Đậu Đinh ngồi gần cửa sổ, lúc Lục Diễn còn chưa đi vào cậu đã thấy được.
Thằng nhóc kia ngồi nghiêm chỉnh, trước đó cậu đã nghĩ kỹ nên đối phó với chú kỳ lạ thế nào rồi.
Muốn lừa gạt tóc của cậu đi làm DNA, nghĩ rất hay.
Trong quán đồ ngọt đều là cha mẹ mang con đến, hoặc là tình nhân, chỉ có một mình Đậu Đinh ngồi một bàn, cho nên Lục Diễn không tốn thời gian tìm được cậu.
Ngồi xuống bàn Đậu Đinh, có trời mới biết lúc này mặt Lục Diễn đều vui thành đóa hoa rồi.
Nghĩ đến tiểu mao đầu ngồi đối diện là con của anh, 3 vạn 6 ngàn tế bào toàn thân anh đều không tự chủ được nhảy nhót.
Vậy mà Lục Diễn anh đã làm cha rồi, chuyện này khó tưởng tượng biết bao nhiêu.
- Tiểu Đậu Đinh, có phải suy nghĩ cẩn thận rồi không, muốn giám định DNA với cha rồi hả? Tin tưởng cha là cha con rồi.
Lục Diễn nhếch môi cười nói, không biết vì sao nhìn bánh bao nhỏ trước mặt, anh thật sự rất muốn xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ này.
Khác với Lục Diễn phấn khởi, Đậu Đinh nhìn bình tĩnh hơn nhiều, cậu để tay lên trên bàn, ngón trỏ gấp khúc nhẹ nhàng gõ mặt bàn:
- Thứ nhất, không được gọi cháu là "Tiểu" Đậu Đinh, cháu đã năm tuổi rồi, không còn nhỏ nữa, hơn nữa cháu và chú không thân đến mức đó; thứ hai cháu hẹn gặp chú không phải là muốn đi làm giám định DNA với chú, từ đầu cháu đã không tin chú là cha cháu, chú tuyệt đối không có khả năng là cha cháu.
Không thể không nói lời này của Đậu Đinh làm cho Lục Diễn chấn kinh.
Đây là lời nói đứa bé 5 tuổi có thể nói ra sao? Chuyện này quá nghịch thiên rồi?
Vậy mà trong khoảng thời gian này Lục Diễn líu lưỡi không biết nói gì cho phải.
Nhìn bộ dạng gây sự của thằng nhóc này, quả thực giống như phiên bản của Tô Cửu Cửu, không phải Tô Cửu Cửu vừa thấy anh liền là bộ dạng như có thù oán rất sâu sao.
- Được rồi, Đậu Đinh, vậy con hẹn cha ra đây là có chuyện gì?
Lục Diễn vốn nhiệt tình như lửa tới, nhưng tất cả nhiệt tình đều bị thằng nhóc này dập tắt, đành phải giải quyết việc chung.
Không đợi Đậu Đinh trả lời, Lục Diễn tiếp tục hỏi:
- Không phải cha nói rồi sao, Đậu Đinh, sao con có thể chắc chắn cha không phải là cha con chứ? Con xem bộ dạng chúng ta giống như vậy, quả thực là cùng một khuôn đúc ra...
Ai cũng không ngờ tới Đậu Đinh mở miệng trả lời thế này:
- Nói bậy, chú không có đẹp trai bằng cháu.
-...
Lục Diễn thật sự bị thằng nhóc này đánh bại rồi.
Anh chịu thua, anh vốn cho rằng trên thế giới này không ai tự luyến hơn anh, nhưng bây giờ xem ra vật nhỏ này còn tự luyến hơn anh nữa.
- Ngoại trừ chuyện này thì sao?
Lục Diễn chưa từ bỏ ý định tiếp tục đào gốc bới rễ.
- Mẹ nói cha cháu là bác sĩ trong bộ đội, cho nên chú đừng có mà gạt cháu nữa.
Đậu Đinh không muốn bị truy hỏi nữa, đành phải nói những lời mẹ nói cho cậu với Lục Diễn.
Lục Diễn nghe xong đứa bé nói, không khỏi nở nụ cười.
Thật sự không ngờ Tô Cửu Cửu còn có ham mê này, thậm chí còn lừa gạt cả đứa bé, gì mà bác sĩ trong bộ đội, rõ ràng cha Đậu Đinh là anh mà.
- Mẹ con nói với con như vậy sao?
Lục Diễn buồn cười hỏi lại.
Đậu Đinh gật đầu:
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Có chuyện gì sao?Mẹ con đang lừa gạt con đó...
Lục Diễn tức giận quá, trực tiếp chọc thủng lời nói dối của Tô Cửu Cửu.