" Tóc anh còn hơi ẩm."
Lam Từ sờ vào tóc Diêm Hàn, nhíu mày nói.
Bởi vì anh là người tắm cuối nên không kịp sấy khô tóc, lúc này tóc hơi rủ lại càng thêm nam tính, có hương vị cấm dục lạnh lùng vô cùng, so với Lam Từ vừa mới lăn lộn trên giường tóc có chút rối, lại có vẻ năng động hoạt bát.
" Không sao, tôi không sợ lạnh."
Diêm Hàn chồng vào người cậu một cái áo len, bản thân thì chỉ mặc áo thun đơn giản cùng áo khoác kaki.
Nhìn anh như vậy cũng cảm thấy anh nói thật.
Nắm tay rời khỏi phòng, bên ngoài lúc này đã tối đen, có tuyết bay bay.
Lam Từ giơ tay hứng bông tuyết bên ngoài hành lang, vẻ mặt hào hứng vô cùng.
Rất nhiều bạn học cũng giống cậu, có người còn trực tiếp chạy ra ngoài đứng chụp ảnh cùng bạn học, rất là vui vẻ.
Bên trong nhà hàng lúc này ngoài bọn họ ra thì còn có hai nhóm khách nữa, cũng không biết là đi hay về.
Thời điểm này có người đi trượt tuyết là rất bình thường, trường học lại mới nghỉ, có học sinh tổ chức đi nghỉ đông cùng nhau là chuyện bình thường nên cũng không ai thắc mắc làm gì.
Một nhóm lớn người thì sẽ có chút lộn xộn nhưng La đại tỷ quá có kinh nghiệm, sắp xếp đâu ra đó, chưa được mười phút đám người đã an phận trên ghế, líu ríu ăn cơm.
" Các em là học sinh của trường nào?"
Lúc này có một Alpha có vẻ lớn hơn họ mấy tuổi, khuôn mặt cũng khá ưa nhìn, nụ cười cũng không làm cho người ta phản cảm, đi tới bắt chuyện cùng bọn họ, hắn rất lịch sự mà không đến gần đám Omega, đứng cách đó hai bước chân mà hỏi.
Đám người khi ra ngoài đều lấy La Mộng làm đầu, nên lúc này cũng nhìn La Mộng vừa ngồi xuống bàn cơm.
" Chúng tôi là học sinh của học viện Đế Lantic, không biết anh cần giúp gì?"
La Mộng đáp, nhìn người kia từ trên xuống dưới, người này đi cùng ba người khác, tạo thành một nhóm bốn người điển hình, trong đó có một B nữa, còn lại đều là A.
Theo trực giác của La Mộng, B kia có khi là bạn trai của ai đó trong nhóm này.
" Bọn anh là sinh viên năm hai của học viện Streaks, cũng đến đây chơi mấy ngày, thấy các em đi đông như vậy thì muốn làm quen thôi, nếu có gặp nhau trong khu trượt tuyết cũng có thể nói chuyện."
Đặng Thanh cười nói, khí chất nam nhân ưa nhìn khiến nhiều bạn học cũng sáng mắt.
" Nếu bọn họ vui lòng thì anh cứ tự nhiên, vậy chúng tôi ăn cơm đây, gặp lại sau."
La Mộng chấp dứt đề tài làm quen này, cầm đũa lên ăn cơm.
Đặng Thanh thấy họ như vậy thì cũng đi trở về, ít nhất cũng biết đối phương là người ở đâu, trao đổi thân phận cũng xem như là một cái đảm bảo, sau này gặp lại cũng không đến nổi cảnh giác mà tránh xa.
Hắn trở lại bàn một chút thì mấy người họ cũng ăn xong, khi đi ngang qua đám người thì đưa tay chào hỏi, còn nói sẽ gặp nhau ở khu trượt tuyết rồi theo bạn bè đi luôn, không dây dưa chút nào.
Sảng khoái như vậy cũng làm cho lòng cảnh giác của đám người học viện hạ xuống một chút.
Này cũng là đám O, B để ý thôi, nhóm A của lớp đã ăn cơm từ lâu, như Lam Từ, được Diêm Hàn chiếu cố đã ăn lưng bụng rồi.
"Hai người làm gì ăn nhanh vậy?"
Ngô Thiên thấy họ đứng lên thì trố mắt.
" Ăn cơm thôi mà, bên kia có chỗ bán kem, chúng tôi qua bên đó!"
Lam Từ chỉ quầy kem bên cạnh rồi kéo Diêm Hàn chạy mấy.
" Trời này ăn kem, cậu hay thật đó!"
Ngô Thiên bó tay.
" Cơ mà lạnh lạnh ăn kem cũng có thú lắm chứ!"
Cảnh Dương bên cạnh lại phụ hoạ.
Thế rồi lục đục cũng có mấy người ăn xong hóng hớt chạy lại chỗ bán kem.
" Chỉ ăn một cây thôi."
Diêm Hàn ban sắc lệnh cho thiếu niên Lam Từ đang nhanh gọn giải quyết cây kem.
Lam Từ đang ăn cũng khựng lại, môi hơi trề ra, nhưng cũng nhanh chóng giải quyết xong cây kem chuối của mình, nhào tới gặm một miếng bự trên cây kem dừa của Diêm Hàn, đắc ý cười gian manh.
Diêm Hàn bất đắc dĩ xoa đầu cậu thành ổ rơm.
" Ấu má, no rồi còn bắt ăn cơm chó, kháng nghị nha."
Ngô Thiên đứng bên cạnh la ấu ấu, chọc cho đám người cười ha hả.
Lam Từ mới không ngại đâu, còn muốn giành kem của Diêm Hàn nhưng anh đang hai ba miếng giải quyết cây kem, sau đó kéo tay cậu đi về, mặc kệ cái má phồng lên của bảo bối nhi.
Trời lạnh, cơ thể còn chưa quen, ăn nhiều kem ngày mai người chịu tội là cậu.
La Mộng cũng sợ đám người ham ăn, nghiêm giọng cảnh cáo, dặn dò họ đi ngủ sớm, sáng mai sáu giờ có mặt ăn sáng rồi lên đường, nghiêm cấm thức khuya, sau đó thì giải tán đám đông.
Hai người Ngô Thiên về đến phòng nhìn thấy hai người Lam Từ đã nằm trên giường bấm điện thoại, Diêm Hàn thì dựa vào đầu giường, còn Lam Từ thì nằm úp sắp nơi cuối giường chơi trò chơi xếp hình.
" Con nít mới chơi cái này."
Ngô Thiên chỉ mặt Lam Từ nói cậu là con nít.
" Tôi thích đó, làm sao?"
Lam Từ mới không ăn khích tướng của hắn.
" Chúng ta bốn người, chơi địa chủ, chơi không?"
Hắn hất cằm lên nói.
" Chơi, nhưng tôi phải tải về đã."
Lam Từ nhảy dựng lên, chẳng cần biết Diêm Hàn có đồng ý không, lấy điện thoại của anh cùng của mình, hai cái cùng nhau tải.
Diêm Hàn cũng không nói gì, chỉ đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Cảnh Dương thì càng khỏi nói, hắn cũng có sẳn nên không cần tải.
Tải game cũng không có lâu, năm phút đã xong, bốn người bắt đầu ván địa chủ thứ nhất.
Ván đầu tiên, Lam Từ thua bét.
" Hớ hớ!"
Ngô Thiên cười đểu không thôi.
Hắn đứng hai, Cảnh Dương đứng ba, Diêm Hàn vừa hay cùng Lam Từ đối lập, đứng nhất.
Nhưng Lam Từ cũng không nãn lòng, cậu mới chơi lần đầu, thua mới không lạ đó.
Ván thứ hai cậu biết rồi, sẽ quan sát Diêm Hàn chơi, sau đó áp dụng cho mình, cuối ván, cậu đứng ba, Cảnh Dương bét.
" Đợi mà xem!"
Lam Từ hển cái mũi lên trời với Ngô Thiên.
Alpha với nhau ai sợ ai.
Thế là ván thứ ba bắt đầu.
" A!!"
Ngô Thiên quăng điện thoại, không chơi nữa, miệng lảm nhảm "học bá chết tiệt".
Diêm Hàn xoa đầu cái con Lam Từ đang đắc ý cười như điên.
" Đi ngủ thôi, gần mười giờ rồi."
Diêm Hàn nhìn đồng hồ, lấy điện thoại của cậu cắm sạc.
Dù sao Ngô Thiên cũng không muốn chơi nữa, mấy hôm nay đám người thi cử cũng không được nghỉ ngơi, tối qua còn lo sắp xếp đồ đi chơi còn háo hức đến mất ngủ, nên vừa đánh răng rửa mặt nằm xuống giường chưa được mười phút bên kia đã khò khè rồi.
Bên này Lam Từ buổi sáng ngủ quá nhiều nên giờ lại ngủ không được.
Cậu nằm thẳng tắp ở một bên giường, bên cạnh là Diêm Hàn cũng giống vậy, hai bên cách nhau một khoảng gần cánh tay.
Này là do sợ kích thích hai kẻ độc thân kia.
Nhưng Lam Từ lạ giường lại không có dễ ngủ.
" Lại đây đi."
Diêm Hàn thấy cậu hai mắt tao háo thì vẫy tay, bảo bối nhi không có anh thì ngủ không được, anh biết.
Nhưng Lam Từ lại rướn đầu lên nhìn qua kia.
" Họ ngủ rồi."
Diêm Hàn buồn cười.
Vừa nói xong con Lam Từ đã lăn một vòng chui tọt vào lòng Diêm Hàn, áp mặt vào ngực anh hít sâu mấy hơi, sau đó mới thoả mãn mà nhúc nhích, tìm một vị trí tốt nhất trong lòng anh mà nhắm mắt.
Diêm Hàn bị cậu chọc cho mềm tim, đắp chăn che cậu lại, ôm người đi ngủ.