- Cửu Cửu, hai cha con chúng ta không nói chuyện với nhau như vậy lâu lắm rồi.
Tô Minh Hàn cảm khái nói, nhìn Tô Cửu Cửu hiện giờ, ông vừa yêu vừa hận.
Năm năm trôi qua Tô Cửu Cửu đã trưởng thành, càng lúc càng giống mẹ cô.
Mà ở trong lòng Tô Minh Hàn, người ông yêu nhất vẫn là mẹ cô, Diệp Lâm.
Nhưng ông không ngờ tới chính là Tô Cửu Cửu sẽ làm bừa như vậy, vậy mà mang về một đứa bé.
- Đúng vậy, từ khi mẹ qua đời, cha giống như thay đổi thành một người khác, nói thật mỗi lần con nói chuyện với cha đều vô cùng sợ hãi.
Tô Cửu Cửu cười chua xót.
Nhớ đến khoảng thời gian mẹ qua đời, có lẽ là những ngày u ám nhất trong đời cô, mỗi ngày cô đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy cảnh tượng mẹ nằm trong vũng máu.
Mà người cha duy nhất cô có thể dựa vào lại chỉ biết mỗi ngày mua say, nếu không thì tức giận đến mức tóc rối bời mắng chửi cô.
Có lẽ lúc đó cô bắt đầu xa lánh cha mình.
Đương nhiên ông cưới Cố Nguyệt Như vào cửa coi như là kíp nổ, cô hoàn toàn bùng nổ, cho dù cả nhà không ai đứng cùng một phía với cô, cô cũng không sợ.
Nghe Tô Cửu Cửu nói vậy, Tô Minh Hàn mới ý thức được năm đó ông đáng trách biết bao nhiêu.
- Chuyện quá khứ đều do cha...
Không đợi ông nói xong, Tô Cửu Cửu liền ngắt lời:
- Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, vẫn nên nói chuyện bây giờ thì hơn.
Cô không muốn nghe ông giải thích, theo như ý của cô, chuyện đã qua đều qua rồi, lại truy cứu cũng không có ý nghĩa gì, cho dù trước đây cô hận ông, nhưng năm năm qua đi đủ để cô trưởng thành hơn, là người mẹ cô cũng hiểu làm cha mẹ không dễ dàng bao nhiêu.
- Vậy con nói cho cha biết, cha Đậu Đinh là ai?
Bây giờ chuyện Tô Minh Hàn muốn biết nhất là rốt cuộc Đậu Đinh là con Tô Cửu Cửu sinh với ai, bây giờ Tô Cửu Cửu còn trẻ tuổi như vậy, ông thật sự không muốn cô vì một đứa bé mà làm hỏng tiền đồ của mình.
-...
Tô Cửu Cửu im lặng.
Không phải cô không muốn trả lời, mà cô thật sự không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cô uống say xảy ra tình một đêm với một người đàn ông xa lạ sao? Thực ra Đậu Đinh là kết quả của tình một đêm?
Không! Tuy cô không thể cho Đậu Đinh một người cha, một gia đình đầy đủ, nhưng cô sẽ không làm Đậu Đinh tổn thương, càng không hi vọng người khác cười nhạo Đậu Đinh, dù sao cậu đến thế giới này là vì chuyện ngoài ý muốn.
- Cửu Cửu, cha biết Lục Tu và em gái con kết hôn là đả kích rất lớn đối với con, nhưng con cũng không thể làm mình tệ như vậy.
Tô Minh Hàn tự mình suy đoán, nghĩ có lẽ Tô Cửu Cửu vì Lục Tu mà tùy tiện tìm một người đàn ông.
Thực ra trong năm năm này, tuy ông chưa từng liên lạc với Tô Cửu Cửu, nhưng ông vẫn rất nhớ cô, dù sao cô cũng là con gái của ông.
Đương nhiên ông cũng tự trách, thực ra ông biết Tô Cửu Cửu và Lục Tu yêu nhau, nhưng ông vẫn để cho Lục Tu và Tô Đình Đình kết hôn, ông biết chuyện này tạo thành tổn thương rất lớn với Tô Cửu Cửu, cho nên cô mới đi Mĩ du học trong cơn tức giận, muốn rời khỏi cái nhà này, rời xa người cha như ông.
Nghe cha nói vậy, Tô Cửu Cửu biết ông nhất định hiểu lầm cô vì bị tổn thương tình cảm mà tìm bừa một người đàn ông sinh đứa bé.
- Không phải như cha nghĩ đâu, con yêu cha Đậu Đinh.
Được rồi, tha thứ cho cô nói dối trong tình thế ép buộc.
Lông mày Tô Minh Hàn hơi nhướng lên, tiếp tục hỏi:
- Vậy người đó đâu? Có cùng con về thành phố A hay không?
Lời nói dối giống như quả cầu tuyết, chỉ có thể càng lăn càng to, cô nói dối một câu có nghĩa là phải nói dối nhiều hơn nữa.
- A, cha Đậu Đinh... Anh ấy... Anh ấy chết rồi.