Lục Diễn lục đi lục lại nhưng không có phát hiện gì khác, liền đứng dậy đưa thẻ cho Tô Cửu Cửu:
- Nhìn xem, chứng cứ.
Tô Cửu Cửu biết Lục Diễn có năng lực, nhưng chịu không nổi bộ dạng âm dương quái khí của anh, lẩm bẩm nói:
- Thích lục rác như vậy, tôi thấy anh có tiềm chất lượm ve chai đó.
Lục Diễn cười không để bụng.
Sáng sớm hôm sau dựa theo địa chỉ trên thẻ, Tô Cửu Cửu mang theo Kim Linh đi tìm hiểu tình hình.
Kết quả gõ cửa một lúc lâu vẫn không có người ra mở cửa.
Bọn họ lại gõ cửa phòng bên cạnh.
Người ở cách vách là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, gõ cửa một lúc lâu mới thấy bà ấy ra mở cửa.
Kim Linh vô cùng lễ phép nói:
- Chào bà, chúng cháu là cảnh sát, chúng cháu muốn hỏi một chút, gia đình hộ 502 bên cạnh không có ở nhà ạ?
Bà cụ còng lưng, đầu đầy tóc bạc, nếp nhăn che kín đôi má:
- A, hai người là cảnh sát à, cô hỏi người nhà họ Lâm sao?
- Sao trong nhà lại không có ai vậy? Hơn nữa bà có thấy cô bé này ở nhà đó hay không?
Kim Linh cầm ảnh chụp hỏi.
Bà cụ cầm lấy ảnh chụp, nâng kính lão lên, nhìn kỹ ảnh chụp, một lát sau mới nói:
- Điền Điềm đó, ở nhà này mà, con bé thường xuyên chơi đùa với Niếp Niếp nhà chúng tôi...
Lúc bà cụ nói nhà này họ Lâm, Tô Cửu Cửu liền biết gia đình này vô cùng phức tạp.
Đúng lúc này, một người đàn ông cầm cặp công văn đi tới.
- Tiểu Lâm cậu về rồi à, hai cô cảnh sát này nói muốn tìm cậu...
Bà cụ thấy người đàn ông đi tới, liền chào hỏi anh ta.
Chính vì như vậy, ánh mắt Tô Cửu Cửu và Kim Linh đều nhìn về phía người đàn ông kia.
Bộ dạng người đàn ông vô cùng lịch sự, cao cao gầy gầy, mũi cao đôi mắt rất đen, chỉ là nhìn anh ta có vẻ mệt mỏi.
Lúc nghe thấy hai chữ "cảnh sát", thân thể anh ta run lên theo bản năng, rất nhanh lại khôi phục lại bình thường, chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, Kim Linh không có chú ý tới, nhưng Tô Cửu Cửu lại thấy được.
- Đồng chí cảnh sát, tìm tôi có chuyện gì sao?
Giọng nói của anh ta vừa trầm lại bình tĩnh.
Kim Linh nói:
- Anh xem, anh quen cô bé trên ảnh chụp không?
Cô ấy nói xong liền đưa ảnh chụp cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận lấy ảnh chụp nhìn thoáng qua, liền trả lời:
- Đương nhiên là quen rồi, đây là Điềm Điềm con gái của tôi.
- Là như vầy, đêm qua có người phát hiện ra thi thể của con gái anh trong thùng rác, chúng tôi đang điều tra vụ án mạng này, nên đến đây tìm hiểu.
Kim Linh nói một cách máy móc.
- Các cô nói gì vậy? Rõ ràng con gái tôi đang ở yên trong nhà, không phải các cô lầm đấy chứ?
Người đàn ông nhíu mày nói.
Tô Cửu Cửu luôn không mở miệng hỏi:
- Đêm qua anh ở chỗ nào?
- 7 giờ tối qua tôi đã đến công ty tăng ca, tăng ca đến bây giờ mới về.
Người đàn ông nhíu chặt mày, không tin tưởng lời cảnh sát nói lắm.
Vì chứng minh con gái anh ta vẫn còn ở nhà, người đàn ông lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mở cửa ra, người đàn ông đi vào, nhưng anh ta tìm khắp nhà một lần cũng không tìm được tung tích của Điền Điềm.
- Lâm tiên sinh, mong anh bình tĩnh một chút, tôi biết anh rất khó chấp nhận chuyện này, thứ này được tìm thấy gần thi thể, anh xem có phải của con gái Điền Điềm anh hay không.
Kim Linh thấy bộ dạng người đàn ông gấp gáp, trái tim có chút không đành lòng, vừa nói lời thấm thía khuyên bảo vừa lấy cặp xách và thẻ giao cho người đàn ông.