huynh a tẩu đeo ở bên người, nhân tiện cũng có thể nhìn vật mà nhớ người luôn. Thời thời khắc khắc đều nghĩ đến sự tốt đẹp của tỷ, tẩu tẩu nhất định sẽ yêu thích tới nỗi không chịu buông tay ra đâu.
Hai hàng nước mắt của Hà Uyển Huệ muốn rửa trôi luôn lớp phấn trên mặt, trông vô cùng đáng thương. Nàng không thèm để ý tới Uất Trì Uyên, chỉ ngơ ngác hỏi tiểu thái giám kia:
– Biểu huynh có lời nào muốn nói với ta không?
Tiểu thái giám nói:
– Điện hạ nói rằng, đã làm phiền Hà nương tử hao tâm tổn trí rồi. Nhưng phần quà này hắn với Thái tử phi nhận thì không được thích hợp cho lắm. Làm uổng công Hà nương tử, hắn với Thái tử phi vô cùng áy náy, nên mong Hà nương tử vui lòng nhận ít gấm vóc lụa là kia làm quà tạ lỗi.
Không đợi Hà Uyển Huệ nói, Uất Trì Uyên đã cười thành tiếng:
– Thú vị đấy, rất thú vị!