Chủ yếu là tim mệt, cô ước gì có thể dùng tất cả tế bào não để suy nghĩ, làm sao mới có thể thoát khỏi Lục Diễn.
Nhưng mà bây giờ cô nên quan tâm đến con trai Đậu Đinh.
Đi đến phòng Đậu Đinh, trên giường rỗng tuếch, sờ sờ chăn, cũng lạnh.
- Đậu Đinh? Đậu Đinh? Con ở đâu? Mẹ về rồi.
Không thấy con trai, trong lòng cô dâng lên cảm giác thiếu hụt.
Tìm cả căn phòng, cô tìm thấy Đậu Đinh ở phòng khách.
Mà lúc này, Đậu Đinh ngồi trên thảm nhung lông cừu, hai tay ôm đầu gối, thân thể cuộn tròn lại, vô cùng giống con nhím trong trạng thái đề phòng.
Nhìn bộ dạng của con trai, trái tim Tô Cửu Cửu đau đớn, một giây sau, cô ngồi xổm xuống, ôm chặt con trai vào trong ngực.
Trong chớp mắt, cô giống như có được toàn bộ thế giới.
Đúng vậy, Đậu Đinh là toàn bộ thế giới của cô, mấy năm nay bởi vì có Đậu Đinh, cuộc sống của cô mới trở nên muôn màu muôn vẻ, cô mới biết cái gì gọi là yêu, cái gì gọi là tình thân không thể vứt bỏ.
Thằng nhóc được ôm vào trong ngực, dường như cảm nhận được gì đó, mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra.
Đậu Đinh thấy được khuôn mặt quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch, cười vô cùng vui vẻ:
- Mẹ, mẹ về rồi.
- Đúng vậy, mẹ về rồi, thực xin lỗi, Đậu Đinh, hôm nay mẹ có vụ án cần xử lý, cho nên về muộn.
Tô Cửu Cửu giải thích cho con trai, gằn từng tiếng giống như nặn từng chữ trong cổ họng ra, nghẹn ngào khó chịu.
Nhớ lại mấy năm nay, hình như tình huống như vậy là bình thường, cô thường xuyên bận rộn quên cả thời gian, quên về nhà, mà mỗi lần đều là Đậu Đinh chờ cô trở về, mỗi lần như vậy cô sẽ hứa với con trai lần sau sẽ không như vậy nữa, nhưng lần nào cũng như vậy.
Như vậy xem ra, cô đúng là không xứng với chức mẹ.
- Mẹ là cảnh sát, Đậu Đinh không sao đâu, bắt người xấu quan trọng hơn ạ.
Đậu Đinh khéo léo hiểu lòng người nói.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của con trai, đôi mắt đen hồn nhiên, Tô Cửu Cửu muốn tát mình một cái, bây giờ con trai mới có năm tuổi, cô tự nhận là dành toàn bộ tình yêu cho con trai, nhưng mà kết quả cô lại để cho một đứa bé chịu đựng cô độc và tĩnh mịch không thuộc về nó.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tô Cửu Cửu ươn ướt, trong tầm mắt mơ hồ cô có thể thấy được đôi má con trai.
- Đậu Đinh, con ăn cơm tối chưa? Có đói bụng hay không?
Lúc này cô mới nhớ đến cô để Đậu Đinh một mình ở khách sạn, không biết thằng bé đã ăn cơm chưa.
Đậu Đinh gật đầu liên tục:
- Dạ, con ăn rồi ạ, con gọi phục vụ phòng, nói những món con thích ăn, ăn ngon với ăn no lắm ạ.
- Vậy để mẹ dỗ con đi ngủ.
- Dạ.
Đậu Đinh thoải mái làm tổ trong lòng mẹ, gật gật đầu.
- Mẹ, quần áo của mẹ thật đẹp~
Tiểu Đậu Đinh nhìn cách ăn mặc của mẹ, không khỏi mở miệng nói.
Trong chớp mắt đầu Tô Cửu Cửu đầy vạch đen, được rồi, trở về hơi vội cho nên cô quên thay quần áo.
Mặc bại lộ như vậy bị con trai thấy được, đúng là...
- Vật nhỏ, đừng có mà vuốt mông ngựa, nhanh ngủ đi.
Tô Cửu Cửu tức giận nói.
Có mẹ ôm, chưa đến vài phút tiểu Đậu Đinh đã ngủ thiếp đi, nhìn bộ dạng con trai ngủ say, Tô Cửu Cửu âm thầm thề trong lòng, cho dù liều cả tính mạng, cô cũng sẽ không để cho Đậu Đinh rời khỏi cô, không bao giờ.