Lúc anh nghĩ đến xuất thần, một người ngồi vị trí đối diện anh.
Là một cô gái, cô gái mặc chiếc váy màu trắng, mái tóc dài đen tuyền bay bay rối tung trên đầu vai, bộ dạng cô ta đoan trang xinh đẹp thanh tú, không có trang điểm, mặt mộc không có trang điểm lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.
- Xin chào, xin hỏi anh là Lục tiên sinh phải không?
Cô gái mở miệng hỏi, giọng nói dịu dàng dễ nghe, nếu định lực của người đàn ông không đủ, nghe giọng nói như thế xương cốt sẽ mềm nhũn.
Lục Diễn nâng mắt đánh giá cô gái một phen, gật đầu theo bản năng.
Không thể không nói thoạt nhìn cô gái đó, trong chớp mắt anh hoảng hốt, cho rằng nhìn thấy Tô Cửu Cửu, bởi vì lần đầu tiên anh nhìn thấy Tô Cửu Cửu, cô cho anh cảm giác như vậy.
- Để tôi giới thiệu trước, tôi tên là Chu Thiến Thiến, hai mươi hai tuổi, bây giờ đang thực tập ở công ty cha tôi.
Dường như cô gái có ấn tượng rất tốt với Lục Diễn, đôi mắt trong sáng lộ ra sùng bái.
- Tôi tên là Lục Diễn.
Lục Diễn giới thiệu thật sự quá ngắn gọn.
Tất nhiên là Chu Thiến Thiến không hài lòng với cách giới thiệu như vậy, dù sao một cái tên, căn bản không tính là giới thiệu, huống hồ cô ta biết tên của anh.
- Anh làm công việc gì thế?
Chu Thiến Thiến cũng được coi là thục nữ, tiếng tăm của Lục Diễn đều đã truyền khắp nơi, đúng kiểu trai đẹp còn tồn tại.
Lục Diễn cũng không muốn tốn thời gian với cô gái tên Chu Thiến Thiến này, đột nhiên trong đầu anh lóe sáng.
Được rồi, tha thứ cho ý nghĩ xấu xa của anh.
Trầm ngâm một lát, anh mở miệng lần nữa:
- Tôi ấy à, thực ra công việc của tôi rất là thú vị...
Chu Thiến Thiến biểu lộ bộ dạng vô cùng chờ mong, chớp mắt một cái nhìn chằm chằm vào Lục Diễn.
- Vậy tôi sẽ nói cho cô nghe một chút...
*****
- Thịnh Nam, em đừng đối xử với anh như vậy, được không?
Một người đàn ông đẹp trai đang khổ sở cầu xin cô gái đối diện anh ta.
Ngũ quan của cô gái vô cùng tinh xảo, nhưng không thích hợp với cách trang điểm đậm, đúng là xứng với cái tên Liệt Diễm Hồng, cô ta vẫn cao ngạo hất đầu, bộ dạng vênh vênh váo váo.
- Lệ thiếu, tôi không thích anh, cho nên hảo tụ hảo tán*, đừng tổn thương nhau nữa, OK?
Tiêu Thịnh Nam cũng không có biểu hiện ra một chút cảm xúc cô đơn chia tay, cô ta lạnh nhạt giống như chuyện này không liên quan đến mình.
*: gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.
Không có biện pháp, chia tay đối với cô ta mà nói, quả thực là chuyện như cơm bữa.
- Không thể nào, em yêu anh như vậy, nếu không thì em đã không ở cùng với anh.
Lệ thiếu hoàn toàn không chấp nhận được tin chia tay.
- Ai nói tôi ở bên cạnh anh là vì yêu anh? Anh đừng tự mình đa tình, tôi chỉ vì ứng phó mẹ tôi bức hôn mà thôi, còn anh, chẳng qua là bất hạnh được tôi lựa chọn mà thôi.
Tiêu Thịnh Nam không hề kiên nhẫn nói.
Nghe xong lời cô ta nói, Lệ thiếu bị đả kích:
- Được lắm Tiêu Thịnh Nam, vậy mà cô coi tôi là spare tire, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!
- Được lắm, trái lại tôi muốn nhìn xem anh sẽ không bỏ qua cho tôi thế nào.
Tiêu Thịnh Nam hoàn toàn không để tâm, trả lời anh ta một câu như vậy.
Lệ thiếu thật sự không có biện pháp với Tiêu Thịnh Nam, đành phải thở hổn hển rời đi.
Lúc Tiêu Thịnh Nam sắp rời khỏi, hình như nghe được chuyện thú vị.
- Thực ra mỗi ngày tôi đều giao tiếp với người chết, tôi là pháp y số một, công việc của tôi chính là tìm ra chứng cứ phạm tội của tội phạm từ thi thể, đương nhiên có đôi khi còn có chút phiền phức, ví dụ như, mổ bụng thi thể, mở sọ gì gì đó...
Lục Diễn thản nhiên nói xong, tuy anh cố ý nói nhưng mà những lời anh nói đều là sự thật, tất cả đều không lừa dối người khác.