• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện định rời đi, Trịnh Tuyết Bình đi ra ngoài mua sắm trở về, chỉ thấy bà cầm túi lớn túi nhỏ, thiếu mỗi khuân cả trung tâm thương mại về.

Người còn chưa tới phòng khách, giọng đã tới trước.

“Tiểu Nhã à, cháu xem dì mua gì cho cháu này…”

Đồng Tiểu Nhã vội vàng tiến lên đón, nhưng cô ta không ngờ Trịnh Tuyết Bình sẽ mua nhiều đồ như vậy.


Tô Đình Đình đang thoải mái nhàn nhã uống cà phê ở một bên thấy thế, vội vàng tới gần.

“Cháu xem, đây là váy dì mua cho cháu, nhìn xem, mấy thứ này đều là mẫu mới nhất, còn có bộ quần áo này, giày này, và cả túi sách nữa…” Trịnh Tuyết Bình đang ở trạng thái rất phấn khởi.

Sáng sớm đã ra cửa, kết quả mua nhiều thứ như vậy, trước đây đi dạo phố một lát đã mệt không chịu nổi, nhưng hôm nay giống như đánh tiết gà.

Không có biện pháp, bà làm mẹ chồng, phải đối xử tốt với con dâu mới được.

Nghĩ đến Lục Diễn độc thân nhiều năm như vậy, không dễ dàng gì mới mang bạn gái về nhà, bà phải bày hình tượng “mẹ chồng tốt” ra, đúng là muốn Lục Diễn tìm bạn gái quá khó khăn, càng khỏi phải nói tới chuyện kết hôn.

Đồng Tiểu Nhã thì dở khóc dở cười, bà thật sự coi cô ta làm con dâu à? Cô ta nguyện ý, nhưng Lục Diễn có nguyện ý hay không?

Tô Đình Đình nhìn trái nhìn phải, không có một thứ cho cô ta, trong chớp mắt khuôn mặt cô ta ủ rũ, “Mẹ, mẹ cũng quá bất công rồi, dù sao con cũng là con dâu của mẹ, mẹ không thể quan tâm đứa con dâu này được sao? Chẳng trách A Tu nói mẹ thiên vị anh cả.”

Cô ta thật sự không vui, bị khinh bỉ ở nhà mẹ đẻ, không ngờ ở nhà chồng cũng như vậy.

Lúc này Trịnh Tuyết Bình mới biết, quan tâm Đồng Tiểu Nhã quá, mà quên mất vị này ở trong nhà, “Đình Đình à, mẹ đưa thẻ cho con, con thích thứ gì thì mua thứ đó.”

Nói xong, Trịnh Tuyết Bình đưa thẻ cho Tô Đình Đình.

Lúc này vẻ mặt Tô Đình Đình mới tốt hơn.

“A, trong nhà có khách sao? Hai vị này là?” Được rồi, vào nhà bận việc một lúc, Trịnh Tuyết Bình mới thấy hai người đứng trong phòng khách.

Bởi vì khi ra ngoài Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện không mặc đồng phục cảnh sát, nếu không tự giới thiệu, người khác sẽ không nhìn ra bọn họ là cảnh sát.

Không đợi hai bọn họ mở miệng nói chuyện, Tô Đình Đình đã mở miệng nói trước: “Mẹ, hai vị này là cảnh sát, cảnh sát Tô, cảnh sát Hứa, bọn họ tới tìm Tiểu Nhã ghi khẩu cung.”

“A… Hóa ra là cảnh sát, đúng là xinh đẹp, đúng rồi, hai người là đồng nghiệp của con dì đúng không?” Gần đây Trịnh Tuyết Bình luôn xem ảnh con gái để cho con đi xem mắt, thấy cô gái xinh đều nhìn nhiều vài lần, cho nên không khỏi nhìn chằm chằm Tô Cửu Cửu một lúc lâu.

Tô Cửu Cửu bị nhìn chằm chằm khiến toàn thân không được tự nhiên, nghĩ lại năm năm trước, trong hôn lễ của Tô Đình Đình và Lục Tu, bọn họ từng gặp nhau, nhưng năm năm trôi qua, đều không nhớ rõ rồi.

“…” Tô Cửu Cửu và Hứa Nguyện đều chỉ nhìn Trịnh Tuyết Bình, không trả lời.

Trịnh Tuyết Bình vội vàng bổ sung thêm: “Con dì là Lục Diễn, là pháp y trong cục cảnh sát hai cháu.”

“A… Pháp y Lục ạ, đúng vậy, là đồng nghiệp của chúng cháu.” Hứa Nguyện trả lời.

“Trưa rồi, hai cháu ở lại ăn cơm nhé, dì làm đồ ăn ngon cho hai cháu.” Trịnh Tuyết Bình rất nhiệt tình.

“Dì à, cảm ơn dì, nhưng chúng cháu còn có việc, không quấy rầy dì nữa.” Tô Cửu Cửu nói xong liền mang Hứa Nguyện rời đi.


Tuy bọn họ rời đi, nhưng Trịnh Tuyết Bình vẫn nhìn chằm chằm Tô Cửu Cửu.


Tô Đình Đình cười nhạt nói: “Chảnh cái gì chứ, làm cảnh sát thì giỏi lắm sao!”


“Đình Đình, con quen cảnh sát kia à?” Trịnh Tuyết Bình hỏi.


Tô Đình Đình không kiên nhẫn trả lời, “Cô ta là chị gái con, Tô Cửu Cửu, trái lại con rất muốn không quen cô ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK