Đột nhiên có ánh sáng chiếu vào làm cô không mở mắt ra được, hơn nữa trời mưa rất to, màn mưa che khuất tầm mắt cô.
Lục Diễn dừng xe xong, bật ô xuống xe.
Anh nhìn thấy Tô Cửu Cửu đứng trong mưa, xem ra đúng là người phụ nữ này bị chọc tức, mưa to như vậy mà cô không mang ô theo.
Có bao nhiêu sốt ruột muốn tìm anh tính sổ?
Bước chân của anh rất dài, bước vài bước đã đi tới trước mặt cô, cánh tay dài chuyển ô che trên đỉnh đầu cô, cúi đầu nhìn cô nói.
- Có phải cô bị ngốc không? Mưa to như vậy không biết mang ô theo sao?
Bên tai có tiếng nói quen thuộc khiến người ta chán ghét, chọc giận cô lớn nhất.
Một giây sau nàng trực tiếp đánh ra một quả đấm, mục tiêu là khuôn mặt đẹp trai khiến người ta chán ghét.
Lục Diễn biết người phụ nữ này sẽ không yên tĩnh,cũng không ngờ cô độc ác như vậy, muốn đánh về phía mặt anh.
Chỉ là anh cũng đã phòng bị, lắc mình né tránh được, bên tai truyền đến tiếng gió có lực, đánh bay một chút mưa.
Tất nhiên Tô Cửu Cửu ra tay sẽ không chỉ một đấm như vậy là xong, ngay sau đó tất cả tức giận của cô hóa thành nắm đấm tấn công anh.
Lục Diễn sẽ không ngồi chờ chết, nhưng anh thật lòng không muốn cô bị thương, đành phải gặp chiêu phá chiêu, lấy thủ vi công.
Mà anh càng làm như vậy Tô Cửu Cửu càng tức giận.
Tô Cửu Cửu là quán quân boxing ba lần liên tiếp, ngay cả cái tên "Tiểu bạch kiểm" này cũng không giải quyết được, chuyện này nói ra không phải làm người ta chê cười sao?
Nghĩ tới đây cô xem xét thời cơ, nắm được cánh tay anh, muốn ném anh qua vai, không ngờ tới tay anh lại để ngang hông cô, cứ thế làm cô không có biện pháp dùng lực.
Lục Diễn thuận thế ôm cô vào trong ngực, vừa lắc đầu vừa chậc chậc nói:
- Cô cũng quá ác độc rồi, tôi và cô không thù không oán, cô còn ra tay độc ác như vậy.
Quả thật nếu vừa rồi ném qua vai thành công, chắc là lúc này Lục tiên sinh bị ném gãy xương rồi.
Cho đến nay đàn ông đều không đến gần được cô, huống chi vô lễ với cô như bây giờ, khuôn mặt Tô Cửu Cửu đỏ lên, chẳng qua là bị bóng đêm và cơn mưa che giấu.
Nhưng cô sắp tức đến điên thật rồi.
- Lục Diễn, không muốn tôi làm gãy tay anh thì lập tức buông tay ra!
Chết tiệt, vậy mà tay anh dám đặt ngang hông cô, cô lớn tiếng cảnh cáo.
Lục Diễn không để bụng, anh thật sự không sợ cô uy hiếp nhưng vẫn thả tay ra.
Tô Cửu Cửu vội vàng lùi về sau vài bước, kéo ra khoảng cách với anh, theo ý cô, Lục Diễn là người đàn ông vô cùng nguy hiểm.
- Nói trước cho cô biết, không phải tôi vì sợ cô mà buông tay, tôi chỉ cảm thấy chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc.
Anh lạnh nhạt tự nhiên nói.
Đây là lần thứ hai anh đề xuất nói chuyện với cô.
Đương nhiên Tô Cửu Cửu biết anh muốn nói chuyện gì, thái độ của cô cũng vô cùng kiên quyết:
- Chúng ta không có gì hay để nói, nếu anh muốn nói chuyện Đậu Đinh, vậy thì không cần nói chuyện, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng rồi.
Lục Diễn không để ý lời cô nói, anh biết cô sẽ có thái độ này, không thể không nói lời thấm thía:
- Tô Cửu Cửu, tôi thấy cô chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, ngày mai, ngày mai tôi sẽ cho cô có kiên nhẫn nói chuyện với tôi, còn bây giờ tôi nghĩ cô nên lên nhà nghỉ ngơi, mắc mưa sẽ sinh bệnh đó.