Edit: Hà Thu
Uất Trì Việt lúc này mới nhớ ra hình như lúc nãy cung nhân có chuyện muốn bẩm báo, chỉ là tại hắn đi vội quá, không nghe được nàng nói hết.
Bây giờ nửa đêm mà đem đứa nhỏ này trả lại cho Tứ công chúa ở Ngưng Vân viện thì chắc là không được, chỉ đành chấp nhận như thế này cho hết một đêm thôi. Uất Trì Việt nhìn thấy dáng vẻ đang ngủ ngon lành của Thái tử phi, trong lòng sinh ra mấy phần không cam tâm.
Ngày hôm nay, chuyện ở trong sơn cốc khiến lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn, nhưng đến cuối cùng lúc đó vẫn đang là ban ngày, da mặt Thẩm Nghi Thu lại mỏng như thế, hắn cũng không dám làm gì quá đáng. Hắn chỉ mong nhanh tới buổi tối để được lên giường âu yếm yêu thương người trong lòng, vậy mà hình như không ai muốn để cho hắn đạt được ước nguyện thì phải.
Buổi tối tiệc tan rõ muộn, đến lúc trở về Thiếu Dương viện thì lại bị biểu muội ngăn ở trước cửa. Vất vả lắm lưới đuổi người đi được, đến lúc vào giường thì chỗ lại bị người ta chiếm mất.
Thái tử càng nghĩ càng thấy bực. Trong lúc nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được biện pháp gì, đành phải đi tắm rửa qua loa một chút trước. Đến lúc thay đổi quần áo ngủ xong xuôi, trở về đã thấy đứa bé kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, vậy mà nó dám ôm cổ Thẩm Nghi Thu.
Uất Trì Việt uể oải nằm nghiêng trên chiếc giường bên ngoài. Có suy nghĩ muốn tới ôm Thẩm Nghi Thu, nhưng lại ngại trên giường đang có trẻ con nằm. Cho dù nó ngủ say không biết gì, nhưng hắn cũng không dám làm ra hành động suồng sã nào hết, chỉ có thể nén giận mà nằm một mình.
Vừa nãy hắn uống rượu không nhiều không ít, vừa vặn khiến hắn không ngủ được, cả người phấn khởi không thôi.
Hắn nằm ngửa mặt lên trời một hồi, cuối cùng vẫn không bình tâm lại được. Nhờ ánh trăng, hắn đánh giá đứa nhỏ kia một chút. Hắn bỗng nhiên đánh liều, rón rén ôm lấy đứa bé kia rồi bế nó dịch ra bên ngoài mép giường, còn bản thân thì chui vào nằm giữa hai người họ. Coi như hôm nay hắn không thể đạt được mong muốn, nhưng cũng không thể để tên tiểu lưu manh này độc chiếm tiểu Hoàn được.
Trong giấc mộng tiểu thế tử khẽ nhíu mày, miệng nhỏ chu lên, thổi ra mấy cái bong bóng nước. Nó trở mình quay sang bên kia, người cong thành con tôm nhỏ, tiếp tục nằm ngáy o o.
Trong lòng Uất Trì Việt cảm thấy dễ chịu hơn một chút, từ từ nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết đã ngủ được bao lâu, hắn mơ mơ màng màng cảm thấy có cái gì đó đang đặt ở trước ngực mình. Vừa mở mắt ra nhìn, ngay lập tức đối mặt với đôi mắt đen lúng liếng to tròn của đứa nhỏ.
Uất Trì Việt tỉnh táo trong nháy mắt. Hắn xem xét một chút, liền nhận ra đứa nhỏ này đang muốn bò qua người mình.
Thái tử điện hạ cùng tiểu thế tử cứ mắt lớn trừng mắt bé.
Một lát sau, Uất Trì Việt chợt thấy miệng đứa nhỏ kia xị xuống, hắn thầm kêu lên không ổn. Quả nhiên đứa bé kia “oa” lên một tiếng, gào khóc thất thanh.
Thẩm Nghi Thu giật mình ngồi dậy sau giấc ngủ mơ. Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, nhất thời không biết mình đang ở chỗ nào. Đời trước, sau khi nàng sinh non đứa con thứ hai xong, nhiều lần trong giấc mộng nàng vẫn hoảng hốt khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non. Mỗi lần như vậy đều sẽ giật mình tỉnh lại, vừa mờ mịt vừa phí công đi tìm đứa nhỏ không tồn tại kia.
Cũng may vào khoảnh khắc nàng tìm được nơi tiếng khóc phát ra, nàng lập tức tỉnh táo lại. Đem tiểu thế tử đang gào khóc ôm vào trong ngực, nói khẽ:
– Đứa trẻ ngoan, sao lại khóc? Đừng sợ, có cữu mẫu ở đây rồi.
Nàng ôm đứa nhỏ một hồi, lúc này mới phát hiện ra Uất Trì Việt:
– Điện hạ trở về từ bao giờ thế?
Uất Trì Việt nói:
– Khoảng chừng giờ tý* là tan tiệc.
* 23h-1h sáng hôm sau.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu, tiếp tục vỗ nhẹ lên lưng tiểu thế tử vẫn đang khóc không ngừng:
– Làm sao đang ngủ ngon thì lại tỉnh giấc thế? Đừng khóc, đừng khóc, a nha…
Trong đầu Uất Trì Việt lóe lên một tia sáng:
– Nhất định là sợ người lạ rồi, không phải nó nhớ a nương thì chính là muốn nhũ mẫu. Để cô sai người bọc hết chăn chiếu rồi đưa nó trở về.
Ai cũng biết từ khi tiểu thế tử cai sữa đã phải ngủ một mình rồi. Tứ công chúa thích đi du ngoạn bốn phương, thường xuyên mang theo nhi tử chạy tán loạn khắp nơi. Hôm nay rời cung, mai tới trang viên, đương nhiên không thể nào lạ giường lạ người được.
Thái tử còn chưa dứt lời, đứa bé kia liền khóc nấc lên nói:
– Cữu mẫu, Đại lang muốn ôm cữu mẫu ngủ…
Trái tim Thẩm Nghi Thu mềm nhũn thành vũng nước:
– Được, được, cữu mẫu ôm.
Đứa bé khóc thút thít thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng im lặng.
Kế hoạch của Thái tử thất bại, cũng không thể nào cứ đi so đo với một đứa bé tóc còn để chỏm mãi được, đành phải đổi vị trí cho nó.
Không nghĩ rằng hắn vừa mới nằm xuống, đứa bé kia lại đưa tay đẩy hắn:
– A cữu đi ra…
Uất Trì Việt không thể tin nổi:
– Ngươi nói cái gì?
Thái tử bình thường ít khi cười nói, cũng không như Ngũ hoàng tử luôn làm trò vui cho bọn trẻ con cười đùa. Thế nên những đứa trẻ trong dòng họ rất ít khi thân cận với hắn.
Trước kia tiểu thế tử đã cảm giác được vị Tam cữu cữu này không dễ sống chung, luôn có chút sợ hãi hắn. Bây giờ trông thấy hắn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn liền bị dọa phải ôm chặt lấy Thẩm Nghi Thu, “oa” một tiếng lại tiếp tục khóc lớn hơn.
Đứa bé này thừa hưởng khí phách của mẹ nó, tiếng khóc mười phần khí thế, âm thanh cứ văng vẳng bên tai. Uất Trì Việt chỉ cảm thấy mây đen trên đỉnh đầu đều bị tiếng khóc của nó doạ cho chạy hết rồi.
Thẩm Nghi Thu thương xót đứa nhỏ, nhịn không được nói:
– Điện hạ, cứ để tiểu thế tử khóc mãi như thế này cũng không phải là biện pháp…
Uất Trì Việt nhíu mày:
– Đại lang, đừng khóc.
Tiểu thế tử không để ý tới hắn, càng khóc ác liệt hơn.
Thái tử nói:
– Đứa nhỏ này tinh ranh xảo trá, chắc chắn tám phần là đang khóc giả vờ.
Tiểu thế tử nghe vậy, lại ngẩng mặt lên tiếp tục khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, âm thanh vang vọng, so với cơn dông tố mùa hè còn dữ dội hơn.
Tim Thẩm Nghi Thu như bị đao cắt, ngữ khí gấp gáp:
– Điện hạ!
Vừa nói vừa lau nước mắt cho đứa nhỏ.
Uất Trì Việt vừa nghe là biết nàng giận rồi. Hắn bĩu môi nói:
– Được rồi, là ta hiểu lầm hắn.
Tiểu thế tử thấy có người làm chỗ dựa cho mình chống lại hắn, cũng không còn sợ tên Tam cữu hung thần ác sát này nữa, đưa tay đẩy hắn ra:
– Không muốn a cữu, Đại lang không thích a cữu…
Uất Trì Việt cau mày, sang định nói thêm gì đó, chợt đối diện với ánh mắt khiển trách của Thẩm Nghi Thu. Hắn đành phải đem lời nuốt trở về, không thể làm gì khác ngoài nói:
– Được, cô đi tới trắc điện ngủ.
Dứt lời khoác áo xuống giường.
Tiểu thế tử lập tức nín khóc mỉm cười, nằm ở trong ngực Thẩm Nghi Thu, nói với giọng nhỏ nhẹ nũng nịu:
– Cữu mẫu tốt, cữu mẫu giống a nương, cữu mẫu thơm thơm…
Thẩm Nghi Thu vừa nghe hắn khóc tới khàn cả giọng, trong tim vừa chua xót vừa ngọt ngào, liền hôn lên mặt hắn một cái:
– Đại lang ngoan, không phải sợ. A cữu đi rồi.
Uất Trì Việt vừa đi ra khỏi bình phong, bất chợt nghe thấy lời này, suýt chút nữa lại mất bình tĩnh.
—————
Hôm sau vẫn phải đi săn như hôm trước, trời vừa sáng Uất Trì Việt đã tới gọi Thẩm Nghi Thu. Thẩm Nghi Thu hồi tỉnh lại, khẽ lắc đầu với Thái tử, nhỏ giọng nói:
– Điện hạ, tối hôm qua thần thiếp cảm thấy bụng có chút nhâm nhẩm, hôm nay sợ là không thể đi cùng điện hạ tới bãi săn được.
Lại nhìn đứa bé còn đang ngủ say ở bên cạnh một chút:
– Huống hồ tiểu thế tử còn đang ngủ, thần thiếp dậy e là sẽ đánh thức hắn.
Thẩm Nghi Thu uống theo phương thuốc của Đào phụng ngự một thời gian, nguyệt tín cũng đã chuẩn ngày hơn so với trước đây. Uất Trì Việt tính toán, không sai biệt lắm thì cũng là mấy ngày này. Hắn nói:
– Thân thể nàng không khỏe thì cứ ở dưới chân núi nghỉ ngơi đi.
Dứt lời liền liếc đứa bé kia một cái:
– Đợi hắn tỉnh rồi thì gọi ma ma tới đưa hắn về Ngưng Vân viện đi. Tiểu tử này thích quấy rầy người khác lắm, giống y hệt tính của a nương nó.
Thẩm Nghi Thu liền nói:
– Đâu có quấy rầy gì đâu? Thiếp còn chưa từng thấy qua đứa nhỏ nào vừa biết điều lại đáng yêu như vậy cả. Tứ tỷ còn phải đi săn, về Ngưng Vân viện cũng chỉ có mấy người hạ nhân hầu hạ. Ở lại nơi này thiếp còn có thể chăm sóc một hai.
Không đợi Uất Trì Việt một miệng, nàng đã một hơi nói tiếp:
– Điện hạ cứ đi săn đi, không cần phải lo cho chúng ta.
Uất Trì Việt nghẹn họng, tức giận liếc nhìn tiểu thế tử khuôn mặt đỏ bừng, suy nghĩ một chút rồi nói:
– Ta không đi săn nữa, hôm qua môn hạ tỉnh đưa tấu chương mới đến, ta còn chưa kịp xem.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Mỗi năm chỉ có một lần đi săn thôi, điện hạ cứ bỏ lỡ như vậy mà không tiếc sao?
Uất Trì Việt nói:
– Chính sự quan trọng hơn. Lúc nào rảnh rỗi thì đi tới vườn Thượng Uyển săn bắn cũng được, không tiếc.
Thẩm Nghi Thu thấy hắn đã quyết định chủ ý, cũng không khuyên giải nữa. Chỉ dịch góc chăn thay cho tiểu thế tử, rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Uất Trì Việt tới đông hiên phê duyệt tấu chương. Đợi tới khi hai người một lớn một nhỏ kia tỉnh lại, lúc này ba người mới cùng nhau dùng đồ ăn sáng.
Thái tử nhìn Thái tử phi cứ đút từng thìa từng thìa cho đứa bé kia. Hắn chỉ muốn nói với nàng một câu, vậy mà tên nhóc đáng ghét kia lại chen ngang, làm nũng bán si. Thật khiến cho người ta giận sôi máu.
Dùng xong đồ ăn sáng, Thẩm Nghi Thu thấy trời vừa có nắng vừa có gió, liền dẫn đứa nhỏ cùng Nhật tương quân ra sau vườn chơi.
Uất Trì Việt có ý muốn đi cùng. Thẩm Nghi Thu lại nhìn lướt qua đống thư văn đang chồng chất trên bàn hắn nói:
– Điện hạ không cần phải đi cùng chúng ta, chính sự quan trọng hơn. Ban ngày phê duyệt nhiều thêm mấy quyển, đêm đến cũng có thể đi ngủ sớm, đỡ tổn hại đến sức khỏe.
Thấy Thái tử phi quan tâm mình như vậy, Thái tử làm sao có thể gạt đi ý tốt của nàng được. Chỉ dành phải đưa mắt nhìn chằm chằm hai người một chó đi ra khỏi cửa.
Bọn họ chơi đùa hết nửa ngày mới trở về.
Uất Trì Việt nghe thấy động tĩnh, liền đi ra ngoài hiên, liền thấy Thái tử phi một tay nắm tay đứa bé, trong ngực lại ôm một bó hoa Hồng mai lớn, ánh mắt tràn đầy ý cười. Hắn không tự chủ được mà đứng nhìn tới ngây người.
Trong tay tiểu thế tử cũng cầm một đóa Hồng mai nhỏ, phía trên có hai bông đang chớm nở và bốn năm nụ hoa. Hắn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, đưa bàn tay nhỏ ra:
– Hoa hoa, cữu mẫu cầm.
Thẩm Nghi Thu đưa tay ra đón lấy, tiểu thế tử lại nắm chặt tay không chịu đưa ra:
– Đại lang cầm…
Thẩm Nghi Thu hiểu ra:
– Có phải Đại lang muốn cài hoa cho cữu mẫu không?
Tiểu thế tử gật đầu.
Thẩm Nghi Thu mỉm cười ngồi xổm xuống, khẽ nghiêng đầu.
Quả nhiên tiểu thế tử đi về phía trước, đem bông Hồng mai trong tay cài sâu vào bên trong búi tóc của Thẩm Nghi Thu. Sau đó lại “chụt” một tiếng, hôn lên gương mặt của Thẩm Nghi Thu một cái:
– Cữu mẫu đẹp quá.
Uất Trì Việt nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm. Hắn chỉ cảm thấy mình làm người hai đời rồi, thủ đoạn lại không cao minh bằng một đứa trẻ con.
Hắn lập tức hiểu ra. Nhất định là do Tứ tỷ với phò mã, hai người làm chuyện không biết xấu hổ ở trước mặt nó, đứa nhỏ này mới biết mà học theo.
Hắn giận không có chỗ phát tiết, chỉ nặng nề ho khan hai tiếng.
Thẩm Nghi Thu đứng thẳng người lên, sờ sờ cái gáy của tiểu thế tử. Sau đó mỉm cười đi về phía Uất Trì Việt, cúi đầu rút từ trong ngực ra một nhánh Hồng mai rồi đưa cho hắn:
– Xin điện hạ vui vẻ nhận cho.
Uất Trì Việt nhận hoa, bẻ cái nhánh dài phía sau đi, học theo tiểu thế tử, cắm bông hoa vào bên trong búi tóc của Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
– Điện hạ, ngay trước mặt trẻ con…
Uất Trì Việt vòng tay qua eo nàng rồi chụp về phía trước. Hắn liếc tiểu thế tử một cái rồi nặng nề hôn lên má Thẩm Nghi Thu một cái.