Cả người chỉ mặc một cái áo thun trắng dài tới mông, bên dưới là quần ship trắng ôm trọn bờ mông cùng con chim cong cong... Một đôi chân dài miên man thon thả không có chút thịt thừa nào, dụ hoặc mê người không có chút phòng bị nào nằm đó, đều đều ngủ say...
Diêm Hàn nhìn một hồi, cầm quần giúp cậu mặc vào, nhìn đồng hồ, vẫn còn chút thời gian.
Anh bế cậu nằm đàng hoàng lại, đắp chăn xong xuôi rồi mới đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Ngồi trên giường cầm laptop ra khởi động máy.
Đợi màn hình sáng lên, anh bấm vào một trang web với phông nền tối đen, ở trên ô chat gõ cọc cọc vài cái.
Màn hình phản chiếu gương mặt đẹp trai nhưng lại lạnh lùng như băng tuyết bên ngoài.
Bên trên ô chat có người nhắn lại, anh lại gõ thêm vài chữ rồi tắt trang web, đóng laptop lại đặt qua một bên, ngồi trên giường nhìn bảo bối nhi của mình yên bình ngủ ngon, khoé môi nhếch lên một nụ cười cưng chiều.
Lại thêm mười phút, anh lay lay người đang nằm trên giường.
Lam Từ mơ hồ mở mắt ra.
" Đúng giờ rồi."
Anh nhẹ giọng nói, ở trên môi cậu hôn một cái.
Lam Từ đờ đẫn một hồi rồi mới nhớ ra mình đang ở đâu.
" Tôi ngủ quên?"
Cậu ngốc ngốc hỏi.
" Rất thoải mái?"
Diêm Hàn lại hỏi.
" Ừm."
Lam Từ gật đầu.
Diêm Hàn chồng áo len lên người cậu, thứ nên mang đều mang hết rồi kéo cậu dậy.
Hai người ra cửa thì những phòng bên cạnh cũng có người lục đục đi ra.
" Hai người về lúc nào, còn tắm nữa."
Ngô Thiên thấy họ đi ra thì hỏi, hắn cứ tưởng hai người còn chơi bên ngoài.
" Đã về từ lâu, còn ngủ được một giấc nữa cơ."
Lam Từ ngủ đủ rồi lại có tinh thần cùng hắn nói chuyện phiến.
" Vậy sao? Phải nói chứ, chơi cả ngày giờ người tôi ê ẩm hết cả lên."
Ngô Thiên xoay xoay cái cổ.
Lam Từ hơi hơi nắm lại cái tay đang nắm lấy mình, nhờ có người này mà giờ cậu lại sinh long hoạt hổ rồi.
Ra đến bên ngoài, nhìn bông tuyết bay bay nhẹ nhàng trong không trung mà ai cũng bần thần.
Trời đổ tuyết nhỏ, chắc không ảnh hưởng sinh hoạt của họ đâu nhỉ.
Thực chất thì La Mộng cũng đã đoán được rồi, chút tuyết này cũng không xi nhê gì, vừa hay làm cho khung cảnh thêm lãng mạn.
Nơi họ chuẩn bị sinh hoạt tập thể đã được đốt lên một đống lửa lớn cao bằng một người, ánh lửa bập bùng toả ra nhiệt độ ấm áp khiến cho cái lạnh bị xua đi bớt.
Trải nghiệm cảm giác sinh hoạt dưới tuyết trắng như này cũng không dễ có, ai cũng háo hức không thôi.
Xung quanh đống lửa dàn mấy cái bếp nướng, cùng những bàn cao để thịt đã ướp sẳn cùng nước uống.
Đám người sẽ đúng vây quanh đó, tự nướng tự ăn, rất có hương vị dã ngoại.
Ngoài thịt thì còn có salad, giúp món thịt càng thêm ngon.
Đám người cũng không ngại đứng ăn, dù sao việc này cũng rất thú vị.
Lam Từ đứng bên cạnh Diêm Hàn, gắm những miếng thịt bò thái mỏng bỏ lên vĩ nướng, nhìn miếng thịt mà chảy nước miếng.
Mấy Alpha còn chạy tới chạy lui cướp thịt của người khác, nhốn nháo hết cả lên, không khí vui vẻ khiến cho những du khách đang ở trong khu trượt tuyết cũng phải hâm mộ.
" Tuổi trẻ thật tốt!"
Bạch Hạ ngồi trong nhà hàng nhìn ra, chua chua nói.
" Chúng ta cũng có thể mà."
Đặng Thanh nhún vai.
" Nào có đông vui được như vậy đâu."
Bạch Hạ lắc đầu.
Bên ngoài mùi thịt nướng quẩn quanh, làm cho dạ dày đang đói meo của đám người sôi lên.
Lam Từ gắp miếng thịt bỏ vào miệng, biểu tình say mê khiến đám người bật cười lên.
" Tại sao ngày trước tôi không biết Lam Từ lại ham ăn như thế nhỉ."
Có bạn học cảm thán nói.
" Đó là bởi vì cậu ta giấu quá sâu chứ sao!"
Ngô Thiên đáp lời.
Đám người cười ầm lên.
" Neil Ian sao rồi?"
Có bạn học hỏi, hình như là bạn cùng phòng của cậu ta, hôm nay cậu ta cũng không có trở lại.
" Tôi đây!"
Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nói của Neil Ian.
Đám người quay đầu nhìn lại.
" Cậu không sao rồi chứ?"
La Mộng hỏi han cậu ta.
" Chỉ là bị bầm chút thôi, không có ảnh hưởng đến dạ dày, nên tôi đã quay lại."
Neil Ian đi đến chỗ bạn cùng phòng, cùng họ nướng thịt.
" Vậy là tốt rồi."
Đám người nhao nhao tỏ vẻ.
Neil Ian thấy họ quan tâm mình thì cũng cười.
Lam Từ từ đầu đều không để ý cậu ta, riêng mình ăn thịt Diêm Hàn nướng cho.
Ngô Thiên mấy lần muốn cướp mà không được, tức tối vô cùng.
" Cướp miếng ăn trong miệng người khác là không tốt nha bạn học Ngô Thiên."
Lam Từ đắc ý cười.
" Cậu ăn nhiều như vậy rồi, nhường cho tôi đi."
Hắn bất mãn nói.
" Vậy cậu đợi tôi ăn no xong sẽ nhường cho cậu."
Lam Từ gian xảo nói, gắm miếng thịt bỏ vào miệng, còn từ tốn nhai, chọc cho Ngô Thiên tức chết, chạy đi kiếm ăn từ đám O bên kia.
Lam Từ làm mặt quỷ với hắn.
Diêm Hàn đưa chai nước cho cậu.
" Ăn từ từ thôi."
Anh nói.
" Anh cũng ăn!"
Cậu gắm một miếng lên, nhét vào miệng Diêm Hàn.
" Chúng tôi muốn ăn thịt, không muốn ăn cơm chó!"
Có bạn học hô lên.
Đám người đồng thanh cùng.
Lam Từ bĩu môi, chẳng chút nào để ý, tiếp tục ăn thịt của mình.
Neil Ian ở phía xa nhìn đến, cũng không biết là tư vị gì, giữa hai người nên có tình cảm mới có thể tạo ra cảm hứng đồng điệu, cậu ta lại bởi vì phát tình mà cùng người mình không thích ghép đôi, nói gì thì Neil Ian cũng không vui vẻ.
Nhìn hai người họ vui vẻ là cậu ta lại thấy khó chịu.
Cậu ta có thua kém gì Diêm Hàn kia, tại sao vẫn không được Lam Từ chú ý đến, còn hắt hủi.
Từ đầu Neil Ian chưa hề nghĩ đến, là cậu ta đơn phương xen vào giữa hai người Lam Từ, cướp không được người lại quay ra oán hận người khác, mình không có được cũng không cho người ta có.
Người như cậu ta, Lam Từ thật sự không thể thích nổi.
Một bữa ăn, ai cũng tận hứng, người không có hứng cũng phải thể hiện là mình có.
Lam Từ ăn xong được Diêm Hàn dắt đi dạo mấy vòng cho tiêu thực.
Mà đám người ăn xong lại cũng không chịu yên, bắt đầu hát ca ầm ĩ, chơi trò chơi nối chữ, ai nối không được thì phải hát, Lam Từ vốn muốn chạy đi lại bị Ngô Thiên bắt trở về, buộc lòng phải ngồi lại.
Nhưng cậu rất nhanh miệng, chưa bị bắt hát lần nào, ngược lại là Ngô Thiên bị bắt hát hai lần.
Cũng bởi vì vậy mà một nhóm người không thiếu ai chơi đùa đến tận chín giờ mới giải tán.
Thật ra là còn muốn chơi nhưng La Mộng kêu về ngủ, mai họ sẽ có hoạt động khác, muốn đám người dậy sớm, bốn giờ đã phải dậy rồi, bốn giờ rưỡi có mặt ở trước cổng khách sạn, họ sẽ đi leo núi ngắm mặt trời mọc rồi đi chơi đua thuyền phao trượt tuyết.
Nghe tới bốn giờ phải dậy thì đám người nhốn nháo cả lên, nhưng cũng là ngoan ngoãn đi về.
Lam Từ đã được Diêm Hàn kéo đi từ lâu, lúc này đã về đến phòng.
Bởi vì ăn một thân mùi dầu khói nên bị anh đẩy vào phòng đi tắm.
Đến khi thơm tho sạch sẽ rồi thì rùng mình một cái mà chui lên giường đắp chăn kín mít.
Buổi tối thời tiết có chút lạnh xuống quá mức, dù có máy sưởi nhưng cũng là rất lạnh.
Diêm Hàn đi ra nhìn cậu quấn chăn một cục ngồi trên giường, thở dài.
" Em không biết sấy tóc sao?"
Anh luồn tay vào mái tóc ướt của cậu, giúp cậu sấy.
" Có anh mà."
Lam Từ đúng tình hợp lý nói, rất là thoải mái khi được người hầu hạ cho.