May mà Đậu Đinh ngủ rất say, không bị đánh thức.
Tô Cửu Cửu ngồi trên ghế sô pha, thở dài.
Nói thật cô không thích Tô Đình Đình, thậm chí còn hơi hận, cô không phải là trứng tròn hồ đồ, sở dĩ cô lăn giường với Lục Diễn, hoàn toàn là do em gái này ban tặng.
Nếu không uống vào ly rượu bỏ thuốc Tô Đình Đình đưa, cô sẽ không mất đi trong sạch, càng không có chuyện chưa kết hôn đã làm mẹ.
Nghĩ lại cuộc sống trong năm năm này, có khổ có ngọt, có sung sướng cũng có đau đớn, người cô cảm thấy có lỗi duy nhất là Đậu Đinh.
Đậu Đinh đã năm tuổi, vẫn luôn chưa từng gặp cha mình, càng không biết cha cậu là ai.
Cô lại thở dài, bưng cốc nước lên, chuẩn bị uống nước rồi nghỉ ngơi, có vụ án mới, hai ngày nghỉ của cô ngâm nước nóng rồi.
Mới uống một ngụm nước, thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Cốc cốc…”
Tay Tô Cửu Cửu run lên, nước trong chén xao động, rơi lên quần cô, cô vừa dùng khăn tay lau nước, vừa hỏi theo bản năng: “Ai vậy?”
Bởi vì Đậu Đinh ngủ rồi, cho nên cô nói không to, nhưng đủ để người gõ cửa nghe thấy.
Ngoài cửa không có ai đáp lại, cô lại hỏi một câu, “Là ai vậy?”
Lần này ngoài cửa mới truyền đến giọng nam trầm thấp dễ nghe.
“Là anh, Cửu Cửu.”
Tô Cửu Cửu lập tức biết là giọng Lục Tu.
Cô nhíu mày theo bản năng, không chút suy nghĩ trả lời: “Lục Tu, tôi ngủ rồi, có chuyện gì sau này hãy nói.”
Cô thật sự chịu đủ rồi, Lục Tu cố ý đúng không, biết rõ cô bất hòa với Tô Đình Đình, kết quả anh ta cãi nhau với Tô Đình Đình xong liền đến tìm cô, đây là muốn xem cô và Tô Đình Đình đánh nhau à?
Huống chi cô không muốn có một chút quan hệ gì với người đàn ông này, đây là ý nghĩ chân thực nhất trong lòng cô.
Nếu là năm năm trước, cô sẽ vì anh ta kết hôn với Tô Đình Đình, mà uống say không biết gì, thương tâm muốn chết, nhưng bây giờ cô đối với anh ta, có thể dùng “tâm như nước lặng” hoặc “không có chút liên quan” để hình dung.
Có trời mới biết, lúc này cô thật sự không chịu nổi người đàn ông này quấy rầy.
“Cửu Cửu, anh biết em còn chưa ngủ, anh không có ý khác, anh chỉ muốn nói chuyện với em…” Lục Tu không rời đi vì bị cô từ chối, lại nói thêm.
Nhưng không đợi anh ta nói xong, Tô Cửu Cửu lập tức ngắt lời anh ta, “Lục Tu, giữa chúng ta không có gì để nói, nên nói không nên nói, vừa rồi đều nói hết ở cửa rồi.”
Nói xong, cô liền nằm lên giường, tắt đèn.
Lục Tu đứng ở cửa thấy đèn trong phòng tắt đi, huống hồ cô nói dứt khoát như vậy, anh ta đành phải thôi.
Anh ta nghĩ, nếu bây giờ Tô Cửu Cửu trở về thành phố A, sau này còn cơ hội gặp mặt. Anh ta biết tối nay anh ta hơi vội vàng, theo ý anh ta, sở dĩ Tô Cửu Cửu đối xử với anh ta như vậy, là vì oán hận năm đó anh ta kết hôn với Tô Đình Đình.
“Được rồi, Cửu Cửu, bây giờ anh sẽ rời đi.” Nói xong, Lục Tu liền rời đi.
Nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa càng lúc càng xa, lúc này Tô Cửu Cửu mới ngồi dậy, bật đèn bàn lên, có vẻ đăm chiêu nghĩ gì đó.
Có ai ngờ tới, tiếng gõ cửa lại vang lên.
“Lục Tu, anh có để người ta yên không? Không phải tôi đã nói rõ rồi sao? Giữa chúng ta không có gì để nói!” Cô thở hổn hển nói về phía cửa.