- Cảm ơn cha, nhưng con ở rất gần cục cảnh sát, không cần đi xe đâu.
Cô dịu dàng từ chối ý tốt của cha.
Thực ra cô không muốn tiếp nhận trợ giúp từ người nhà.
Bất luận là trước đây hay bây giờ, cho tới bây giờ cô đều chưa từng coi mình là thiên kim tiểu thư, huống hồ bây giờ cô đã là người trưởng thành, cũng đã làm mẹ, cô có tay có chân, cô muốn tự lực cánh sinh, cũng không muốn làm kẻ ăn bám.
- Con thường xuyên có vụ án, vẫn nên có một chiếc xe thuận tiện hơn, không cho phép từ chối, nghe thấy không?
Nói xong Tô Minh Hàn trực tiếp nhét chìa khóa xe vào trong tay Tô Cửu Cửu, không để cô từ chối.
Tô Cửu Cửu thấy thế đành phải cố mà nhận.
Không thể không nói, Tô Minh Hàn chọn chiếc xe tặng cho Tô Cửu Cửu đúng là hao phí hết tâm tư, biết Tô Cửu Cửu không thích chói mắt quá, chọn một thời gian rất lâu mới chọn trúng chiếc xe Wrangler Jeep này, giá cả không rẻ, còn không chói mắt, hoàn toàn phù hợp với phong cách của Tô Cửu Cửu.
Đương nhiên Tô Minh Hàn cũng không quên Đậu Đinh, cố ý chọn Transformers bản số lượng có hạn.
Phải biết rằng Đậu Đinh rất thích Transformers, nhận được quà hợp ý, thằng nhóc kia vui vẻ ngay.
Tất cả biệt thự nhà họ Tô vì Tô Cửu Cửu và Đậu Đinh đến, tiếng nói tiếng cười nhiều hơn.
Chỉ là có cười thì có khóc, có vui vẻ thì có mất hứng, phải biết rằng Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình tức giận đến mức vừa thấy Triển Chiêu và Đậu Đinh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, Doanh Doanh nhìn thấy Đậu Đinh cũng tức đến mức lẩm bẩm nói.
Tô Minh Hàn giữ Tô Cửu Cửu và Đậu Đinh ở lại ăn cơm tối, chỉ là bầu không khí ăn cơm tối rất kỳ lạ.
- Ông ngoại, cháu muốn ông đút cơm cho cháu.
Doanh Doanh luôn bị lạnh nhạt quyết định không im lặng nữa, nhất định phải chủ động ra trận, cướp ông ngoại của mình về mới được.
Nhóc con vừa nói vừa tiến đến bên cạnh Tô Minh Hàn.
Lúc này Tô Minh Hàn không chịu nổi nhóc con đáng yêu, ôm Doanh Doanh đến ngồi bên cạnh mình.
- Doanh Doanh ngoan, để ông ngoại đút cháu ăn cơm.
Đậu Đinh ngồi ở một bên khác cạnh Tô Minh Hàn, thấy Doanh Doanh dùng mắt khiêu khích cậu, cậu liền biết cô nhóc này cố ý.
Chỉ là cậu còn lâu mới tức giận, cậu dùng đũa gắp một cái đùi gà bỏ vào bát Tô Minh Hàn:
- Ông ngoại, ông ăn chân gà đi.
Tô Minh Hàn không ngờ Đậu Đinh là cậu bé hiểu chuyện như vậy, không khỏi giơ tay sờ đầu Đậu Đinh, khích lệ nói:
- Đậu Đinh nhà chúng ta đúng là đứa bé ngoan, ông ngoại cũng gắp cho Đậu Đinh một cái đùi gà.
- Cảm ơn ông ngoại.
Đậu Đinh lễ phép trả lời.
Thật sự là không so sánh thì không có tổn thương.
Cùng là đứa bé năm tuổi, Doanh Doanh lại ầm ĩ bảo người ta đút cô bé ăn cơm, mà Đậu Đinh lại học được quan tâm người khác, đây là khác biệt như thế nào?
Trong chớp mắt Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình không nhịn được rồi.
Trái lại Tô Cửu Cửu không cảm thấy có gì, bởi vì từ nhỏ Đậu Đinh đã là đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện rồi.
Trong lòng Tô Minh Hàn đã có chút chua xót, năm năm trôi qua ông và Tô Cửu Cửu hoàn toàn chặt đứt liên lạc, ngoại trừ hàng tháng gửi phí sinh hoạt cho Tô Cửu Cửu.
Tuy ông không biết vài năm nay Tô Cửu Cửu sống như thế nào, nhưng ông có thể tưởng tượng ra được, mấy năm gần đây bọn họ đã ăn không ít khổ cực.
Nhưng may mà Đậu Đinh được giáo dục vô cùng tốt.
Tô Cửu Cửu cảm thấy bầu không khí vô cùng xấu hổ, thực ra cô không muốn ở lại ăn cơm, nhưng cha kiên trì nhiều lần, cô cũng không có biện pháp từ chối.
Đúng lúc này, di động của cô vang lên.
Cô nhìn là số ở cục cảnh sát, liền nhanh chóng nghe máy:
- Alo, tôi là Tô Cửu Cửu.
- Madam, lại có vụ án mới rồi...
Tô Cửu Cửu biết cục cảnh sát gọi điện thoại đến là có vụ án mới, cô nhanh chóng nói:
- Được, cô gửi địa chỉ cho tôi, bây giờ tôi đến hiện trường.
-...
Tắt điện thoại, vẻ mặt cô áy náy nhìn Tô Minh Hàn.
Tô Minh Hàn rất có kinh nghiệm với chuyện như này, nhớ năm đó mẹ Tô Cửu Cửu - Diệp Lâm cũng là cảnh sát, đối với một người cảnh sát mà nói, cho dù ở đâu khi nào, vụ án quan trọng hơn tất cả.
- Ừm, con nhanh đi đi, Đậu Đinh cứ ở đây, cha sẽ chăm sóc thằng bé.
Ông nói theo bản năng.
Tất nhiên Tô Cửu Cửu sẽ không từ chối, nhưng vẫn nói với Tô Minh Hàn một câu:
- Cảm ơn cha.