Edit: Hà Thu
Đầu lưỡi Uất Trì Việt bị Thẩm Nghi Thu không chút lưu tình cắn một cái, đau đến mức tỉnh rượu hơn phân nửa. Dường như hắn trông thấy bức tường vô hình bằng băng chắn giữa hai người bọn họ đang sụp đổ “rầm rầm” rồi vỡ tan thành bột mịn.
Đáng tiếc là khác với suy nghĩ của hắn một trời một vực. Tường sập, đi ra không phải là tiểu mỹ nhân dịu dàng như nước mà là một mẫu dạ xoa mang theo khí thế hung hãn.
Kỳ lạ là, trong tim Uất Trì Việt lại dâng lên một tia ngọt ngào khó nói được thành lời.
Lúc này hắn mới phát hiện ra bản thân say rượu nói lỡ lời, cố ý cụp thấp mi mắt xuống, nói hàm hồ không rõ:
– Nàng là Hoàng hậu của ta, là thiếu phó của Thái tử ta, trung thư lệnh của ta, Nhật tương quân của ta…
Thẩm Nghi Thu tức giận tới mức toàn thân run rẩy. Cái tên này cho tới tận bây giờ rồi vẫn nghĩ đến việc giả say để lừa dối cho qua!
Nàng vươn tay gỡ mí mắt của hắn ra:
– Uất Trì Việt, chàng nói rõ ràng đi. Chàng nói ta là Hoàng hậu của chàng là có ý gì?
Uất Trì Việt giật bộ lúc này mới tỉnh dậy:
– Tiểu Hoàn, bây giờ nàng là Thái tử phi, sau này tất nhiên sẽ là Hoàng hậu…
Thẩm Nghi Thu hừ lạnh một tiếng. Nàng đoán chắc hắn sẽ nói như vậy, nhưng đời này rõ ràng là hắn đã đoạt đi hôn sự của Ninh thập nhất. Nếu như hắn không phải cũng chết đi sống lại như nàng, sao có thể nói là Ninh thập nhất đoạt vợ của hắn?
Có trời mới biết nàng đã tốn bao nhiêu công sức để phân định rõ Uất Trì Việt kiếp trước với kiếp này ra. Có trời mới biết nàng đã bao nhiêu lần khuyên bảo chính mình, những tội lỗi của đời trước không thể đổ hết lên đầu hắn được.
Nàng nổi trận lôi đình mà nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của người nam nhân. Nàng vốn nghĩ hắn là một quả dưa leo nhỏ giòn tan xanh mướt, thế mà không ngờ hắn lại là quả dưa thối vàng úa được tô màu xanh lên để đi lừa người!
Uất Trì Việt lúc này cũng mới nhận ra, tại sao nàng chỉ nghe câu nói kia thôi mà đã có phản ứng lớn như vậy? Không phải là rất khó hiểu sao?
Trong lòng hắn run lên, không khỏi mở to hai mắt:
– Nàng cũng…
Lời vừa nói ra, ngay lập tức không có cách nào chống chế nữa.
Thẩm Nghi Thu khoanh tay, trên mặt phảng phất như phủ một tầng băng sương, không có nổi một tia ôn nhu cùng cung kính thường ngày.
Nàng nhíu mi lại nói:
– Tại sao chàng lại muốn cưới ta?
Uất Trì Việt cũng kinh ngạc:
– Chẳng lẽ nàng không muốn gả cho ta?
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy như có một cục tức đang nghẹn ở trong ngực, không có cách nào xuôi xuống được. Nửa ngày sau mới cảm thấy dễ thở, hỏi vặn nói:
– Thái tử điện hạ cảm thấy kiếp trước của ta trôi qua tốt lắm hay sao mà còn muốn thêm lần nữa?
Uất Trì Việt á khẩu không trả lời được. Trong đầu hắn nhất thời có vô vàn suy nghĩ đang bay qua, hắn tiện tay bắt lấy một cái dễ thấy nhất, buột miệng hỏi:
– Nàng thật sự muốn gả cho Ninh Ngạn Chiêu?
Thẩm Nghi Thu bất thình lình lại nghe thấy hắn nhắc tới tên Ninh thập nhất, không khỏi tức giận trong lòng. Chuyện giữa bọn họ là chuyện của Ninh thập nhất sao?
Thế nhưng giữa bọn họ có quá nhiều chuyện, nàng cũng không thể nói ra, liền không tự chủ được mà trả lời thuận theo vấn đề của Uất Trì Việt:
– Đúng.
Uất Trì Việt cảm thấy bản thân như bị một tảng đá lớn nện thẳng vào lồng ngực, khiến lục phủ ngũ tạng cũng rung lên từng trận.
Hắn kinh ngạc hỏi:
– Vì sao? Ninh Ngạn Chiêu tốt đến thế sao?
Thẩm Nghi Thu thấy hắn cứ níu lấy cái tên Ninh thập nhất mãi không chịu buông, càng trở nên tức giận, nói thẳng thừng:
– Ninh công tử đương nhiên là không so được với thiên hoàng quý tộc, rồng giữa loài người như Thái tử điện hạ. Nhưng ta cũng nhất định phải gả cho người sao? Chẳng lẽ điện hạ cho rằng ta không xứng để có một cuộc sống khác, mỗi ngày đều trôi qua thư thả yên bình sao?
Uất Trì Việt ra sức phân tích đưa vấn đề đi vào ngõ cụt:
– Nàng gả cho Ninh Ngạn Chiêu cũng chưa chắc sẽ được thoải mái đâu. Rõ ràng nàng có kiến thức rộng rãi, nhưng cứ mất thời gian ở mãi trong thâm trạch hậu viện như vậy một đời mà không cảm thấy đáng tiếc sao? Tuy Ninh gia có gia quy hơn bốn mươi tuổi không có con mới được nạp thiếp, nhưng cũng chưa chắc cả đời chỉ có một vợ một chồng. Không có thê thiếp thì lại có thông phòng, ngoại thất. Chưa nói Ninh gia rất coi trọng dòng dõi, đời trước Ninh Ngạn Chiêu còn xác định lấy một nữ tử ngũ họ. Nếu đổi lại nữ tử họ Lư, họ Thôi, hắn cũng sẽ vui vẻ đáp ứng hết…
Thẩm Nghi Thu nghe hắn nói đạo lý rõ ràng, phân tích cặn kẽ những chỗ sai lầm trong hôn sự với Ninh gia, suýt chút thì tức giận tới mức cười to:
– Thái tử điện hạ, chuyện của chúng ta người đừng có lôi người bên ngoài vào.
Uất Trì Việt nghe thấy nàng gọi Ninh thập nhất là “người ngoài”, chua xót trong lòng lập tức tan biến hơn phân nửa.
Hắn mượn ánh nến yếu ớt, trông thấy hốc mắt của nàng có chút đỏ ửng, không biết là do thương tâm hay là do tức giận.
Trong lòng hắn bỗng dưng mềm nhũn, đứng dậy đi đến bên giường rót chén trà mang tới:
– Tiểu Hoàn, uống một ngụm trà xanh để hạ hỏa nhé. Chuyện này là ta làm không được chính đáng cho lắm, nhưng chuyện cũng đã tới nước này rồi…
Thẩm Nghi Thu cũng không tiếp nhận chén trà hắn đưa qua:
– Cho dù ta không gả cho người bên ngoài, cũng không nhất định phải gả cho chàng.
Uất Trì Việt khẽ giật mình, tay run lên, nửa chén nước trà nghiêng ra đổ hết lên người nhưng hắn cũng không nhận ra:
– Vì sao?
Thẩm Nghi Thu nhìn vào mắt hắn, trong mắt hắn thuần túy chỉ có một sự hoang mang, xem ra không phải giả bộ hồ đồ, mà là thực sự không hiểu.
Nàng nhớ tới mười hai năm cả ngày lẫn đêm của kiếp trước, giống như có một gáo nước lạnh đang tưới thẳng vào lòng nàng làm dập tắt đi lửa giận cùng phẫn nộ, chỉ còn lại bất đắc dĩ:
– Đời trước giữa ta và chàng là tình cảnh như thế nào? Chắc điện hạ không còn nhớ rõ?
Uất Trì Việt cụp mắt xuống:
– Là do ta không tốt, đời trước đã để nàng phải chịu nhiều khổ sở rồi…
Thẩm Nghi Thu đánh gãy lời hắn:
– Điện hạ không cần phải nói như vậy. Kiếp trước thành ra như thế cũng không phải là do lỗi của một mình điện hạ, thần thiếp đối với điện hạ cũng không có chút oán hận hay trách cứ gì. Sống lại một đời, thiếp chỉ muốn cùng điện hạ mỗi người đi một ngả, nước sông không phạm nước giếng, từ đây không còn chút liên quan nào nữa.
– Thiếp chỉ cảm thấy nghĩ mãi mà không ra, kiếp trước điện hạ đối với thiếp vô cùng bất mãn. Giờ khó khăn lắm mới được sống lại một đời, vì sao điện hạ còn muốn cưới ta? Điện hạ bây giờ không còn giống ngày xưa nữa, đời này muốn cưới Hà nương tử làm chính phi cũng không phải là việc khó. Điện hạ cùng Hà thục phi vốn là lưỡng tình tương duyệt, kiếp này cũng nên lập lại trật tự, cưới người mình yêu, từ nay làm một đôi chim liền cánh cùng nhau bay lượn, mãi không xa rời.
Nàng dừng lại thở dốc một hơi, lại nói tiếp:
– Còn về việc thiếp lấy chồng hay không lấy chồng, gả cho ai, cả đời có hạnh phúc hay không, tất cả đều không liên quan gì đến điện hạ.
Uất Trì Việt chưa bao giờ nghe nàng một lúc mà nói nhiều lời như vậy, vốn dĩ nên vui mừng, nhưng những lời này lại như những nhát dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim hắn.
Nghi vấn ẩn sâu trong cõi lòng hắn càng ngày càng lớn:
– Kiếp trước nàng đối với ta không phải là…
Thẩm Nghi Thu nghi ngờ nói:
– Ta đối với điện hạ như thế nào?
Uất Trì Việt nói:
– Nếu như nàng không có tình ý với ta, vậy tại sao sau khi ta chết lại tuẫn tình?
Thẩm Nghi Thu không hiểu ra sao:
– Ta tuẫn tình vì chàng?
Uất Trì Việt nói:
– Đời trước sau khi ta chết hồn phách một mực quanh quẩn bên cạnh xác chết mấy ngày. Hôm đó ở trên linh đường, ta tận mắt thấy nàng tự sát vì ta…
Thẩm Nghi Thu máu nóng sôi trào, mặt đỏ bừng lên, trong lúc nhất thời nói không nên lời, một lúc sau mới nói:
– Khó trách…
Nàng nhìn không được mà cười thành tiếng:
– Đời này chàng cưới ta, lại vì ta làm nhiều chuyện như vậy, thì ra là vì nghĩ ta tuẫn tình chết vì chàng.
Uất Trì Việt kinh ngạc nói:
– Cho nên nàng cũng không phải là…
Sắc mặt Thẩm Nghi Thu càng ngày càng lạnh lùng:
– Điện hạ hiểu lầm rồi. Ta chỉ là vô ý ngã trượt chân không khéo dập đầu đúng vào góc linh cữu của điện hạ, cho nên mới không may mà chết.
Uất Trì Việt biết được chân tướng, cũng không cảm thấy thất vọng, ngược lại giống như trút được gánh nặng.
Thực ra hắn đã lờ mờ nhận ra sự thật có thể không như những gì mình đã nhìn thấy. Hắn cũng hiểu rõ tiểu Hoàn, hắn cảm thấy nàng không phải là người sẽ vì chuyện nữ nhi tình trường mà phí hoài bản thân mình.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn ngẩn ra, không khỏi mỉm cười một cái:
– Bây giờ điện hạ đã biết chỉ là hiểu lầm, muốn thay đổi quyết định cũng chưa muộn đâu.
Uất Trì Việt vội vàng giải thích:
– Không phải, biết nàng không phải là tự sát, ta cảm thấy rất vui mừng.
Thẩm Nghi Thu giương mắt nhìn hắn, khóe miệng hơi cong lên:
– Nếu điện hạ không có hiểu lầm, một đời này vẫn sẽ lấy ta sao?
Uất Trì Việt bị nàng vặn hỏi, nếu không xảy ra chuyện hiểu lầm kia, đời này hắn sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác, hay vẫn sẽ tìm cách để cướp nàng về?
Chuyện chưa từng xảy ra, nên hắn cũng khó có thể tưởng tượng.
Thẩm Nghi Thu lại hỏi:
– Vậy bất cứ ai “tuẫn tình” vì điện hạ, điện hạ cũng sẽ lập tức lấy người đó làm vợ sao?
Uất Trì Việt lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói:
– Sẽ không.
Hắn ngàn lần khẳng định, nếu đổi lại là người khác đâm đầu chết trên quan tài của hắn, hắn có thể bất ngờ, có thể cảm động, sẽ muốn đền bù, nhưng tuyệt đối sẽ không cưới nàng làm vợ.
Nhưng hắn lại không giải thích được, bản thân lúc ấy vì sao nhất định phải cưới Thẩm Nghi Thu. Có lẽ bởi vì kiếp trước bọn họ vốn là vợ chồng, bởi vì ở sâu trong đáy lòng hắn vẫn luôn chôn giấu sự tiếc nuối mà chính bản thân hắn cũng chưa bao giờ nhận ra.
Chính hắn cũng không phân biệt được rõ ràng nên cũng không có cách nào giải thích để cho Thẩm Nghi Thu hiểu được. Hắn liền cẩn thận từng li từng tí vươn tay ra, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai nàng:
– Tiểu Hoàn, đời trước là đời trước. Một đời nàng, nàng ở cùng với ta chẳng lẽ không hạnh phúc sao?
Thẩm Nghi Thu vốn định dứt khoát phủ nhận, nhưng không khỏi bị một lời của hắn làm khơi gợi lên một chút hồi ức của những ngày qua. Thời gian của một năm này đúng thực là nàng sống rất vui vẻ, từ khi phụ mẫu qua đời, đã rất nhiều năm rồi nàng chưa từng được vui vẻ như thế.
Dù bắt đầu từ hiểu lầm, nhưng những tình ý cùng động tâm lại là thật.
Uất Trì Việt trông thấy sắc mặt nàng đã hòa hoãn hơn, lập tức thuận theo cột mà leo lên, đưa nàng ôm chặt vào lòng:
– Tiểu Hoàn, đời trước là ta không tốt. Đời này giữa chúng ta sẽ không có người khác, chúng ta cứ như bây giờ, làm một đôi vợ chồng sống hạnh phúc đến hết một đời…
Lời còn chưa dứt, Thẩm Nghi Thu chui từ trong ngực hắn ra ngoài, đẩy mạnh hắn ra, vành mắt đỏ bừng nói:
– Đa tạ điện hạ đã thương tình, nhưng thần thiếp chịu không nổi.
Uất Trì Việt chưa từng ngờ tới nàng sẽ mang phản ứng này, nhất thời đầu váng mắt hoa.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Đời trước điện hạ muốn một Thái tử phi cùng Hoàng hậu hiền lương thục đức, ta liền cố gắng hết sức để làm. Đời này chàng muốn phong hoa tuyết nguyệt, muốn một đời một kiếp chỉ có hai người, muốn ta phải giao trái tim mình ra, ta cũng phải làm theo sao sao?
Nàng cố gắng bình ổn lại nhịp tim đang đập nhanh kịch liệt:
– Nhưng mà cũng phải, điện hạ với thiếp vốn khác nhau một trời một vực. Thiếp gả vào Đông cung, cơm áo hay sinh hoạt hằng ngày, không có cái gì là không dựa vào ân điển mà điện hạ ban cho. Đến thân thể này cũng không phải là của thần thiếp, ngay cả cái mệnh tiện này cũng đều thuộc quyền sở hữu của điện hạ.
Nàng nhìn thẳng vào Uất Trì Việt, bình tĩnh nói:
– Tất cả mọi thứ của thiếp đều là của điện hạ. Chỉ có trái tim này, cho dù cũng chẳng đáng giá, nhưng thiếp vẫn muốn được làm chủ nó. Xin thứ cho thiếp không thể nghe lời.
Mỗi một câu nàng nói, trái tim Uất Trì Việt lại co rút một lần. Đến khi chữ cuối cùng rơi xuống, hắn đã có chút không thể thở nổi.
Hắn dù thân là quân vương, nhưng so với người khác cũng đâu phải là có nhiều hơn mấy trái tim. Chỉ có một một cái duy nhất đã không chút do dự mà trao cho nàng rồi, hắn không biết mình còn thứ gì có thể cho nàng nữa.
Trái tim của hắn cũng biết đau, cũng biết chảy máu, so với người khác cũng không cứng rắn hơn bao nhiêu.
Thẩm Nghi Thu đem thần sắc của hắn nhìn ở trong mắt, trái tim đau đớn co rút liên hồi. Lời nói thì dễ dàng như thế, nhưng trái tim đã trao đi thì làm sao dễ dàng lấy lại được?
Uất Trì Việt nói khẽ:
– Tiểu Hoàn, nàng biết rõ không phải như vậy mà. Nàng muốn cái gì, ta đều sẽ cho nàng hết…
Thẩm Nghi Thu nói:
– Ân điển của điện hạ, thiếp đều không cần. Thứ thiếp muốn, điện hạ cũng không cho được.
Uất Trì Việt nhìn nàng thật sâu, nói bằng giọng khàn khàn:
– Chỉ cần nàng nói một tiếng.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Thiếp chỉ muốn tự do tự tại, muốn tâm không phải lo lắng. Điện hạ có thể cho không?
Uất Trì Việt không khỏi cười khổ. Yêu thương một người, ngay cả trái tim cũng để trên người nàng, vui buồn đều bị nàng tác động, lúc nào cũng lo lắng bất an. Ngay cả mọi thứ trong cuộc sống cũng không thể theo ý mình, hắn cũng đâu biết cái gì gọi là tự do?
Trong lúc nhất thời hai người đều không nói chuyện, bên trong tẩm điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có ngọn nến giữa phòng đang thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra âm thanh “tí tách” mơ hồ.
Tâm trạng của Thẩm Nghi Thu dần bình tĩnh trở lại, lấy lại tinh thần, phát hiện những lời mình vừa nói đã đủ để bị phế mười tám lần rồi.
Nàng không khỏi tự giễu. Chuyện cậy sủng sinh kiêu thế này, vậy mà cũng có một ngày xảy ra trên người nàng.
Nàng động đậy khóe miệng, đứng dậy xuống giường, cung kính hạ bái hành lễ với người nam nhân:
– Thần thiếp đi quá giới hạn, xin điện hạ giáng tội.
Uất Trì Việt khẽ giật mình, không tự chủ được muốn đi tới đỡ nàng, nhưng cánh tay lại không nâng lên nổi.
Nàng nói nhiều lời như vậy, cũng không bằng một cái quỳ này. Một tiếng xin lỗi này khiến hắn vô cùng khổ sở.
Hắn xoay người ngồi dậy, phủ thêm áo ngoài rồi đi vòng qua bình phong.
Đi ra được mấy bước, hắn nhìn thấy Tố Nga đang đứng bên cạnh cửa tẩm điện, tay cầm đèn, vẻ mặt bất an.
Uất Trì Việt dừng chân lại, nhìn vào hướng trong điện một chút rồi nói với Tố Nga:
– Đỡ nương tử đứng dậy, trên mặt đất lạnh.