Edit: Hà Thu
Thẩm Nghi Thu đột nhiên đứng dậy khiến cho hai tiểu tỳ nữ bị dọa nhảy dựng lên.
Tố Nga vội càng gỡ chiếc áo choàng treo bên trên xuống khoác lên người nàng:
– Tiểu nương tử sao vậy?
Thẩm Nghĩ Thu cảm thấy trong ngực có chút khó chịu:
– Mới vừa rồi ngươi hát cái gì vậy? Hát lại một lần nữa cho ta nghe.
Tố Nga không hiểu chuyện gì nhưng vẫn hát lại bài đồng dao kia một lần.
Tố Nga hát thêm một câu, sắc mặt Thẩm Nghi Thu liền trắng thêm một phần. Sau khi hát xong cả bốn câu, gương mặt của nàng đã trắng bệch.
Bài này đâu phải hát về Thẩm tam nương, rõ ràng là hát về nàng!
Hai tiểu tỳ bị bộ dạng này của nàng dọa sợ, Tương Nga bèn dùng mu bàn tay áp lên trán nàng:
– Tiểu nương tử sao thế? Sao lại mang bộ dáng mất hồn thế này?
Nói rồi nàng quay đầu nhìn Tố Nga một chút, oán giận nói:
– Tiểu nương tử còn đang ngủ, ngươi lại đi hát mấy bài hát ma quỷ này làm cái gì?
Thẩm Nghĩ Thu lấy lại bình tĩnh, yếu ớt khoát khoát tay:
– Không sao, cầm chén trà tới đây.
Nàng cần ổn định tinh thần lại một chút.
Uống xong nửa chén trà nóng, nàng rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh để phân tích rõ ràng nguyên nhân hậu quả.
Đầu tiên là xuất xứ của bài đồng dao này.
Nàng cùng với Ninh gia kết thân, người Thẩm gia đối với nàng đã không còn hy vọng. Thẩm lão phu nhân cũng đã chết tâm, tin đồn này sẽ không bao giờ xuất phát từ Thẩm gia, như vậy nơi khơi ra chuyện này chỉ có thể là ở trong cung.
Thẩm Nghĩ Thu nhíu chặt mày lại, Uất Trì Việt? Hắn nhớ rõ chuyện của kiếp trước sao?
Nàng suy nghĩ qua một chút ngay lập tức liền bác bỏ suy nghĩ này. Nếu Uất Trì Việt nhớ rõ chuyện kiếp trước, hắn nhất định sẽ tránh nàng, mỗi người đi một ngả, tuyệt đối sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy để cưới nàng.
Hắn nhất định là không nhớ được chuyện cũ của kiếp trước.
Hay chẳng lẽ lần trước vào cung, không cẩn thận lọt vào mắt của hắn? Cái này thì lại càng vô lý hơn.
Uất Trì Việt vô cùng yêu thích biểu muội Hà Uyển Huệ, nàng cũng chả phải yêu cơ hoạ quốc, gặp một lần liền khiến người khác thần hồn điên đảo. Nếu nàng có khả năng như vậy, thì đời trước nàng đã không phải vất vả đến thế.
Thẩm Nghi Thu thầm thở dài, chuyện này hơn phân nửa là bởi vì nàng vào cung yết kiến sau đó được Trương hoàng hậu chọn trúng.
Mặc dù trong lòng có chút bối rối, nhưng dựa theo những gì nàng biết về Trương hoàng hậu ở kiếp trước thì bà ấy cũng không phải là người thích ép buộc người khác như vậy.
Nhưng nếu loại bỏ nguyên do này thì nàng cũng không nghĩ ra được nguyên do nào khác nữa.
Bây giờ cho dù là như thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra, nếu cứ cố điều tra cho rõ nguyên nhân thì chi bằng nên nghĩ tới biện pháp đối phó.
Lời đồn này mới được lưu truyền thời gian gần đây, nên có thể thấy trong cung có ý nghĩ này cũng là chuyện mới đây.
Hoàng thái tử sắc lập thái tử phi vốn không phải chuyện nhỏ, nhất định phải xin chiếu chỉ của hoàng đế, lại phải nhờ Hàn Lâm học sĩ mô phỏng lại chiếu chỉ, sau đó còn phải qua tam tỉnh, lục bộ* xét duyệt một lần. Một đống lễ nghi phiền phức, để hoàn thành tất cả các việc này, ít nhất phải cần hơn một tuần lễ.
* Tam tỉnh lục bộ (tiếng Trung: 三省六部) là một quan chế từng được các triều đại phong kiến Trung Quốc sử dụng. Tam tỉnh là Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh; lục bộ trực thuộc Thượng thư tỉnh, gồm có Lại bộ, Hộ bộ, Lễ bộ, Binh bộ, Hình bộ, Công bộ. Mỗi bộ đều chia làm 4 ty, tổng cộng 24 ty.
Trong lúc này, chỉ cần cùng Ninh gia quyết định xong,…
Nghĩ đến Ninh gia, hai mắt nàng liền ảm đạm. Kiếp trước nàng không có quan hệ gì với Ninh gia, nhưng nàng cũng biết Ninh lão thượng thư nổi tiếng thận trọng. Cũng bởi vì năm đó suýt chút nữa bị liên luỵ bởi vụ án Lương vương mưu phản nên những năm này càng ngày càng cẩn thận hơn.
Ngay khi tin đồn này xuất hiện, Ninh gia rất có thể sẽ nảy sinh ý định rút lui, tìm lợi tránh hại.
Nhưng Thẩm Nghi Thu rất rõ Uất Trì Việt là người công tư phân minh. Chỉ cần có tài là hắn sẽ trọng dụng, tuyệt đối sẽ không lấy việc công báo thù riêng.
Chính là nếu hắn muốn lấy nàng, cũng sẽ không vì chuyện kia mà ghi hận với người Ninh gia. Huống chi hắn căn bản không muốn cưới nàng, nếu Ninh gia lấy nàng, có khi còn giúp cho hắn một chuyện lớn.
Đáng tiếc người nhà họ Ninh không biết, nàng cũng không có cách nào để thuyết phục bọn họ.
Vì kế hoạch hôm nay, nàng chỉ có thể hẹn gặp Ninh thập nhất lang một lần trước vậy.
Nếu còn có một chút hy vọng sống, nàng cũng nên tranh giành một chuyến.
Huống chi hôm đó ở trong rừng đào, nàng với Ninh thập nhất lang cũng xem như đã ước định cả đời.
Hôn nhân là chuyện tốt của hai họ, cũng là chuyện tốt của hai người.
Cho dù cuối cùng nhân duyên có không thành thì cũng nên có lời giải thích.
Thẩm Nghi Thu trong lòng quyết định thật nhanh, nháy mắt nảy ra một ý tưởng.
Hải ngày sau chính là Đoan Ngọ, nàng vốn đã hẹn với biểu tỷ Thiệu Vân gặp mặt ở chùa Giao Quang tự phía tây thành. Nàng rất khó có thể ra khỏi Thẩm phủ một lần, đây cũng là cơ hội duy nhất nàng có thể gặp được Ninh thập nhất vào hiện tại.
Nàng là một nữ tử khuê các, lại lén lút viết thư muốn cùng nam tử gặp mặt riêng tư. Nói như thế nào thì cũng là một chuyện rất khó mở miệng, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rất cấp bách rồi nên cũng chả suy nghĩ được nhiều như thế.
Thẩm Nghi Thu làm người đã hai đời nhưng cũng chưa từng làm qua loại chuyện như vậy nên trái tim không khỏi đập loạn xạ.
Cho dù đời trước sau khi Uất Trì Việt chết đi, nàng liều mình giam lỏng hai vị thân vương, cùng quần thần tranh đấu nảy lửa cũng chưa từng có giờ phút khó xử như bây giờ.
Nàng dùng mu bàn tay lạnh buốt dán lên gương mặt nóng hổi, âm thầm hạ quyết tâm. Nàng lập tức sai hạ nhân đi lấy bút mực và giấy viết thư, đang muốn nâng bút lên để viết thì có một tỳ nữ vén rèm tiến vào bẩm báo:
– Tiểu nương tử, tiểu lang quân nhà Thiệu gia đưa thiếp mời tới đây, hiện giờ đang chờ ở bên trong đại sảnh trước sân.
Thiệu gia chỉ có duy nhất một vị tiểu lang quân, chính là biểu huynh của nàng – Thiệu Trạch.
Biểu huynh từ nhỏ sợ nhất là Thẩm lão phu nhân, nếu không có chuyện gì tuyệt đối sẽ không tới đây hỏi thăm.
Chỉ cần hai ngày nữa là nàng sẽ tới nhà cậu, tới lúc đó kiểu gì cũng có thể gặp mặt nói chuyện. Huynh ấy sớm không tới, muộn không tới, lại tới vào lúc này. Rốt cuộc là có chuyện gì được chứ?
Thẩm Nghi Thu đặt bút xuống, đưa bức thư đang viết dở cho Tố Nga cất đi. Nàng đổi lại y phục thường mặc để gặp khách, chải lại búi tóc một lần nữa, trong lòng một bụng nghi ngờ đi về phía trước viện.
Nếu đổi lại là trước đây, Thẩm lão phu nhân đương nhiên sẽ sai Phùng ma ma đứng ở trong viện để quan sát thật kỹ. Nhưng bây giờ như biết Thiệu gia tới đây vì chuyện gì rồi nên không còn canh phòng nghiêm ngặt giống như trước nữa.
Nàng đi tới bên trong gian phòng, thấy Thiệu Trạch ngồi bó tay bó chân ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Còn Ngũ đường huynh của Thẩm gia nhị phòng đang ở bên cạnh đón tiếp.
Vóc dáng của Thiệu Trạch so với những người thiếu niên khác bình thường đã cao lớn hơn rất nhiều, bây giờ ngồi ở trên ghế thì giống y như một toà núi vừa cao vừa dốc. Tuổi của hắn với Ngũ lang Thẩm gia cũng khá tương đương nhau, chỉ là hắn cao hơn Ngũ lang tận một cái đầu.
Thẩm Nghi Thu đi vào rồi hướng vào chỗ hai vị huynh trưởng hành lễ.
Thiệu Trạch thấy biểu muội tới, tự dưng thở phào một hơi.
Thẩm Nghi Thu quay sang Thẩm ngũ lang nói:
– Đã làm phiền Ngũ đường huynh đón tiếp rồi.
Thẩm ngũ lang vốn đối với tên tiểu tử nghèo hèn kia cũng chẳng hài lòng lắm. Hắn thứ nhất không am hiểu văn thơ ca phú, thứ hai là cũng không biết cưỡi ngựa săn bắn. Mới nói tới Bình Khang phường, mặt tên kia liền giống như là que sắt bị nung đỏ, đúng là chả có chút thú vị nào.
Hắn đã sớm mất hết kiên nhẫn, thấy biểu muội tới liền đứng dậy cáo lỗi "không tiếp được nữa" rồi quay người rời đi.
Thiệu Trạch sau đó liền thở phào một hơi, hắn vốn không giỏi nói chuyện. Chỉ có nói đến mấy chuyện như bày binh bố trận, múa đao múa thương mới khiến cho hắn cảm thấy hứng thú, mới có thể từ đó mà nói hết chuyện này tới chuyện kia được.
Mà sở thích của nhóm công tử như Thẩm gia lại khác nhau một trời một vực với hắn. Nếu hắn cùng bọn họ gặp mặt nói chuyện, đúng là chỉ có thể ngồi mà trừng mắt nhìn nhau thôi.
Thẩm Nghi Thu sau khi nhìn thấy thần sắc như vừa "sống sót sau đại nạn" của Thiệu Trạch liền không nhịn được cười, nhất thời mấy sự buồn phiền bực bội trong lòng cũng ném hết sang một bên:
– A huynh sao lại tới đây? A cữu, cữu mẫu với Vân biểu tỷ vẫn khoẻ chứ?
Hàn huyên qua lại mấy câu, Thiệu Trạch nhìn liếc qua nha đầu Tố Nga đứng bên cạnh Thẩm Nghi Thu, vẻ mặt như kiểu muốn nói lại thôi.
Thẩm Nghi Thu lập tức hiểu ý:
– Không sao đâu a huynh. Huynh có chuyện gì cứ nói thẳng ra là được.
Thiệu Trạch lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp nhỏ bằng sơn mài màu đen được khảm ngọc trai. Ngoài hộp được dán kín bằng sáp, giống như là đang cất giấu một bí mật nào đó.
Thiệu Trạch đặt chiếc hộp nhỏ lên bàn cạnh chén trà:
– Đây là vật Ninh Thập nhất lang nhờ bạn đồng môn ở Quốc tử giám chuyển tới cho ta. Hắn căn dặn ta phải tự tay đưa tới cho muội, cho nên ta cũng không dám nói cho a Nương với a Vân biết.
– Làm phiền a huynh.
Thẩm Nghi Thu cười nói.
Nàng đã đoán được vật trong hộp là cái gì rồi, nhưng nàng vẫn từ từ rút ra một nhành hoa tơ anh vũ trâm vàng, đẩy lớp sáp bên ngoài ra rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp.
Một chiếc khăn tay bằng lụa trơn, ở trong góc còn được thêu một đóa diên vĩ màu tím nhỏ, hiện giờ nó được gấp thành hình vuông và đang xếp ngay ngắn ở bên trong hộp.
Tố Nga nhìn thoáng qua một chút liền nhận ra ngay đây là đồ vật của tiểu nương nhà mình, chính là vật mà người đã đưa cho Ninh thập nhất công tử ngày gặp mặt hôm đó. Nhưng bây giờ vì sao vật này lại quay về nơi này? Nàng nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được.
Thiệu Trạch dù có ngốc nghếch đên đâu đi chăng nữa, khi nhìn vật này cũng đoán ra được đây là tín vật của hai người.
Hắn xấu hổ tới mức mặt cũng không biết nên giấu vào đâu, luống cuống đưa mắt nhìn sắc mặt của biểu muội:
– A… a muội…!
Hắn muốn mở lời động viên muội muội mấy câu nhưng hắn cũng không biết loại chuyện như thế này thì nên động viên như thế nào.
Khi còn nhỏ cho dù là xảy ra chuyện gì, chỉ cần xoa đầu nàng một cái rồi nói một câu:
– Tiểu Hoàn đừng khóc. Để huynh đi vào phòng của A nương lấy kẹo cho muội ăn nhé.
Chỉ cần như thế là mọi chuyện lại bình thường trở lại.
Nhưng hôm nay liều thuốc này đối với biểu muội đã trưởng thành thì không thể nào dùng được nữa.
Thẩm Nghi Thu nhìn ra được sự bối rối của biểu huynh, nhàn nhạt cười nói:
– A huynh đừng lo lắng, ta không sao.
Nàng lấy cái khăn trong hộp sơn mài ra, đẩy chiếc hộp không trở về phía huynh trưởng:
– Làm phiền A huynh đem chiếc hộp này đưa lại cho Ninh công tử. Cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi, không đáng để trong chiếc hộp quý giá như vậy.
Một chiếc hộp tốt như vậy không nên dùng để đựng một chiếc khăn tay cũ.
Một tiểu lang quân tốt như vậy cũng không nên để làm thành thuyền cho nàng qua sông.
Thiệu Trạch chỉ biết việc hôn nhân của biểu muội với Ninh gia e rằng là không thành được nữa, nhưng hắn cũng không biết lý do tại sao.
Hắn nghe người ta nói, nếu người ta càng thương tâm thì lại càng giả bộ điềm nhiên như không có chuyện gì. Nếu để lâu thì mọi chuyện sẽ càng thêm phiền phức, nhất định phải nhanh chóng giải quyết kịp thời.
Cho nên sau khi nhìn thấy bộ dạng này của biểu muội, hắn càng thêm luống cuống tay chân.
Hắn khó xử gãi lỗ tai:
– A muội… Người ta thường nói… cái kia… Nếu chuyện cũ không cho qua thì chuyện mới tốt lành sẽ không tới…
Thẩm Nghi Thu nghĩ thầm, đâu có phải là "cũ đi mới đến", mà là mới đi, cũ thì âm hồn bất tán, đang muốn ngóc đầu trở lại.
Nhìn thấy dáng vẻ vò đầu bứt tai của a huynh, nàng không khỏi cười:
– A huynh, ta không sao thật mà.
Nàng lại nhàn nhạt cười một tiếng:
– A huynh sang năm sẽ thi khoa cử đúng không?
Thiệu Trạch ngượng ngùng sờ sờ cái ót, lắc đầu nói:
– Ta chỉ là một tên đầu gỗ, cho dù có đi thi khoa cử cũng chỉ làm trò cười cho thiên hạ thôi. Cha ta cũng nói ta không phải người ham học, vài ngày trước đó trong nhà cũng mời một tiên sinh chuyên dạy võ nghệ cưỡi ngựa bắn cung, chắc hơn phân nửa là ta sẽ đi theo con đường võ cử thôi.
Thẩm Nghi Thu nói:
– Cũng tốt, dạy cho a huynh thành một đại tướng quân, canh giữ ba trấn, vang danh thiên hạ. Bọn Thổ Phiền, Đột Quyết chỉ cần nghe xong uy danh của đại tướng quân là sẽ chạy mất mật ngay.
Thiệu Trạch nghe vậy lại càng thêm xấu hổ:
– A muội cứ nói đùa. Làm gì có chuyện gì dễ dàng như vậy chứ…
Hầu hết các tướng lĩnh biên cương ở triều đại này đều là người Hồ, đều xuất thân cầm quân, cho dù có được Võ cử trạng nguyên nhưng nói đến xuất thân, còn cách hàng vạn dặm nữa mới thực sự được dẫn quân đi đánh giặc.
Nhưng cữu cữu với cữu mẫu cũng chỉ có một đứa con trai này, cữu cữu thì thôi không nói nhưng cữu mẫu đời nào chịu để a huynh đi ra biên quan ăn bão, ăn cát được.
Vừa nói đến mấy chuyện này, Thiệu Trạch cũng quên luôn chuyện không vui lúc nãy.
Hai huynh muội lại hàn huyên một hồi, sau đó Thiệu Trạch đứng lên đem chiếc hộp không trên bàn cất vào trong ngực:
– A huynh về trước đây, kẻo ngồi lâu lại khiến cho Thẩm lão phu nhân khó chịu.
Thẩm Nghi Thu hiểu ra đây là biểu huynh đang nghĩ cho nàng. Nói cho cùng, cho dù Thẩm lão phu nhân có nổi nóng cũng chả làm được gì người của Thiệu gia, cuối cùng lại gây khó dễ cho nàng.
– Để tiểu Hoàn tiễn huynh.
Nàng đứng dậy đưa tiễn hắn đến ngoài cửa, rồi lại đưa tiếp ra tới bên ngoài cổng của Thẩm phủ.
Thiệu Trạch nói:
– A muội dừng bước.
Thẩm Nghi Thu gật đầu, khuôn mặt khẽ cong lên:
– A huynh thay ta hỏi thăm thất tỷ của Thích gia nhé.
Thiệu Trạch nghe xong mặt liền đỏ bừng, ngập ngừng một lúc rồi cúi đầu đi ra ngoài.
Thẩm Nghi Thu đưa mắt nhìn bóng dáng rời đi của biểu huynh, sau đó dẫn theo Tố Nga trở về viện tử của mình.
Tố Nga cũng chả dám hỏi cái gì, chỉ là suốt đường đi luôn vụng trộm dò xét sắc mặt của tiểu nương tử. Nhưng thần sắc của chủ nhân vẫn bình tĩnh, còn thỉnh thoảng cùng nàng nói đùa vài câu.
Trở lại trong viện, Thẩm Nghi Thu liền đưa chiếc khăn kia giao cho Tố Nga:
– Dọn dẹp rương quần áo bên trong đi.
Dứt lời liền gỡ búi tóc ra, nằm lại trên giường, quay sang Tố Nga đang mang vẻ mặt lo lắng kia nói:
– Mới đi tiền viện có một lượt thôi mà đã thấy mệt rồi, bây giờ ta phải ngủ bù một chút đây.
Dứt lời nàng vươn cánh tay trắng nõn ra buông màn lụa xuống.
Chuyện lớn như thế nào thì ngủ một giấc dậy cũng trôi qua thôi!