Lâm Sơn cười ha hả.
Cha Lam cũng cười.
Riêng Lam Từ thì đỏ bừng cả mặt, trừng mắt nhìn Diêm Hàn, sau đó đứng lên đi tới chỗ con Nón Xanh đang không ngừng hô xấu hổ kia.
" Còn kêu sẽ không cho ngươi ăn gì!"
Lam Từ chỉ vào trán nó uy hiếp.
" Từ Từ xấu!"
Nó vừa nghe đã đổi giọng liền.
Đám người lại cười vang.
Diêm Hàn cười nhẹ.
Không khí trong phòng bởi vì Nón Xanh mà kéo lên, vui vẻ lại náo nhiệt hơn khi một đám nam nhân tuổi tác cách biệt ở cùng một chỗ.
Đêm đến, bốn người ngồi vây quần bên bàn ăn, vừa xem chương trình cuối năm.
" Ngon quá! Ngon quá!"
Con Nón Xanh đang mổ cái bánh sủi cảo trong đĩa ăn của nó, miệng còn không ngừng kêu.
" Ngươi đã rất mập rồi, thôi đừng ăn nữa."
Lam Từ ác ý trêu chọc nó, thò tay muốn lấy cái đĩa đi.
" Hàn Hàn! Hàn Hàn! Quản vợ! Quản vợ!"
Bỗng nhiên nó thốt ra một câu mà ai cũng kinh ngạc đến quên cả nhai.
Ha ha ha...
Sau đó là tiếng cười banh nóc của Lâm Sơn.
Diêm Hàn nghiêm túc quản vợ, kéo Lam Từ rời xa con chim, khoé miệng kéo lên một vòng cung tuyệt đẹp.
" Ai bày ngươi nói thế!!"
Lam Từ xấu hổ đến đỏ mặt, đưa tay muốn nhổ cái lông trên đầu nó cho bỏ tức.
" Xấu hổ kìa! Xấu hổ kìa!"
Con Nón Xanh đập cánh bay lên, tránh cái tay cậu, còn không ngừng hô.
"Ha ha ha!"
Lâm Sơn cười thiếu điều muốn ngã xuống đất.
Diêm Hàn kéo lại bảo bối nhi, đưa tay nhuận lông cho cậu, nhịn cười vất vả.
Lam Từ nhìn anh như vậy cũng rất nghi ngờ không biết có phải anh bày nó không.
Cái con Nón Xanh này không hiểu vì sao mà rất sợ Diêm Hàn, bình thường thấy anh sẽ nhắm mắt giả chết, cho dù anh có kéo cánh bứt lông thì nó cũng im lặng cam chịu, nhưng mà anh kêu nó làm cái gì thì nó sẽ làm ngay, cũng không thể trách Lam Từ hoài nghi anh được.
" Anh không có."
Diêm Hàn bị cậu nhìn thì lên tiếng ngay, anh mới không rảnh thế đâu.
Lam Tử bĩu môi nhìn anh một lúc lâu, sau đó biệt nữu mà gắp sủi cảo lên gặm cho bỏ tức.
Diêm Hàn thấy cậu xù lông đáng yêu muốn chết nhưng cũng không muốn chọc cho cậu tức giận, anh cho con Nón Xanh một cái ánh mắt, nó lập tức im ngay, cúi đầu ăn sủi cảo của nó.
" Sao nó nghe lời cậu vậy?"
Lâm Sơn rất là tò mò, mở miệng hỏi.
" Cháu không biết nữa."
Diêm Hàn gắp thịt cho Lam Từ, lắc đầu nói.
Lâm Sơn cũng không truy hỏi, đám người lại tiếp tục ăn tất niên vừa đợi thời khắc cuối năm đến.
00h00.
Trong tivi tiếng pháo hoa nổ bụm bụm.
Ting ting ting... Âm thanh tin nhắn báo không ngừng trong điện thoại của Lam Từ.
" Chúc mừng năm mới!!!"
Lam Từ hô lên.
" Chúc mừng năm mới!!"
Con Nón Xanh cũng hô lên theo.
" Chúc mừng năm mới, Tiểu Từ, Tiểu Hàn!!"
Lâm Sơn móc một bao xì lì đỏ tươi đầy may mắn ra đưa cho cậu và Diêm Hàn.
" Cảm ơn chú Lâm!! Chúc chú vạn sự tốt lành!!"
Lam Từ cười híp mắt.
" Cảm ơn chú Lâm."
Diêm Hàn cũng nói.
" Cha cũng chúc hai đứa năm mới vui vẻ, mọi sự thuận lợi."
Cha Lam đưa qua cái cái lì xì.
" Cảm ơn cha!!"
Lam Từ nhảy ra khỏi ghế, chạy lại ôm lấy ông.
" Cảm ơn chú Lam."
Diêm Hàn cười nhẹ nói.
" Hai đứa nếu đã có ý định ở bên nhau rồi thì cũng gọi ta một tiếng cha đi, giống tiểu Từ."
Lam Mặc cười hiền từ nhìn anh.
" Đúng đó!"
Lâm Sơn cũng phụ hoạ.
" Cảm ơn cha."
Diêm Hàn có chút thổn thức nói.
Đã bao lâu anh không gọi tiếng cha này rồi...
" Tốt lắm!!"
Lam Mặc thấy được trong mắt anh tình tự khó nói, cũng cười.
" Diêm Hàn, tôi được nhiều lì xì lắm nè!!"
Lam Từ bốc điện thoại lên, cười thấy răng không thấy mắt đâu, giơ màn hình cho anh xem.
Diêm Hàn cưng chiều sờ đầu chó của cậu, cũng cầm điện thoại lên nhắn mấy cái.
Ting.
Lam Từ nhìn tin báo mới đến, tròn mắt ra.
Đám người trong nhóm chat hú hét không thôi.
Không biết từ lúc nào Diêm Hàn đã nhảy vào cái nhóm chat của lớp cậu, anh vừa quăng một cái lì xì với chín số chín cho cậu, thế nên đám người mới nhảy dựng lên.
Đại gia, cầu lì xì!
Trong nhóm đã có người hô ầm lên.
Diêm Hàn nhìn thấy lại tiện tay quăng thêm một cái nữa, lần này là cả nhóm nhưng chỉ có sáu số chín thôi.
Dù vậy đám người cũng vui lên trời, nhảy vào giật lì xì.
" Diêm Hàn, tôi giật được nhiều lắm này!!"
Lam Từ nhanh tay chụp liền mấy chục vạn, hô lớn lên.
Đám người tố cáo cậu giành ăn.
Hớ hớ hớ.
Lam Từ trực tiếp nhắn một hàng cười đểu, chọc cho đám người mắng banh nóc.
Diêm Hàn thấy cậu vui vẻ như vậy thì cười sủng nịnh không thôi.
Hai người lớn nhìn hai đứa nhỏ, cũng cười.
Năm mới đến, nhiều hạnh phúc.
...
Diêm Hàn từ nhà vệ sinh đi ra thấy Lam Từ nằm hở bụng cười không ngừng, tay vẫn còn cầm điện thoại, chắc là vẫn đang cùng đám người chọc ghẹo nhau.
Vụt.
Điện thoại bay đi, Lam Từ cũng bị người đè ra hôn.
" Ưm..."
Lam Từ giật cả mình, nhưng rồi cũng thuận theo, hai tay vòng lên ôm lấy đầu người kia, kéo dài thêm nụ hôn kích tình ướt át đầu năm này.
Bên ngoài ô cửa có tiếng pháo nổ đì đùng, bên trong phòng Lam Từ đã bị bàn tay to sờ soạn đến nhũn cả ra.
" Lì xì của tôi đâu?". Được cop𝙮 𝐭ại ﹏ 𝐭𝘳 ù𝗆𝐭𝘳𝐮𝙮ệ𝘯.𝘷𝘯 ﹏
Diêm Hàn gặm môi cậu, khàn giọng hỏi.
" Anh... Đợi chút ưm..."
Lam Từ bị hỏi đến lúng túng, tính với tay lấy điện thoại nhưng cậu nhỏ đã bị người ngậm lấy.
" Tôi muốn lì xì này thôi."
Diêm Hàn liếm nhẹ tiểu Từ Từ, tà tứ nói.
Lam Từ cảm thấy toàn thân mình bốc cháy lên chưa kịp nói gì thì người kia đã bắt đầu yêu thương cậu nhỏ Từ Từ rồi.
" Ưm... Diêm Hàn..."
Lam Từ che miệng rên rỉ, cả người cong lên, cậu nhỏ càng đưa sâu vào miệng người kia, kích thích cậu bắn ra.
Vụt.
Bỗng nhiên Lam Từ ôm lấy anh lật ngược lại.
Diêm Hàn kinh ngạc nhìn người đang ngồi trên người mình thở hổn hển kia.
" Em cho anh lì xì... Ưm... Này được không ha..."
Lam Từ nhổm mông dùng tay cầm lấy cái vật to lớn dựng đứng kia để ở khe mông của mình, từ từ ngồi xuống.
Đôi mắt Diêm Hàn sâu thẫm, nhìn cái cảnh vật to lớn của mình chậm chạp bị nuốt mất, cả người cũng muốn hoá sói.
Bảo bối nhi lúc chủ động... Thật sự là muốn mạng...
" Không cho anh động ưm..."
Lam Từ ép xuống cái mông, ngăn lại hành động của người kia.
" Ô... Anh lớn quá..."
Lam Từ cảm thấy vật kia lại có vẻ lớn hơn rất nhiều so với trước, không kịp phòng bị mà nhũn người nằm bẹp trên ngực anh.
Cậu không hề nhìn thấy, đôi song đồng trong mắt Diêm Hàn đã dựng thẳng lên, chằm chằm nhìn Lam Từ, không bỏ sót một chút biểu tình nào trên mặt cậu.
Còn chưa đợi Lam Từ làm gì thì người kia đã ngồi bật dậy, nhấc mông tròn lên giã xuống.
" Ô ô... Nhanh... Ha... Nhanh... Ô..."
Lam Từ ôm cổ anh nói chẳng được lời nào nữa.
Cái kia quá lớn, cậu cảm thấy ăn không tiêu, còn bị tốc độ như vũ bão của anh làm cho thở không nổi.
" Ô ô... Chết... A... Ha... Ha..."
Lam Từ ngã vật trên vai anh, há miệng rên rỉ.
Cậu cảm thấy hôm nay mình sẽ chết, bởi vì cái kia ở trong u cốc chẳng hề nhỏ đi mà còn lớn hơn, căng đầy vách thịt, còn đâm thẳng đến sâu bên trong, tử cốc bị nhồi đầy ấp, bụng nhỏ cũng nhô lên, phát hoạ hình dáng của con quái vật kia.
" Ức... Ư... Ư ư ư..."
Lam Từ đầu óc trắng xoá, vô lực ngã trên người anh, eo mông đã mất cảm giác vẫn đang bị người kia giã đến run không ngừng.