Làm việc cả một ngày, Tô Cửu Cửu mệt không chịu nổi, không có biện pháp, mấy ngày nay không có án mạng, nhưng lại có không ít mấy vụ án linh tinh.
Án lớn cũng là vụ án, án nhỏ cũng là vụ án, chân ruồi bọ cũng có thịt, là vụ án cô phải phá.
Tắm nước nóng, tế bào toàn thân đều vô cùng sảng khoái, Tiểu Đậu Đinh đã ngủ thiếp đi rồi.
Cô đi đến gần, nhìn thấy khóe miệng thằng nhóc khẽ cong lên, Tô Cửu Cửu cười dịu dàng, nghĩ vật nhỏ này mơ giấc mơ đẹp gì rồi.
Vừa lau tóc vừa thu dọn cặp xách giúp Đậu Đinh, đột nhiên một thứ rơi từ trong cặp xách ra.
Cô cúi người nhặt lên theo bản năng.
Lúc nhặt lên cô thấy rõ chữ trên đó.
"Lục Diễn"??
Cô không có hoa mắt? Nhìn lầm đấy chứ?
Cô dụi dụi mắt, tưởng rằng mắt mình có vấn đề, nhưng hai chữ "Lục Diễn" quá rõ rồi.
Sao danh thiếp của Lục Diễn lại nằm trong cặp xách của Đậu Đinh?
Một giây sau, Tô Cửu Cửu nhanh chóng phản ứng kịp.
Lục Diễn và Đậu Đinh gặp mặt rồi sao? Hơn nữa cô còn có dự cảm không tốt, bọn họ không chỉ gặp mặt đơn giản như vậy.
Trong chớp mắt, trái tim cô giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng lên.
Cô nắm chặt tấm danh thiếp trong lòng bàn tay, tấm danh thiếp nho nhỏ bị nhăn lại.
- Lục Diễn anh giỏi lắm, vậy mà gặp mặt con tôi sau lưng tôi!
Có trời mới biết, lúc này Tô Cửu Cửu tức phát điên rồi.
Còn nhớ rõ lần trước cô hỏi anh, nhưng anh còn thề son sắt nói không gặp Đậu Đinh.
Quả nhiên đàn ông là sinh vật gạt người khác giỏi nhất trên thế giới này.
Không được, cô phải tìm tên khốn nạn nào đó tính sổ!
******
Ban đêm, Lục Tu uống rượu ở trong phòng, anh ta dựa vào ghế sofa, bưng ly chân dài trong tay, rượu đỏ tươi như máu lay động trong cốc.
Anh ta cầm một bưc ảnh trong tay, mà lúc này anh ta đang nhìn đến thất thần.
Trên ảnh chụp có hai người, người con trai đẹp trai như ánh mặt trời, người con gái xinh đẹp như tiên, hai người dựa sát vào nhau, đều lộ ra tươi cười hạnh phúc.
Người con trai trên ảnh chụp là anh ta, năm năm rồi, anh ta từ một thiếu niên ngây ngô chậm rãi thành người đàn ông thành thục thành công trong sự nghiệp, anh ta có gia đình, có vợ và con, nhưng anh ta vĩnh viễn mất đi cô.
Năm năm trước cô giống như bọt biển biến mất không thấy, anh ta không tìm thấy cô.
Anh ta biết, anh ta đã đánh mất cô rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng anh ta chua xót, chua xót đó lan ra toàn thân.
Anh ta uống một hơi cạn sạch ly rượu, muốn dùng chất cồn gây tê cảm giác đau khổ trong tim.
Anh ta cho rằng chiếm được vị trí tổng giám đốc công ty anh ta sẽ vui vẻ, vô cùng thỏa mãn, nhưng thực ra không phải, vì vị trí tổng giám đốc công ty, anh ta làm trái với lương tâm cưới người Tô Đình Đình anh ta không yêu, trong năm năm này, anh ta cũng không vui vẻ gì.
Anh ta sẽ không tự chủ được nhớ tới Tô Cửu Cửu, cô gái anh ta yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhất định cô rất hận anh ta? Rõ ràng anh ta đã đồng ý với cô, muốn kết hôn với cô để cô làm cô dâu của anh ta, muốn yêu cô cả đời, muốn cùng cô sinh con dưỡng cái....
Nhưng bây giờ người phụ nữ bên cạnh anh không phải cô.
Nếu ông trời có thể cho anh ta cơ hội chọn lại lần nữa, anh ta thà rằng làm trái lời cha nói, cũng phải ở bên cạnh Tô Cửu Cửu, bởi vì anh ta yêu cô, yêu cô hơn cả tưởng tượng.
- Cửu Cửu, em ở đâu? Anh rất nhớ em...
Khuôn mặt Lục Tu che kín đau khổ, năm năm rồi, anh ta áp lực lâu lắm rồi, cũng áp lực nhiều lắm rồi.
Nhưng anh ta cũng vô cùng xoắn xuýt, nếu bây giờ Cửu Cửu xuất hiện trước mặt anh ta, anh ta thật sự có thể vứt bỏ gia đình mình bắt đầu lần nữa với cô sao?