Anh thừa nhận anh có cảm giác đặc biệt với cô, mà cảm giác này có lẽ chính là vì tính tình của cô, người phụ nữ này tuyệt đối thuộc họ pháo.
- Đang nhớ tôi sao, đừng xấu hổ mà...
Anh tiếp tục cợt nhả nói.
Không đợi anh nói xong, Tô Cửu Cửu lại gầm lên giận dữ:
- Lục Diễn, tôi muốn anh đi chết đi!
- Tôi chết cũng không được, tôi chết cô làm sao bây giờ? Còn có con trai tôi làm sao bây giờ?
Xem ra Lục Diễn muốn không biết xấu hổ đến cùng.
- Lục Diễn! Chúng ta hẹn nơi gặp mặt đi!
Cô cố nén lửa giận trong lòng, cho dù cô tức giận cũng chỉ có thể tức giận ở đây, tuy bây giờ đã hơn nửa đêm, nhưng cô nhất định phải lập tức nhìn thấy tên khốn nạn nào đó.
Đương nhiên sau khi nhìn thấy anh xong, cô đảm bảo không đánh chết anh, cô muốn đánh anh nửa sống nửa chết!
Lục Diễn liếc nhìn ngoài cửa sổ, đã nửa đêm rồi không nói, bên ngoài còn có mưa rơi nữa, lúc này hẹn gặp mặt, anh sẽ đi mới lạ.
Huống chi cô nổi nóng hẹn gặp anh, không phải là chuyện tốt gì.
- Sao thế? Không dám sao? Được rồi vậy anh ở nhà đợi tôi, tôi đến nhà anh tìm anh!
Tô Cửu Cửu thấy đầu bên kia điện thoại không có tiếng trả lời, nói một câu xong liền tắt điện thoại.
Tuy bây giờ cô không biết địa chỉ nhà Lục Diễn, nhưng cô làm nghề gì, cô làm cảnh sát, muốn tra địa chỉ của một người quả thực là chuyện hạ bút thành văn.
Tóm lại hôm nay cô nhất định phải tìm tên khốn nạn đó tính sổ!
Bên tai truyền đến tiếng tút tút vô cùng chói tai trong đêm yên tĩnh, Lục Diễn nhìn di động, khóe môi giật giật.
Nếu đổi lại là người khác, anh chỉ cho rằng nói vậy thôi, nhưng Tô Cửu Cửu không dễ chọc, nếu cô nói nhất định đến là sẽ đến, huống chi anh tin tưởng cô có thể dễ dàng tìm được nhà anh.
Không có biện pháp, vốn là đêm dài mênh mang không ngủ được, đành phải đi một lần này rồi.
Biết là Hồng Môn Yến nhưng anh cũng không sợ hãi, dù sao trong năm năm này anh cũng không nhàn rỗi, anh cảm thấy may mắn biết bao nhiêu vì trong năm năm này anh luyện thân thủ rất tốt.
Anh thay tây trang màu bạc, cầm lấy ô ra khỏi cửa.
Tiếng động cơ ô tô đánh thức Lục Thiên Trạch luôn ngủ không sâu từ trước đến nay, ông đứng dậy đeo kính, nói với Trịnh Tuyết Bình:
- Tuyết Bình, hơn nửa đêm rồi ai lái xe ra ngoài vậy?
Trịnh Tuyết Bình đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe thấy ông nói vậy, trả lời một cách mơ hồ:
- Hơn nửa đêm rồi ai ra ngoài chứ...
Lục Thiên Trạch biết hỏi bà cũng không có tác dụng gì, liền xuống giường đi về phía cửa sổ, vừa hay nhìn thấy chiếc xe đang rời đi, ông nhận ra đó là xe của Lục Diễn.
- Muộn như vậy rồi A Diễn còn đi ra ngoài, xem ra cục cảnh sát lại có án mạng rồi.
Ông lẩm bẩm nói.
Đối với người con trai này, ông vừa yêu vừa hận, luận về tư chất, Lục Diễn gấp mấy lần Lục Tu, nhưng Lục Diễn không thích buôn bán, một lòng thích học y, ông vốn cũng không phản đối, dù sao làm bác sĩ cũng không tệ lắm, nhưng anh lại đi làm pháp y.
Trịnh Tuyết Bình nghe xong lời này cũng tỉnh ngủ:
- Lão Lục, ông nói ai đi ra ngoài cơ? A Diễn sao?
Lục Thiên Trạch gật đầu, lại chui vào chăn lần nữa:
- Đúng vậy, bà làm mẹ còn không biết quản con, trưởng thành rồi cũng không có bạn gái.
Nhắc tới chuyện này Trịnh Tuyết Bình cũng chỉ biết than thở:
- Tôi đã nghĩ hết tất cả biện pháp rồi, nhưng con dầu muối không vào, tôi còn biện pháp nào sao?
Nghe bà oán giận, Lục Thiên Trạch cũng không nói nên lời, con ông như thế nào, ông làm cha ông hiểu rõ nhất.
- Nếu A Diễn kết hôn sớm một chút, bây giờ đứa bé đã lớn hơn Doanh Doanh rồi.
Trịnh Tuyết Bình lẩm bẩm nói.