Hoàng thất vẫn nắm giữ rất nhiều nhân mạch của đất nước, khống chế trong tay rất nhiều sản nghiệp lớn, trải rộng khắp nơi.
Lam Từ từ khi sinh ra chỉ biết đến hai nơi, một là làng chài kia, hai là đế đô nơi này, dù vậy không phải nơi nào của đế đô cậu cũng biết, hay nói đúng hơn cậu chỉ biết một gốc băng sơn của nó mà thôi.
" Làm sao, động tâm chưa?"
Ngô Thiên nhìn vẻ mặt trầm tư của Lam Từ thì nghĩ cậu cũng có hứng thú.
" Tôi phải về nhà."
Lam Từ đập nát hy vọng của hắn.
" Nhà cậu bao xa, ở ngay đế đô này, chỉ cần muốn về là có thể về, hơn nữa kỳ nghỉ đông kéo dài đến hết lễ năm mới, tận mười 15 ngày cơ, chúng ta chỉ đi bốn ngày thôi, vẫn có thể ăn tết cùng gia đình mà, cậu nghĩ đi hết kỳ nghỉ được chắc."
Ngô Thiên thiệt là bó tay với Lam Từ.
Dù vậy Lam Từ vẫn không nói thêm gì, nhàn nhạt ngồi đó, không biết có nghe lọt lời của hắn hay không.
Tiết tự học đã kéo dài hơn nữa tiết, chỉ còn hai chục phút nữa thôi là kết thúc ngày học hôm nay.
Bởi vậy lúc này ai cũng uể oải giống như Lam Từ.
" Cậu cứ về mà nghĩ đi nhé, cậu còn có thể đòi Diêm Hàn đi theo hộ tống."
Ngô Thiên đợi đến khi chuông reo lại nhả ra một câu, sau đó kéo lấy cặp sách đứng lên chạy mất.
Lam Từ cũng không rõ hắn vội vàng chạy đi đâu mà gấp vậy, nhưng bóng dáng Diêm Hàn đã xuất hiện ngoài cửa, thành công chặn lại sự tò mò vừa mới nhú lên của Lam Từ.
" Về thôi."
Diêm Hàn cầm lấy cặp sách của cậu, kéo tay cậu đứng lên.
Lam Từ ngốc ngốc bị anh kéo đi về.
Cậu quen Diêm Hàn bao lâu rồi nhỉ?
Chắc được hai tháng...
Hai tháng nhưng lại xảy ra rất nhiều chuyện, gắn kết hai người lại với nhau, làm cái gì cũng làm chung, đi đâu cũng đi chung, nghỉ đông này không biết có khi nào cũng nghỉ chung hay không, theo cậu về đến Lam gia luôn?
Diêm Hàn có nhà ở bên ngoài học viện nhưng chỉ có một mình anh ở đó, anh cũng sẽ không về đại trạch Đế gia ăn tết nên khả năng cao anh sẽ theo cậu về nhà.
Nói vậy nếu cậu đi trượt tuyết thì không có lý nào anh lại không đi cùng.
" Nghĩ gì vậy?"
Diêm Hàn thấy người phía sau đã chìm vào cõi mơ, bị anh dẫn đi cũng chỉ biết đi theo, anh dẫn cậu vào phòng mình luôn rồi mà cậu vẫn không có phản ứng.
" À, nghỉ đông anh có làm gì không?"
Lam Từ theo bản năng bật ra câu này.
Diêm Hàn nhìn cậu, không nói lời nào, giống như đợi cậu nói tiếp lại giống như tìm tòi nghiên cứu gì mới lạ ở cậu vậy.
" Sao thế... Rất khó trả lời sao?"
Lam Từ ngại ngùng gãi đầu.
" Em muốn làm gì trong kỳ nghỉ đông sao?"
Diêm Hàn lúc này mới lên tiếng.
" Ngô Thiên rủ tôi đi trượt tuyết."
Lam Từ cũng không quen đưa đẩy, trực tiếp nói luôn.
" Em muốn tôi đi với em?"
Diêm Hàn vừa nói vừa đặt hai cái cặp sách lên bàn mình, đưa tay cởi đồng phục.
" Tôi... Sao anh lại cởi áo!!?"
Lam Từ thấy anh tự nhiên như vậy thì giật mình hỏi ra.
" Đây là phòng tôi, sao tôi không được cởi áo, tôi còn muốn đi tắm."
Diêm Hàn bị phản ứng của cậu chọc cười, ác ý lại gần cậu đang đứng ở giữa phòng, tay vẫn không ngừng cởi ra từng cái cúc áo.
" Anh... Sao anh lại dẫn tôi vào đây?"
Lam Từ bối rối đưa mắt nhìn quanh, thấy rõ đây không phải phòng mình thì luống cuống, lại thêm Diêm Hàn đã ép gần sát, cậu khó khăn đưa tay chặn ở giữa, muốn đẩy anh ra mà giống như đẩy vào bức tường, muốn lùi lại thì bị một cánh tay như gọng kiềm kéo lại.
" Em cứ lơ ngơ như vậy tôi nào dám mang em lên lầu ba, mà lại em ở dưới đây cũng không có gì khác biệt."
Diêm Hàn cúi đầu ép sát bên tai cậu nhỏ giọng từ tính nói.
Tay Lam Từ chạm vào cơ ngực nóng rực của anh khiến cho hai lỗ tai cũng đỏ lên bất thường, xấu hổ quay mặt đi, lại dâng vành tai ngon miệng lên miệng sói.
Diêm Hàn sao sẽ từ chối món ăn ngon, cứ thế ngậm lấy, yêu thương.
" A!"
Lam Từ nhũn người níu lấy áo anh, thân thể xụi lơ bị cánh tay cứng rắn ôm chặt lấy.
" Em muốn đi trượt tuyết?"
Diêm Hàn ở bên tai cậu hỏi.
" Không biết nữa..."
Lam Từ lắp bắp nói, cảm thấy bản thân lúc này phản ứng có phần thái quá nhưng chính là như vậy đấy, Diêm Hàn chỉ cần động vào cậu là cậu sẽ như vậy không có lực phản kháng.
" Tôi đi cùng em cũng được, nhưng... Tôi muốn ăn em trong rừng tuyết."
Giọng Diêm Hàn mang ý cười khiến cho người Lam Từ còn thêm nhũn ra.
" Anh... Biến thái!"
Lam Từ nắm lấy eo hắn vặn vặn vài cái, dù chẳng có chút lực nào cho cam.
" Là em rủ tôi theo mà."
Diêm Hàn bật cười.
" Cũng là rủ anh đi trượt tuyết."
Lam Từ hận hận nói.
" Tôi không có hứng thú với trượt tuyết, trượt em thì được."
Diêm Hàn lưu manh nói, cái tay đã luồn vào quần tây, sờ nắn đôi mông tròn của người trong lòng, thoả mãn nói.
" Ưm... Anh..."
Lam Từ còn muốn phản bác nhưng đôi môi đã bị cướp lấy, trêu đùa.
Cậu trừng đôi mắt hơi ướt nhìn anh, hiệu quả uy hiếp chẳng có nhưng lại càng thêm kích thích Diêm Hàn muốn ăn cậu.
Nói ra thì bao lâu rồi anh chưa ăn thịt nhỉ, sắp một tuần rồi đi...
Bảo sao anh cứ thấy bộ dạng ngốc ngốc của cậu thật mê người, cậu càng ngại ngùng thì anh càng muốn bắt nạt cậu.
Cạch.
Quần của Lam Từ bị anh tuột xuống, chỉ còn lại quần nhỏ đang ôm lấy bờ mông tròn, bàn tay Diêm Hàn vẫn còn trú ngụ bên trên, nhào nặn đủ kiểu, kích thích cả người cậu run rẩy theo.
Lam Từ bị hôn đến choáng váng, khoé miệng khống chế không được một sợi chỉ bạc lóng lánh d.âm mĩ chảy xuống cằm.
" Anh... Lại muốn làm gì...?"
Lam Từ thở hổn hển nói.
" Muốn ăn em chứ làm gì."
Diêm Hàn đúng lý hợp tình mà nói, bợ mông cậu lên, đi vào nhà tắm.
" Anh có thể đứng đắn chút không, thả tôi xuống!"
Lam Từ dùng dằng muốn nhảy xuống nhưng anh chính là không mảy may lay động.
Đến tận lúc thả cậu vào bồn tắm mới buông cậu ra, đi xả nước.
" Anh muốn đi tắm cũng phải có người tắm chung hay sao?"
Lam Từ lại tưởng là Diêm Hàn trêu chọc cậu.
Diêm Hàn không nói một lời, đợi nước xả đến đủ thì cởi đồ nhảy vào bồn.
Lam Từ bị nước bắn đầy mặt, còn đang vuốt nước thì đã bị người kéo lại, hôn lên.
" Ưm..."
Lam Từ trợn mắt nhìn anh.
Đừng nói muốn làm thật nha.
Nhưng đôi mắt của Diêm Hàn nói cho cậu biết đáp án.
Lam Từ bị đôi mắt kia hút lấy, cuốn vào bên trong, giam cầm.
Bởi vì Lam Từ còn đang mặc áo sơ mi nên nước thấm qua lớp vải, nữa lộ nữa kín lại càng thêm mê người, Diêm Hàn cũng không cởi áo cậu, cách một lớp áo cắn cắn khoả trân châu thơm ngon, tay luồn xuống mông cong, sờ mó đường hầm bí ẩn đã bị anh bao lần khám phá ra, lúc này đã mềm mại, ẩm ướt.
" A đau..."
Lam Từ cong lưng ưỡn ngực, cảm giác vừa đau vừa ngứa khiến cậu run rẩy, chịu không nổi.
Cậu em đã đội lên một túp lều, bị quần nhỏ cản lại, đặc biệt khó chịu.
Lam Từ khó nhịn muốn đưa tay nắm lấy nó nhưng bị một cái tay cản lại.
Diêm Hàn kéo caravat trên cổ cậu xuống, cột hai tay cậu ra sau lưng, sau đó lại tiếp tục tận tình chăm sóc cho miệng nhỏ bên dưới, còn đối với cậu em phía trước thì xem như không thấy.