Tuy ngoài miệng Lục Diễn nói như vậy nhưng trong lòng lại lộn xộn.
Lục Tu chỉ có thể cười khổ.
Anh ta kinh nghiệm phong phú sao? Anh ta chỉ từng yêu một người phụ nữ mà thôi.
- Tu, nhất định là em vô cùng yêu Tô Đình Đình.
Quả nhiên Lục Diễn có số âm tình yêu không hiểu rõ tình hình lắm, mới mở miệng đã chọc trúng chỗ đau của người nào đó.
Dường như cồn có tác dụng, hoặc là áp lực lâu lắm rồi, Lục Tu lắc đầu theo bản năng, trả lời:
- Không! Em không thích cô ta, không yêu cô ta một chút nào!
Lục Diễn tưởng rằng mình nghe lầm, cười hỏi:
- Em uống nhiều rồi, bắt đầu nói mê sảng rồi sao?
Ai ngờ một giây sau, Lục Tu nâng mắt nhìn anh trai, ánh mắt kiên định:
- Anh, em không có mê sảng, em không thích cô ta, em không thích Tô Đình Đình, sao cô ta có thể là người phụ nữ em yêu được, cô ta kiêu ngạo không phân rõ phải trái như thế...
Nghe xong em trai nói, Lục Diễn vô cùng kinh ngạc, hoặc có thể nói là chấn động, cho tới nay anh thấy Lục Tu và Tô Đình Đình vô cùng ân ái, còn tưởng rằng Lục Tu rất yêu Tô Đình Đình, không ngờ người anh ta yêu không phải là Tô Đình Đình.
- Em đã không thích cô ta, vì sao còn muốn kết hôn?
Theo ý của Lục Diễn, kết hôn là hai người yêu nhau?
Đương nhiên từ đầu anh đã không nghĩ tới kết hôn, cho nên không nghiên cứu chuyện này.
- Đều do em quá ích kỷ, vì có thể lên làm tổng giám đốc công ty, em chia tay với người phụ nữ em yêu, mà lúc này em vô cùng hối hận, anh, em thật sự rất hối hận...
Lục Tu đau đớn nói, anh ta thật sự vô cùng hối hận.
Lục Diễn chưa từng thấy em trai như vậy, ở trong mắt anh, em trai vô cùng thông minh, vĩnh viễn là bộ dạng ánh mặt trời chói sáng, nhưng không nghĩ rằng thực ra anh ta đau đớn như vậy.
- Tu, nếu thật sự hối hận, thì theo đuổi cô ấy lần nữa đi.
Vừa nói ra khỏi miệng, Lục Diễn liền cảm thấy anh không nên nói lời này, thà phá mười ngôi miếu chứ không phá hủy một cuộc hôn nhân, anh khuyến khích như vậy, không phải phá hoại hôn nhân của người ta hay sao.
Lục Tu nghe thấy lời anh trai nói, phút chốc nắm lấy cánh tay anh:
- Anh, thật sự có thể sao?
Lục Diễn không trả lời, anh không muốn mình trở thành tội nhân.
Một giây sau Lục Tu lại mất mát cúi đầu:
- Nhưng bây giờ em không biết cô ấy ở đâu...
Nghe xong lời này, Lục Diễn nhẹ nhàng thở ra, may mà "cô gái" mà em trai nói không biết tung tích.
Không nấu mỳ, còn uống vào mấy ly rượu đỏ, cũng không biết có phải vì vậy mà anh mất ngủ hay không.
Nằm ở trên giường, vậy mà trước mắt chậm rãi hiện lên gương mặt tinh xảo của Tô Cửu Cửu.
Chẳng lẽ thật sự như lời em trai nói, anh yêu Tô Cửu Cửu rồi sao?
Anh nghĩ Tô Cửu Cửu mới được điều tới cục cảnh sát, anh và cô gặp lại lần nữa không được bao lâu, không thể nào, còn nữa, anh không thích phụ nữ mà.
Đột nhiên di động vang lên.
Tiếng chuông di động dọa anh nhảy dựng lên, anh với tay cầm lấy di động, kết quả nhìn thấy tên hiển thị là Tô Cửu Cửu.
Tô Cửu Cửu gọi điện thoại đến sao?
Anh không chút suy nghĩ ấn nút nghe.
- Sao thế? Hơn nửa đêm gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ nhớ tôi rồi sao?
Nhận điện thoại, anh không nhịn được nói một số lời nói chiếm tiện nghi.
Ở đầu bên kia điện thoại lửa giận của Tô Cửu Cửu đã đốt tới đầu, không ngờ thằng nhóc đó đúng là thối tha không biết xấu hổ.
- Lục Diễn, anh là tên khốn nạn! Vậy mà anh dám lén gặp mặt Đậu Đinh sau lưng tôi, anh muốn chết có phải không!
Tô Cửu Cửu quát lên.
Cô vốn định để sáng mai tìm Lục Diễn tính sổ, nhưng muốn cô nhịn một buổi tối, cô sẽ tức đến mức thổ huyết mất.