• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cửu Cửu mang theo Đậu Đinh quay về nhà họ Tô, không thể không nói, trải qua cuộc nói chuyện với Tô Minh Hàn lần trước, tình cảm của hai cha con bọn họ đã thay đổi.

Tô Minh Hàn thật lòng thích Đậu Đinh, vừa thấy nhóc con đến liền ôm không buông tay.

Cũng chính vì như vậy, Doanh Doanh tức giận đến mức miệng đều đã vểnh lên tận trời rồi.

Nhưng hai mẹ con Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình càng tức giận hơn, quả nhiên trong mắt Tô Minh Hàn, hai mẹ con bọn họ vẫn là người ngoài, cho dù Tô Cửu Cửu không tốt cũng là con gái ruột của ông.

Tuy bây giờ quan hệ cha con không còn cứng ngắc nữa, nhưng Tô Cửu Cửu vừa thấy hai mẹ con Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình, toàn thân liền thấy không thoải mái, cô không muốn ở đây lâu:

- Cha, hôm nay cha bảo con đến đây có chuyện gì vậy?


Vừa nghe Tô Minh Hàn gọi Tô Cửu Cửu tới, Tô Đình Đình tức giận đến mức trừng mắt nhìn Tô Cửu Cửu một cái.

Đậu Đinh làm Tô Minh Hàn cười vô cùng vui vẻ, thiếu chút nữa quên mất chuyện chính rồi.

- Cửu Cửu, con đi theo cha, cha đã chuẩn bị cho con một món quà.

Ông vừa nói vừa đứng dậy, ôm Đậu Đinh đi ra ngoài.

Tô Cửu Cửu khẽ nhíu mày, quà sao? Mới mẻ bao nhiêu, cô nghĩ từ nhỏ đến lớn, ngay cả sinh nhật của cô, cô cũng không nhận được quà của ông.

Vừa nghe nói Tô Minh Hàn muốn tặng quà cho Tô Cửu Cửu, Tô Đình Đình lập tức xù lông, cũng đuổi theo sau.

Cố Nguyệt Như càng lúc càng cảm thấy nguy hiểm, Tô Cửu Cửu mới quay về chưa được bao lâu mà, nhìn thái độ này của Tô Minh Hàn xem, thay đổi đến mức bà ta không hiểu rõ rồi.

Nếu cứ tiếp tục như vậy tiếp, có thể Tô Minh Hàn sẽ đuổi hai mẹ con bọn họ ra khỏi nhà họ Tô ấy chứ.

- Ông ngoại, ông muốn tặng mẹ quà gì vậy ạ? Đậu Đinh cũng muốn quà.

Đậu Đinh làm nũng trong lòng ông ngoại, vừa nói vừa nhìn trộm Doanh Doanh đang bĩu môi.

Không có biện pháp, thực ra Đậu Đinh không phải là một đứa bé thích làm nũng, nhưng cậu phải làm như vậy, cậu muốn chọc tức nha đầu thối kiêu ngạo không hiểu chuyện kia.

- Lát nữa sẽ có, Đậu Đinh cũng có quà mà.

Tô Minh Hàn giơ tay lên véo cái mũi nhỏ của Đậu Đinh, ông thật lòng thích đứa bé lanh lợi này.

Tất cả mọi người đi tới sân, Tô Minh Hàn gật đầu với quản gia.

Không lâu sau, một chiếc xe được lái đến giữa sân.

Đó là một chiếc xe Wrangler Jeep màu đỏ, nhìn qua vô cùng chói mắt.

Tô Đình Đình vừa thấy chiếc xe mới, chạy đến chỗ chiếc xe nhìn trái nhìn phải.

- Cha à, chiếc xe này đẹp thật!

Cô ta vừa sờ xe vừa không tự chủ được khen ngợi.

Tô Cửu Cửu cũng đi đến chỗ chiếc xe mới, cô có phần không rõ ý của cha rồi.

Chẳng lẽ đây là quà cha muốn tặng cô sao?

Một giây sau, vẻ mặt Tô Minh Hàn hiền từ nhìn Tô Cửu Cửu, nói:

- Cửu Cửu, xe này là quà cha tặng con đó.

Tô Cửu Cửu khẽ giật mình:

- A, cha, đang êm đẹp cha tặng xe cho con làm gì?

Trái ngược với cô, Tô Đình Đình lại rất tức giận:

- Cha, cha chỉ tặng xe cho chị, con cũng không có, cha thật thiên vị.

Cố Nguyệt Như ở bên cạnh hát đệm:

- Đúng vậy, lão Tô, ông có hai đứa con gái đó, một chén nước phải bằng nhau.

Tô Minh Hàn bị âm thanh lẩm bẩm làm phiền lòng, cau mày, không vui nói:

- Chẳng qua tôi chỉ đưa cho Cửu Cửu một chiếc xe mà thôi, hai người đã đỏ mắt như vậy, bình thường đưa quà cho hai người còn ít sao?


-...


-...


Được rồi, Tô Minh Hàn đã nói như vậy, Cố Nguyệt Như và Tô Đình Đình bị nghẹn không nói lại được.


Quả thật ngày lễ ngày tết sinh nhật, Tô Minh Hàn chưa từng bạc đãi hai mẹ con bọn họ, Tô Cửu Cửu thì ngược lại, ông đã quên lần cuối tặng quà cho cô là lúc nào, có lẽ lúc đó cô còn rất nhỏ, hoặc lúc mẹ cô vẫn còn sống trên đời này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK