...
Vốn dĩ La Mộng còn nghĩ Neil Ian sẽ xin ra một phòng riêng, ai ngờ cậu ta lại ghép cùng với hai Omega khác ở một phòng.
La Mộng cũng không hỏi, miễn không gây phiền là được, cậu ta biết điều thì cũng dễ sống thôi.
Sau đó La Mộng còn nói thêm, trên đường đi họ sẽ không kịp đến nơi trong một ngày nên sẽ dừng lại ở khách sạn một đêm, ủy khuất mọi người chia ra theo sắp xếp ban đầu của La Mộng là một phòng bốn người, có hai giường, một giường hai người, chia theo giới tính thứ hai, đám người cũng không nhộn nhạo gì, đều y theo sắp xếp của cô mà làm.
Để ổn định được tình hình mới đầu mà xe đã chạy được một buổi sáng, đến trưa họ dừng lại một nhà hàng để ăn trưa.
Một đoàn đông người như vậy cũng không hề hiếm gặp trên tuyến đường đi đến khu trượt tuyết, La Mộng cũng đã báo giờ cho nhà hàng nên họ vừa vào là đã có cơm ăn.
Đồ ăn rất được, xem ra La Mộng đã tốn không ít thời gian chỉ để cho đám người được thoải mái nhất trong bảy ngày này.
Ăn cơm xong cũng không vội lên đường mà nghỉ thêm mười phút để tiêu cơm, tránh cho giữa đường tai hoạ chúng bạn học.
" Ngồi đây đi."
Diêm Hàn mở chai nước đưa cho cậu.
" Mệt không?"
Anh thấy cậu có vẻ không quen ngồi xe đường dài.
Cả quảng đường đến đây cậu toàn dựa vào vai anh ngủ.
" Đã lâu không đi xe đường dài như vậy từ khi đến đế đô, có hơi không quen."
Nếu không phải trên người Diêm Hàn luôn có mùi hương nhàn nhạt thì Lam Từ cũng khó mà ngủ được ngon lành như vậy.
" Có cảm thấy khó chịu không?"
Anh ngồi xuống trước mặt cậu, đưa hai tay lên sờ sờ hai má, có hơi lạnh.
" Còn tốt, lên xe tôi ngủ là được."
Lam Từ cảm thấy lòng bàn tay anh nóng ấm nên dụi lên, giống như con mèo nhỏ làm nũng.
Có mấy cặp đôi AO đứng gần đó nhìn thấy cũng phải hâm mộ với không khí tự nhiên của hai người, không làm gì nhiều cũng khiến người ta đỏ mặt.
Neil Ian đã cố gắng không quay đầu qua đây nhìn ánh mắt cứ không ngừng tìm kiếm, nhìn thấy cảnh này càng thêm khiến cậu ta nghi ngờ, hai A với nhau, tại sao có thể thân thiết như vậy.
Hôm đó Lam Từ bị cậu ta làm cho phát tình, vậy ai đã... Hai người họ làm sao có thể...
Chẳng lẽ người kia không phải A?
" Đi thôi nào mấy bé ngoan!"
La Mộng ngẫm thấy thời gian đã ổn rồi thì phất tay hô lên đường.
Xe lại tiếp tục chạy đi.
Thời tiết ở đế quốc Ian cũng được xem là bốn mùa đều có, nhưng chỉ có khu vực phía bắc này đổ tuyết nữa năm, nữa năm còn lại tuy không có tuyết rơi nhưng vẫn lạnh, những khu còn lại thì không, xuống phía nam thì nóng, chính vì vậy mới có khu trượt tuyết này, quanh năm đều có khách đến chơi.
Từ đế đô đến đây không gần cũng không xa, đi thêm hai giờ thì bọn họ đã có thể nhìn thấy núi tuyết chập chùng.
Nhìn vậy thôi chứ còn lâu mới đến, quan trọng nhất là họ không thể đi đêm, vậy nên sáng mai mới có thể đến.
Từ khi lên xe sau giờ ăn trưa thì La Mộng đã đưa micro cho đám bạn học hò hét.
Lam Từ dựa vào hõm cổ của Diêm Hàn, tai nghe ngăn lại mấy cái tiếng ồn xung quanh, trên người đắp áo khoác của Diêm Hàn, được anh ôm vào lòng, ngủ ngon lành.
" Lam..."
Ngô Thiên tắt cả tiếng khi nhìn thấy cảnh tượng này.
" Cậu ta sao vậy?"
Hắn hỏi, giữa nơi ồn ào này mà ngủ được thì hơi lạ, dù là có đeo tai nghe.
" Không quen đi xe đường dài."
Diêm Hàn nói, chỉnh lại áo khoác trên vai Lam Từ, động tác mềm nhẹ đến không thể bắt bẻ.
Có nữ sinh đối với cảnh này quay chụp lại, cùng bạn học ngồi bên cạnh âm thầm hú hét.
Ngô Thiên ở trong lòng ghen tỵ hận gì đâu nhưng cũng không định quấy rầy nữa, nhưng vừa quay đầu lên đã bắt gặp ánh mắt khả nghi của ai kia.
Neil Ian bị hắn bắt gặp thì hoảng hốt như con nai nhỏ, quay đầu ngồi lại đàng hoàng, có chút co rút vào trên ghế.
Bạn họ ngồi cùng thấy vậy thì tưởng cậu ta lạnh, quan tâm hỏi.
Nhưng Neil Ian chỉ lắc đầu, cảm ơn rồi ngồi nghiêm chỉnh lại.
Ở trong lòng dặn dò bản thân không cần gấp, theo thời gian cũng sẽ để lộ cái gì ra thôi, bây giờ không thể khiến cho Lam Từ cũng như bạn học xung quanh chán ghét mình, từ từ hoà mình vào cái lớp này, lúc đó muốn dò hỏi gì cũng dễ dàng hơn.
Neil Ian có ý tưởng gì Ngô Thiên không biết, hắn chỉ biết người này còn chưa chịu thôi, rốt cuộc là đã có suy nghĩ lệch lạc cỡ nào chứ.
Diêm Hàn nhìn lưng ghế của Neil Ian, nhếch môi cười lạnh.
Đám người hò hét một buổi chiều cho đến khi xe dừng tại khách sạn mà đêm nay họ sẽ ở lại, ăn cơm tối cũng được giải quyết ở đây.
Bên hông khách sạn có một nhà hàng nối liên nhau, đám người có chật tự nhận chìa khoá phòng rồi xách hành lý đi lên trước, nếu muốn tắm rửa gì đó trước khi ăn thì cứ tự nhiên, miễn đúng giờ có mặt ở nhà ăn, lúc này mới sáu giờ kém mười, dư sức.
Càng đi lên phía bắc thì trời càng lạnh, buổi tối còn có tuyết bay bay, trời tối cũng rất nhanh nên họ mới dừng lại ngay khi chút ánh sáng cuối cùng còn vương vấn nơi chân trời.
" Lạnh không?"
Diêm Hàn trùm cái áo khoác phao trên vai cậu, ôm cậu đi vào thang máy khách sạn.
Lam Từ lắc nhẹ đầu nhưng cũng không kéo áo xuống.
Bởi vì cậu vừa mới tỉnh ngủ nên cơ năng còn chưa hoạt động nhanh, thể chất Alpha cũng không phải để cho có.
" Lúc này còn chưa là gì đâu, lên nữa mới lạnh hơn."
Ngô Thiên đi phía trước cũng đã khoác áo lạnh vào người rồi, lúc xuống xe gió thổi đến làm ai cũng run lên.
Nhất là mấy O hơi yếu kia, A như bọn họ còn thấy lạnh.
Này cũng là do quanh năm ở trong môi trường ấm áp, đợi quen với không khi nơi này thì sẽ không sao nữa.
Hai người Lam Từ, Diêm Hàn và Ngô Thiên cùng một A nữa ở một phòng.
A kia chính là bạn học bàn bên cạnh của Lam Từ trước khi Neil Ian đến cướp chỗ của cậu ta, bởi vậy hai bên cũng không có xa lạ gì, Ngô Thiên cùng cậu ta cứ líu ríu không ngừng.
" Em đi tắm đi."
Diêm Hàn từ phòng tắm đi ra, bên trong vang lên tiếng xả nước vào bồn.
Lam Từ gật gù, lần mò trong vali, lấy ra một bộ đồ thường bằng thun trơn đơn giản, có thể ra ngoài cũng có thể đi ngủ, cùng một cái khăn rồi đi vào phòng tắm.
" Cậu ta không sao chứ?"
Cảnh Dương, cậu bạn học kia nhìn Lam Từ có vẻ ngu ngơ khác bình thường thì hỏi.
" Cậu ta chỉ chưa tỉnh ngủ thôi."
Ngô Thiên cười ha ha.
Hai người họ ngủ một giường nên càng thêm thân thiết.
Diêm Hàn bên kia cũng đang lấy đồ chuẩn bị đi tắm, ngồi trên xe cả ngày, tuy không bụi bặm nhưng cũng rất khó chịu, tắm nước nóng một cái sẽ thoải mái hơn.
Mười phút sau Lam Từ đã trùm khăn đi ra.
Diêm Hàn thấy tóc cậu ướt thì nhíu mày, kéo cậu ngồi lên giường, từ trong vali lấy cái máy sấy tóc mini ra, ù ù mà giúp cậu hông khô tóc.
Lam Từ thoái mái đến muốn bay lên trời luôn, lúc nãy cậu không để ý nên làm ướt tóc, lại nhớ ra mình quên mang theo máy sấy, ai ngờ nam nhân kia lại chu đáo như vậy.
Ngô Thiên nhìn mà ganh tỵ hận.
" Lát cũng cho tôi mượn nhé, vậy mà không nghĩ mang theo mới chết chứ, lên đó không có cái này chắc nghỉ gội đầu luôn quá."
Hắn vừa nói vừa rùng mình làm Lam Từ cũng ớn theo, đưa tay bốc cái gối ném vào người hắn.