Lớp 11A1 tập trung những phần tử chỉ lo học tập, hơn nữa địa vị thân phận cũng không thấp, người giống như Lam Từ cũng nhiều mà người không để ý thân phận hoàng thất của Neil cũng nhiều.
Hơn nữa, cứ không phải cứ là hoàng thất thì ai cũng muốn trèo lên, trèo rồi có lên được không hay là ngã xuống thật đau đớn đây, ai cũng đều có những lý do không muốn tỏ ra niềm nỡ với Neil theo cách mà Neil muốn.
Nếu cậu ta muốn có bạn học thì dễ dàng có được, nhưng muốn những người tâng bốc thì sợ rằng đã vào nhằm lớp, còn không bằng tiếp tục ở nhà, hoặc là xuống lớp dưới học lại từ đầu, rồi quen bạn mới, chứ một tập thể đã thân thiết với nhau hơn một năm thì Neil vẫn chưa phải là yếu tố có thể gây xáo trộn tập thể này.
Lam Từ lúc này đang ăn cơm cùng Diêm Hàn, cảm giác thoát khỏi người bạn học phiền toái kia khiến cho cậu ăn thấy ngon hơn nhiều, khoé miệng cứ nhếch lên không ngừng.
" Vui lắm sao?"
Diêm Hàn cũng bị cậu đậu cười.
" Vui chứ, anh không biết đâu, cậu ta phiền lắm, cứ đòi tôi phải hướng dẫn cái này, dạy cái kia, tôi cũng không phải lớp trưởng, sao phải dạy cậu ta chứ, tôi còn học không kịp."
Lam Từ bắt đầu mở máy oán hận của mình.
Diêm Hàn im lặng nghe, cảm thấy mình đã lo nghĩ nhiều, cũng không phải tự nhiên mà Lam Từ trước khi anh tới cũng không có người yêu, người như Lam Từ chỉ có thể đợi chờ người đến yêu thương, bởi vì cậu sẽ lười đến mức không muốn làm gì ngoài học cả.
" Bạn học mới?"
Diêm Hàn hỏi.
" Mới, nhưng cũng không mới, cậu ta giống anh, gặp chút chuyện nên không thể nhập học đúng ngày, kéo dài đến tận bay giờ, nếu là bình thường thì cậu ta phải xuống lớp dưới học lại từ đầu mới đúng nhưng không biết có giỏi giang như anh không bây giờ lại được học viện chợ chen ngang vào như vậy, sắp đến kỳ thi rồi còn muốn người khác chiếu cố cậu ta học tập, cậu ta là O mà cứ đi tìm em, La Mộng chủ động giúp thì cậu ta không chịu."
Lam Từ đau hết cả đầu.
" Em không thích O?"
Diêm Hàn cười cười, hỏi.
Lam Từ khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh, hỏi vì vui vậy, bộ tưởng tôi đang quen anh thì anh cho rằng tôi có suy nghĩ lệch lạc giống anh sao?
Diêm Hàn nhìn vẻ mặt muốn phun tào của cậu mà bật cười, anh đưa tay lấy cái hạt cơm ở trên khoé miệng cậu bỏ vào miệng mình.
" Cậu ta là người của hoàng thất Ian, tôi không muốn dính vào đâu."
Lam Từ nhún vai.
Diêm Hàn giật mình.
Hoàng thất Ian?
Nói ra thì Diêm Hàn cũng không để tâm hoàng thất cho lắm, bởi vì anh không hiểu rõ, cũng không đụng độ gì nhau, bản thân anh cũng kín tiếng, không xã giao gì từ khi được Đế gia coi trọng nên cũng không biết hoàng thất Ian có người bằng tuổi với mình, còn là O, còn học cùng lớp với bảo bối, giờ còn dính lấy bảo bối của anh, này là tiết tấu muốn kết thù sao.
" Anh sao vậy? Không thích hoàng thất?"
Lam Từ quơ quơ tay trước mặt anh.
Diêm Hàn bắt lấy cái tay cậu, cầm lấy.
" Tôi không hiểu lắm, nên không phải thích hay không thích, miễn không đụng đến tôi thì mặc kệ thôi."
Diêm Hàn nhàn nhạt nói.
" Cậu ta có hứng thú với em?"
Anh nhìn cậu.
" Ai mà biết chứ?"
Lam Từ rụt tay lại, tiếp tục ăn cơm, còn gắp cho anh một miếng cà rốt.
Diêm Hàn bình thản mà nhai nhai, nhìn cậu.
" Em có hứng thú với cậu ta?"
Anh đảo ngược câu hỏi lại.
" Anh bị ấm đầu hả?"
Lam Từ đưa tay lên trán anh sờ thử.
" Vậy em có hứng thú với tôi?"
Diêm Hàn lại nhàn nhạt hỏi.
" Tất nhiên..."
Lam Từ nói được một chút thì ngớ ra, nhìn cái bản mặt thiếu đánh của người kia mà nổi khùng.
" Anh mau ăn đi."
Cậu liên tục nhét cho anh mấy miếng cà rốt, chặn lại cái miệng không có tiết tháo của anh.
Diêm Hàn cũng không giận, nhếch môi cười.
Cười cái khỉ, hừ hừ.
...
Đợi cho Lam Từ trở về lớp học khi thấy bạn học mới nằm úp mặt trên bàn, lộ ra cái ót trắng nõn, bên trên có một cái vòng cổ bảng rộng màu đen, cậu nhận ra, đây là thiết bị khoá lại tin tức tố, chỉ dành cho những Omega có chứng rối loạn, tự bản thân không thể khống chế mới cần nó.
Lam Từ không biết cảm giác của việc rối loạn tin tức tố là sao nhưng chắc chẳng có O nào thích cả, việc bản thân sẽ dễ dàng bị pheromone của A ảnh hưởng là một việc tàn nhẫn đối với O.
Dù xã hội bây giờ đối với O đã có nhiều sự bảo vệ hơn, bạn học mới còn là người của hoàng thất, chẳng lo không có người bảo vệ, miễn cậu ta không bốc đồng làm chuyện dại dột thì có thể bình yên tới khi tìm thấy một Alpha cho mình, để người đó đánh dấu là sẽ không sao nữa.
Với tình huống này hoàng thất Ian nên sớm chọn bạn đời cho cậu ta mới đúng, còn để cậu ta nhởn nhơ chạy bên ngoài như vậy, chắc là cũng được cưng chiều lắm.
Trong mắt của Lam Từ, Neil Ian là một người bốc đồng, khả năng cậu ta làm ra chuyện gì quá mức cũng không khó nói là không có được.
Chỉ hy vọng đừng có dính tới mình, tốt nhất là vậy.
Cạch.
Neil Ian nghe thấy bên cạnh có tiếng động, ngẩng phắt đầu lên, hai mắt toả sáng khi nhìn thấy Lam Từ đã ngồi bên cạnh nhưng khi nhớ lại cái gì thì ánh mắt rủ xuống, ỉu xìu.
" Cậu với anh ta là bạn?"
Neil vẫn tồn may mắn trong lòng, cười nhẹ nhìn Lam Từ.
" Tại sao tôi phải trả lời cậu?"
Lam Từ không nhìn hắn, lấy sách vở ra chuẩn bị lên lớp.
" Các cậu ấy nói anh ta là bạn trai cậu, tôi còn không tin đây này, hai người đều là A, làm sao mà yêu đương được."
Neil cười lả giả, giống như đang nói với mình chứ không phải nói với Lam Từ.
" Tại sao không thể?"
Lam Từ theo bản năng phản bác, rồi lại nhớ ra, tình huống này giống như đã từng diễn ra giữa cậu và Diêm Hàn.
Mới đầu không phải là cậu nói hai A không thể yêu đương rồi Diêm Hàn nói tại sao không thể sao, không ngờ đổi lại lúc này là Lam Từ nói tại sao không thể.
" Làm sao mà được chứ, rồi sau này khi hai người đều tìm được một O thích hợp với mình thì làm sao, mối tình cảm này cũng không có bền được!"
Neil kích động đứng lên nhìn Lam Từ, muốn dùng lời nói để thuyết phục cậu.
" Tại sao chúng tôi phải đi tìm O cho mình?"
Lam Từ lại nhàn nhạt nhìn cậu ta.
" Bởi vì..."
Neil bị cậu hỏi đến cứng họng, nhất thời không biết nói làm sao.
Trong lòng hắn có trăm ngàn lời để nói tại sao nhưng lúc này lại nói không được.
" Không phải AO mới là sự kết hợp đúng đắn nhất sao?"
Neil yếu ớt nói.
" Ý cậu là A không thể đến với B, hay O không thể đến với B, hay A không thể cùng với A?"
Lam Từ giống như đang đọc định luật pytago mà hỏi Neil.
Không chỉ là Neil, cả đám bạn học cũng bị một câu hỏi suông mượt của Lam Từ doạ cho choáng váng.
Cả Lam Từ hỏi xong cũng không biết sao mình nói ra miệng được nữa, mém chút nuốt lưỡi.
" Chính là... Không thể!"
Neil nghẹn đến đỏ mặt hét lớn.
Cả đám nhìn cậu ta thở phì phò mà thấy thương, khổ nổi ai cũng muốn ăn dưa.
" Vậy cậu nói sao lại không thể đi, tôi nghe, cậu tranh thủ mà nói, sau đó cũng đừng làm phiền tôi nữa, tôi còn phải học, tôi còn phải kiếm học bổng đi trang trải học phí, không có giống như cậu, đến trường là để giao lưu kết bạn."
Lam Từ nhún vai bất lực nói.