Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt cảm giác thấy nơi đáy lòng truyền đến một trận tê dại, tựa như gió mát hiu hiu trên ngọn cây khiến cả người hắn đều bắt đầu run rẩy.
So với hắn tưởng tượng thì môi Thẩm Nghi Thu còn mềm mại ngọt ngào hơn rất nhiều, giống như cánh hoa Tố Hinh đọng đầy sương mai vào buổi sáng sớm.
Hắn vốn không nghĩ mình sẽ làm thế, tự dưng có một cỗ xúc động dâng lên trong lòng thôi thúc hắn làm. Nhưng khi vừa chạm vào, chỉ lướt qua thôi thì đương nhiên cảm thấy không đủ.
Hắn nâng cằm Thẩm Nghi Thu lên, nghiêng mặt đi, đang muốn trải nghiệm thêm một lần nữa. Nhưng trong nháy mắt lúc hắn cúi đầu, bỗng nhiên nhìn thấy trong mắt nàng là sự căng thẳng và cảnh giác.
Động tác của hắn dừng lại, lập tức cười một tiếng. Hắn gạt một sợi tóc vương trên má nàng ra, vuốt ve một đường theo vành tai nàng:
– Yên tâm đi, cô không đùa nàng đâu.
Nhưng hắn cũng không buông nàng ra, trán hai người vẫn chạm nhau, gần đến mức khiến người ta luống cuống.
Hô hấp của người nam nhân mang theo hơi thở thiếu niên sạch sẽ đặc trưng.
Bình tĩnh mà nghĩ lại thì, sự đụng chạm vừa rồi cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét. Có thể lờ mờ thấy được trong đó có sự nhẹ nhàng yêu thương khiến cho nàng hoang mang, mờ mịt. Thì ra hắn đối xử với nàng như thế là do đang thương tiếc nữ tử sao?
Nhưng nàng cũng chẳng cần ai thương tiếc hay che chở gì cả. Nếu là ở đời trước, có thể nàng sẽ cảm động vì câu nói này, nhưng hôm nay nàng chẳng còn sức mà để tâm nữa rồi.
Nếu Uất Trì Việt đang muốn tìm người để chăm sóc che chở, tình chàng ý thiếp, thì không nên tìm tới nàng.
Nếu so sánh với nhau, nàng càng mong hắn cứ thẳng thắn, vô tình như đời trước. Mặc dù đau, nhưng cắn răng nhịn một cái là sẽ đi qua. Nàng không có điểm mạnh gì ngoài việc có thể âm thầm chịu đựng.
Đúng vào lúc này, Uất Trì Việt bỗng nhiên chế trụ lấy gáy nàng, ấn vào trong lồng ngực của mình một cái. Thẩm Nghi Thu bị nhiễm phong hàn, mũi vốn đã không thông suốt, nay lại bởi vì thế này mà càng không thể thở nổi.
Vừa định thoát ra, giọng nói của nam nhân đã từ trên đỉnh đầu vọng xuống:
– Nghi Thu… Về sau nếu có gì ấm ức, đừng để ở trong lòng được chứ?
Thẩm Nghi Thu kinh sợ nói:
– Thần thiếp đa tạ ân điển của điện hạ.
Uất Trì Việt mấp máy môi, nói tiếp:
– Nếu nàng có tâm nguyện gì, cũng có thể nói cho ta biết.
Thẩm Nghi Thu lại nói:
– Thiếp cũng không có điều gì không như ý.
Uất Trì Việt tự giễu cười một tiếng, vẫn nói:
– Nếu bây giờ chưa nghĩ ra thì thôi, sau này nghĩ ra được gì thì hãy nói cho ta biết.
Thẩm Nghi Thu bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì:
– Điện hạ, thiếp mới nghĩ ra một chuyện…
Uất Trì Việt đánh gãy lời nàng:
– Chuyện tập võ không cần thương lượng nữa.
Thẩm Nghi Thu “vâng”…
Khóe miệng Uất Trì Việt khẽ cong lên, xoa xoa đầu nàng làm rối tóc lên:
– Đi ngủ thôi.
Thẩm Nghi Thu biết mình không thể thoát được số mệnh phải tập võ nên giờ chỉ có thể cầu trời, mong thuốc phong hàn của Đào phụng ngự đừng có hiệu quả nhanh chóng quá. Có thể kéo dài thêm vài ngày cũng tốt rồi.
—————
Hai ngày sau, bệnh của nàng còn chưa khỏi hẳn thì trong triều lại truyền đến tin tức rằng, cữu phụ của nàng đã lên làm hoàng môn nhị lang, còn kiêm luôn việc vận chuyển ở Giang Hoài, phụ trách các vấn đề vận chuyển đường bộ và đường thủy của Đông Nam. Mặc dù không có “cùng trung thư môn hạ bình chương sự” nhưng chuyện được triều đình trọng dụng là không thể nghi ngờ.
Thiệu An vốn là một quan hộ bộ không có danh tiếng gì trong số các tinh lục phẩm độ chi viên ngoại lang. Bây giờ đột nhiên nhảy lên thăng chức thành tòng tứ phẩm đã khiến cho người ta líu lưỡi rồi, chưa nói tới vận chuyển, không phải có người thân tín giúp đỡ thì không thể nào làm được.
Lúc trước Thái tử biếm truất Thẩm nhị lang, không ít người đều cho rằng Thẩm Nghi Thu không được Thái tử sủng ái. Bây giờ cữu phụ của nàng một phát nhảy lên thành cánh tay đắc lực tâm phúc chi thần, gia nhập triều đình trao đổi chính sự cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, đối với nàng cũng phải lau mắt mà nhìn.
Thẩm Nghi Thu cũng hiểu, không phải là Uất Trì Việt dùng người không khách quan, mà là nâng hiền tài, không ngại thân thích.
Cữu phụ nàng rất thông thạo về chuyện vận tải đường thủy. Chắc chắn Thái tử cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi giao trách nhiệm cho ông, chắc chắn không phải là vì nàng đâu. Nếu như nói tại sao lại có liên quan tới nàng, thì cũng chỉ là do hôm đó Thái tử đi cùng nàng về thăm nhà, trùng hợp mới tới Thiệu gia.
Nhưng mà trong cung lại có một tin tức khác truyền ra, nói Thái tử đã âm thầm ban thưởng cho nhị lang tân nhiệm một tòa dinh thự mới ở Sùng Nhân phường cộng thêm ba mươi nô bộc, sáu thớt ngựa tốt cùng một số tiền tài. Lần ban thưởng này đơn thuần là xuất phát từ tình nghĩa thân thích.
Nhưng mà dù sao đây cũng là tài sản riêng của Thái tử, trên dưới triều chính cũng chẳng có người nào dám xen vào. Chỉ âm thầm hâm mộ Thiệu gia có một cô cháu gái tốt số.
Bản thân Thiệu An lại cảm thấy rất khó xử, băn khoăn nửa ngày, vẫn quyết định đi tới Thái Cực cung bái kiến Thái tử.
Đại thái giám Lai Ngộ Hỉ tự mình ra nghênh đón, đem người dẫn vào trong điện.
Thái tử đang phê tấu chương, thấy ông đến liền đứng dậy đón lấy, cười nói:
– Chúc mừng cữu phụ.
Thiệu An vội vàng hành lễ:
– Không dám nhận, vi thần bái kiến điện hạ.
Uất Trì Việt kéo ông ngồi vào ghế bên trong:
– Cữu phụ không cần đa lễ.
Sau đó liền lệnh cho cung nhân dâng trà lên.
Từ ngày tới Thiệu gia “vừa gặp đã thân”, hắn liền coi cữu phụ này như người thân trong gia đình mình. Lúc Thiệu An chỉ là một hộ bộ viên ngoại lang bình thường thì không có ai để ý tới. Bây giờ đột nhiên thăng lên chức vị quan trọng liền có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, không khỏi khiến người ta có chút sợ hãi.
Uất Trì Việt biết ông có điều lo lắng, bèn nói:
– Nơi này không có tai mắt của người ngoài, cữu phụ cứ việc yên tâm.
Hắn ngừng một chút lại tiếp:
– Hôm nay cữu phụ tới đây có gì chỉ giáo?
Lúc này Thiệu An mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhưng cũng không dám đi quá giới hạn:
– Vì thần có một yêu cầu quá đáng, mong điện hạ thành toàn.
Thái tử nói:
– Cữu phụ cứ nói đi.
Thiệu An nhắm mắt nói:
– Vi thần không có công gì mà lại được điện hạ ban thưởng, bây giờ nhận lấy thì ngại, không nhận thì lại thấy bất an. Thần khẩn cầu điện hạ thu hồi lại nhà vườn cùng nô bộc đầy tớ…
Uất Trì Việt kinh ngạc nói:
– Vì sao?
Thiệu An nói:
– Xin điện hạ đừng ngạc nhiên. Thật sự là vợ ta, con trai cùng con gái đều đã quen với cảnh nghèo khó rồi…
Uất Trì Việt cho là ông khách sáo, cười nói:
– Cữu phụ không cần khách khí, Sùng Nhân phường cách quan giải cùng cung thành đều rất gần, cữu phụ vào triều hoặc vào cung nghị sự đi sẽ nhanh hơn.
Hắn ngừng một chút lại nói:
– Nếu cữu mẫu có rảnh, không ngại thì có thể tới Đông cung bồi Thái tử phi.
Không đợi Thiệu An mở miệng, hắn đã chặn lời:
– Có một chuyến hàng ở Quan Đông Nam đang muốn vận thủy, cũng có một số chuyện muốn thương lượng với cữu phụ. Vốn đang muốn sai người đi tới quý phủ mời một chuyến, bây giờ vừa vặn đúng lúc.
Thiệu An không còn cách nào khác, đành phải thảo luận chính sự cùng hắn.
Hôm sau, Thiệu phu nhân Nhạc thị tới Đông cung cầu kiến Thái tử phi.
Thẩm Nghi Thu lệnh cho cung nhân đưa bà tới tẩm điện.
Phu quân lên chức, tự nhiên Nhạc thị cũng cảm thấy cao hứng, đuôi mày khóe mắt đều mang đầy ý cười. Vừa bước vào liền hạ bái tạ ơn, Thẩm Nghi Thu bước lên phía trước đỡ bà:
– Cữu mẫu không cần đa lễ.
Nhạc thị vừa nghe giọng nàng liền biết nàng nhiễm phong hàn, vẻ mặt áy náy nói:
– Sớm biết nương nương có bệnh thì đã không tới làm phiền rồi.
Thẩm Nghi Thu cười nói:
– Không sao, ngược lại con chỉ sợ sẽ đem bệnh lây qua cho cữu mẫu thôi.
Dứt lời nàng sai cung nhân vén rèm cửa lên, mở toang cửa sổ ra.
Hai người nói vài câu chuyện nhà cửa, Nhạc thị liếc mắt nhìn cung nhân đứng bên cạnh. Thẩm Nghi Thu hiểu ý, cho cung nhân lui ra ngoài.
Nhạc thị lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
– Hôm nay cữu mẫu tới là có một chuyện muốn nhờ con.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Cữu mẫu có chuyện gì cứ việc nói ra là được.
Vẻ mặt Nhạc thị muốn nói lại thôi, hai gò má đỏ bừng:
– Nương nương cùng điện hạ có thể xem xét lại một chút, đem nhà cửa vườn trạch đã ban thưởng thu hồi lại được không?
Bà xấu hổ cúi đầu:
– Không phải là cữu phụ con với ta không biết tốt xấu đâu, thực sự là… Nơi ở mới kia quá lớn rồi, nhà chúng ta tất cả cũng chẳng có bao nhiêu người. Hiện tại cũng không quen hô nô gọi tỳ cho lắm, người làm thì chỉ cần thuê hai ba người là đủ rồi.
– Huống chi chúng ta đã ở Gia Hội phường nhiều năm, hàng xóm xung quanh cũng đều thân quen hết rồi. Vườn trạch tuy nhỏ, nhưng mỗi một viên gạch viên ngói đều là tâm huyết của ngoại tổ phụ, cữu phụ cùng a nương con. Nếu cứ rời đi như vậy, chúng ta cũng không nỡ…
Bà cười khổ một cái, nói tiếp:
– Huống chi dù cữu phụ con thăng chức, lương bổng chắc cũng khá hơn một chút. Thế nhưng để nuôi hơn ba mươi nô bộc với sáu con ngựa cũng có chút giật gấu vá vai…
Thẩm Nghi Thu hiểu rõ con người của cữu phụ. Người bên ngoài mà ngồi vào vị trí này, gom góp tiền bạc đều dễ như lấy đồ trong túi. Nhưng cữu phụ làm quan thanh liêm, bổng lộc bên ngoài sẽ không lấy nhiều thêm một văn. Dựa vào từng đấy bổng lộc mà nuôi cả một nhà, đúng thật là vô cùng khó khăn.
Thái tử ban thưởng vườn trạch, nô bộc cùng ngựa tốt nhưng bọn họ lại không thể bán đi hoặc cho người bên ngoài thuê được. Cho dù có bỏ không cũng mất một số tiền lớn phải chi vào, huống chi nếu bỏ không có khi còn mang tội bất kính với Thái tử nữa.
Thẩm Nghi Thu không biết nên khóc hay nên cười. Uất Trì Việt sinh ra trong gia đình hoàng gia, làm sao biết được những nỗi khổ này.
Nàng đương nhiên nguyện ý đưa cho một nhà cữu phụ tiền tài ruộng đất để cho bọn họ khỏi phải lo cơm áo gạo tiền. Nhưng với tính tình của cữu phụ cữu mẫu, cho dù có đồng ý nhận thì cũng sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Huống chi đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của họ, nàng cũng không dứt bỏ được ngôi nhà cũ ở Gia Hội phường.
Nàng gật đầu nói:
– Cữu mẫu yên tâm, tiểu Hoàn sẽ bàn bạc lại với điện hạ.
Khối đá trong lòng Thiệu thị lặng lẽ rơi xuống, tiếp tục bồi Thẩm Nghi Thu nói chuyện vài câu rồi đứng dậy cáo từ. Lúc chia tay, bà dặn đi dặn lại, bảo nàng phải nghỉ ngơi thật tốt.
Đêm hôm ấy, Uất Trì Việt trở lại Thừa Ân điện. Thẩm Nghi Thu cân nhắc đem lời thỉnh cầu của cữu mẫu nói ra, cuối cùng nói thêm:
– Xin điện hạ thứ lỗi, cữu phụ cữu mẫu đều không cố ý bất kính đâu ạ.
Uất Trì Việt sau khi nghe xong chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, hắn sống đến hai rồi nhưng chưa từng thấy qua nhà nào như Thiệu gia. Cho nhà cao cửa rộng lại không muốn, tình nguyện ở trong căn nhà nhỏ bé với mấy cái phòng chật chội. Đã vậy ngày nghỉ làm còn đích thân xuống bếp giúp đỡ nương tử nấu cơm nữa.
Cho dù có là ẩn cư sĩ của núi Chung Nam còn muốn dựng nhiều thêm mấy gian nhà tranh kìa!
Thẩm Nghĩ Thu nhìn thấy thần sắc của hắn liền biết hắn không tin. Trong lòng cũng không có cách nào giải thích để hắn biểu được rằng, cũng có người không yêu thích nhà cao cửa rộng, chỉ nguyện được cùng người nhà chung sống gần nhau.
Nàng chỉ dành phải nói:
– Cữu phụ cữu mẫu quyến luyến nhà cũ, không nỡ xa hàng xóm láng giềng. Mong điện hạ thông cảm, với cả thiếp còn một chuyện nữa muốn khẩn cầu điện hạ.
Với cách làm việc của Uất Trì Việt từ xưa tới nay, những gì đã ban thưởng xuống thì không thể tùy tiện thu hồi được. Biện pháp tốt nhất chính là đưa ra một thỉnh cầu khác để bù đắp vào.
Quả nhiên Uất Trì Việt nói:
– Nàng nói đi, chỉ cần ra có đủ khả năng.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Lần trước lúc ở Thiệu gia, biểu huynh nhìn thấy tài nghệ bắn cung siêu phàm của điện hạ liền nhớ mãi không quên. Dù huynh ấy đã chăm chỉ luyện tập nhưng vẫn không đạt được kết quả tốt, cũng không tìm được thầy nào dạy bảo. Không biết điện hạ có thể giúp huynh ấy tìm một vị sư phó không?
Uất Trì Việt nghe nàng nhắc tới biểu huynh, trong lòng lập tức chua chát. Nhưng yêu cầu này đối với hắn mà nói cũng quá đơn giản.
Hắn suy tư một hồi:
– Việc này chỉ tiện tay chút là xong thôi. Thiệu tiểu lang còn chưa định ra con đường làm quan đúng không? Nếu cữu phụ đã không nhận vườn trạch, vậy chi bằng cho hắn một chức quan đi.
Thẩm Nghi Thu hạ thấp người nói:
– Có thể được điện hạ tiến cử danh sư là đã vô cùng cảm kích rồi, gia đình cũng không dám có vọng tưởng xa vời này. Sang năm biểu huynh đang muốn thi võ cử, nếu luyện được một thân võ nghệ xuất chúng, nhất định sẽ không làm mai một đi đâu.
Uất Trì Việt liếc mắt nhìn nàng, hắng giọng một cái nói:
– Nhắc tới Thiệu tiểu lang, ngược lại làm ta nhớ tới một chuyện. Hôm Trùng Dương đó, phụ hoàng cùng ta đã nhắc tới một chuyện, Lục muội nháy mắt là tới tuổi cập kê rồi. Đang tính tìm người ứng tuyển phò mã thì ta lại chợt nhớ tới dáng vẻ đường hoàng, làm người trầm ổn của Thiệu tiểu lang, rất xứng đôi vừa vặn với Lục muội. Không biết ý cữu phụ cữu mẫu thế nào?
Não Thẩm Nghi Thu tê rần rần. Đời trước kẻ này cũng có đam mê đẩy thuyền làm mai, tại sao bây vẫn chưa khỏi căn bệnh quái ác này vậy?
Nàng sợ hắn cao hứng sẽ chỉ loạn uyên ương, vội nói:
– Thiếp thay mặt cữu phụ cữu mẫu cùng biểu huynh đa tạ ý tốt của điện hạ, chỉ là…
Khóe miệng chứa đầy ý cười của Uất Trì Việt dần dần vụt tắt.
Thẩm Nghi Thu nói tiếp:
– Biểu huynh đã sớm có người trong lòng rồi, chỉ đợi công thành danh toại là sẽ tới cửa cầu hôn thôi.
– Thì ra là thế.
Uất Trì Việt nghiêm túc gật đầu nhưng khóe miệng không tự chủ được mà khẽ giương lên, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn:
– Vậy ta càng phải sớm giúp hắn đạt được ước vọng. Không cần phải chờ tới năm thi võ cử đâu, chỗ tư ngự xuất phủ của ta đang thiếu người ghi chép tham quân. Biểu huynh văn võ song toàn, vừa vặn có thể đảm nhiệm.
Thẩm Nghi Thu cứng họng, tại sao vừa nãy vẫn là “Thiệu tiểu lang” mà bây giờ đã đổi thành “Biểu huynh” rồi. Ghi chép việc tham quân là bát quan tòng phẩm, mà nếu còn được vào tư ngự xuất phủ nữa thì chính là thân vệ cận thần của Uất Trì Việt rồi.
Nàng không thể thay cữu phụ cữu mẫu cùng biểu huynh quyết định được, chỉ dành phải nói:
– Đa tạ điện hạ, ngày mai thiếp sẽ triệu cữu mẫu vào cung, hỏi xem ý của bọn họ thế nào.
Thái tử dừng một chút lại nói:
– Không cần phải hỏi đâu. Cho dù có thi võ cử đạt được hạng nhất, cũng chưa chắc có được chức quan tốt thế này đâu. Nàng cũng không cần phải cẩn thận đề phòng quá, chỉ là dùng người trong Đông cung thôi, ta còn có thể tự làm chủ được.
Hắn lại hứng thú bừng bừng nói tiếp:
– Cứ quyết định như vậy đi. Vậy thì biểu huynh cũng không cần phải bái sư phó làm gì nữa, muốn học kĩ năng bắn cung, cô tự mình dạy hắn là được.