• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôm chưa đủ, hai cái chân còn leo lên, chẳng mấy chốc đã quấn đến trên người anh, chẳng gì một con koala, đầu gác trên vai anh, thoả mãn mà thở dài ra.

Diêm Hàn bị cậu chọc cho cười lên.

Cũng không phải phát tình, không thể nào dính người như vậy, có khi đang xem anh là cái lò sưởi của cậu, không có nên không ngủ yên ổn được đi.

Diêm Hàn nhìn cậu một hồi, đưa tay kéo cậu ra.

" Không!"

Người kia hai mắt vẫn nhắm mà hét toáng lên, bấu chặt lấy anh, nhất định không chịu xuống.

" Xuống, tôi ôm em."

Diêm Hàn tức cười, nói.

Người kia vẫn lắc đầu.

" Ngoan, sẽ ôm em, không lạnh, tôi còn phải đút cháo cho em, em không đói?"

Diêm Hàn nhẹ giọng khuyên.

" Đói..."

Người kia lầm bầm rồi cũng ngoan ngoãn buông anh ra.

Diêm Hàn chỉ biết cười, nhiều lúc anh nghi ngờ cậu đã tỉnh rồi cũng nên.

Nhưng cả quá trình anh đút cho cậu ăn thì cậu đều không mở mắt ra, chỉ há miệng rồi nuốt xuống.

May mắn anh mua cháo trứng...


Cái tình huống này quen lắm... Cũng anh đút, cậu ăn, ăn đủ rồi ngủ tiếp...

Nhìn người trong ngực đã đều đều ngủ, Diêm Hàn thở dài, đưa tay nhéo mũi cậu.

Bốp.

Người kia đánh tay anh một cái, kéo xuống, sau đó... Nắm luôn.

" Phụt!"

Diêm Hàn cũng phải cười lên.

Anh cười làm cả người rung động, người trong ngực cũng chấn động theo, bất mãn mà hừ nhẹ một cái.

Chụt.

Diêm Hàn bưng mặt cậu lên hôn một cái thật kêu, mặc kệ cậu lầu bầu lại chóc chóc hai cái, sau đó mới thoả mãn mà ôm người ngồi một chút cho tiêu thực.

Hai hộp cháo anh chỉ cho cậu ăn một hộp, mình ăn hợp còn lại, dù sao cũng đã quá giờ, ăn nhiều không tốt cho dạ dày, đợi lát cậu hồi sức, đói tỉnh thì lại ăn sau.

Trong lúc chờ đợi, Diêm Hàn mở cái máy tính trên đầu tủ lên, trên trang web màu đen có một cái khung chat, người bên kia đã trả lời lại tin cuối cùng của anh.

Diêm Hàn cười cười, gõ một chữ rồi gập máy, ôm lấy cậu đặt gọn trên giường, đắp chăn rồi bản thân cũng chui vô luôn, ôm người đi ngủ.

Trời lạnh mấy cũng lạnh không tới nơi này.

Lam Từ cũng yên ổn mà ngủ đến chiều tối.

Sau đó... Đói tỉnh.

" Diêm Hàn..."

Giọng nói mềm nhũn của người bên cạnh gọi về Diêm Hàn đang đánh cờ với chu công.

" Ừm?"

Âm thanh từ tính lại mang chút buồn ngủ đầy gợi cảm của nam nhân vang lên.

" Tôi đói..."

Lam Từ dụi đầu vào ngực anh.

" Muốn ăn tôi?"

Diêm Hàn hỏi.

Một cái tay đập vào ngực anh.

Diêm Hàn bật cười.

" Mấy giờ rồi?"

Anh hỏi, đưa tay vuốt mái tóc xoã trên trán lên, mở mắt nhìn màu sắc trong phòng.

Phòng họ có một cái cửa sổ nhưng luôn đóng kín, lúc này bên ngoài tối đen.

Lam Từ bò dậy, chồm qua người anh, cầm cái điện thoại lên xem.

" Sáu giờ luôn!"

Cậu hô lên.

" Ừm."

Diêm Hàn ôm eo nhỏ trước ngực, tay chạm vào một mảnh da thịt mát lạnh hơi lộ ra do ngủ của cậu.

" Anh... Anh đừng làm loạn, tôi đói lắm."

Ngón tay ấm nóng làm người Lam Từ mềm một chút, lắp bắp nói.

" Tôi thích chạm vào em."

Diêm Hàn ôm mặt cậu qua, nhìn vào mắt cậu nói.

Lam Từ bị ánh mắt thâm tình của anh làm cho đỏ mặt, cả người như bị hút vào đó.

Diêm Hàn hôn nhẹ lên môi cậu một cái, bật người dậy.

" Mặc đồ, đi ăn."

Anh xoa đầu cậu loạn cả lên rồi đi vào nhà vệ sinh.

Lam Từ ngồi trên giường nhìn bóng lưng của anh đến thất thần, đặng cậu đưa tay lên vỗ nhẹ hai má hơi nóng, nhảy xuống giường đi lấy đồ.

Cậu nhìn bên ngoài, hình như tuyết rơi có chút lớn, nên mặc dày một chút.

" Sao vậy?"

Diêm Hàn đi ra thấy cậu đứng ở cửa sổ thì hỏi.

" Tuyết rơi dày lắm."

Cậu nói.

Diêm Hàn đứng sau lưng cậu, cùng cậu nhìn ra bên ngoài, tuyết đúng là rơi rất nhiều, bên song cửa cũng đã phủ một lớp tuyết, mặt kính bị khí lạnh làm cho mờ đi.

" Đi rửa mặt."

Anh đẩy cậu vào nhà vệ sinh.

Nhìn lại giường, Lam Từ đã lấy quần áo ra nhưng chưa mặc.

Diêm Hàn vừa chạm vào đã thấy nó lạnh toát, anh nhíu mày.

Cầm lấy nó nhét vào trong áo, sau đó mới đi lấy đồ của mình.

Lúc Lam Từ đi ra không thấy đồ mình đâu thì trợn mắt lên.

Chẳng lẽ cậu chưa lấy?

" Em sao vậy?"

Diêm Hàn quay lại thì thấy cậu đờ đẫn đứng đó.

"Quần áo của tôi..."

Lam Từ nhìn anh, chỉ cái nơi để đồ xong thì đã thấy anh từ trong ngực mình lấy đồ của cậu ra.

"Hết lạnh rồi, thay đi."

Anh thản nhiên nói, bản thân cũng đứng tại chỗ mà thay đồ.

Lam Từ còn chưa từ trong ôn nhu hương bất ngờ của anh tỉnh lại đã thấy một màn mĩ nam thay đồ có thể khiến người phun máu...

Xoạt.

Lam Từ quay lưng lại, tim đập nhanh như bị bệnh vậy, mặt có chút nóng...

Aaaaa...

Lam Từ trong lòng hú hét mà đờ đẫn thay đồ.

Cậu nhìn không thấy khoé môi hơi nhếch lên cùng đôi song đồng màu lưu ly sâu thẫm cũng đang nhìn quá trình thay đồ của cậu, chỗ nào cũng không bỏ soát.

Lam Từ còn đang chìm đắm trong cơ ngực tuyệt đẹp cùng với cơ bụng quyến rủ của người kia, nào có cảm thấy ánh mắt nóng rực kia, đến khi thay xong quay lại thì người kia đã thu hồi ánh mắt.

Giống như Lam Từ, dù có ôm ấp, sờ soạn hay nhìn ngắm cơ thể của người kia bao nhiêu lần thì cũng cảm thấy không khống chế được mỗi khi nhìn vào.

" Đi thôi."

Sau khi mặc đủ đồ rồi, cả mũ áo phông cũng đội lên trên đầu Lam Từ, Diêm Hàn nắm tay cậu rời khỏi phòng.

Lúc này trên hành lang không có ai, bên ngoài tuyết rơi rất lớn, vừa bước chân ra đã ngập trong tuyết.

" Lên đây, tôi cõng em qua."

Diêm Hàn nhíu mày, nói.

Lam Từ ôm cổ anh liền, hai chân quắc trên eo anh, cười hì hì.

Diêm Hàn cười nhẹ cõng con koala Lam Từ, hai tay giữ mông cậu, bước đôi chân dài trong tuyết dày, đi đến nhà hàng.

Mấy người phía sau vừa định kêu nhìn thấy cảnh này thì im bặt đi.

Ở trong gió tuyết, có người nam nhân cao lớn cõng trên lưng một người nam nhân nhỏ hơn một chút, vững vàng mà đạp tuyết đi xa, người trên lưng dùng thân mình che mái đầu cho người ở dưới, hai tay ôm cổ người kia, cười ngọt ngào.

Tách.

Có bạn học nữ đưa điện thoại lên chụp một cái.

" Gửi cho tôi với, tôi đưa cho Lam Từ làm kỷ niệm."

Ngô Thiên nói với bạn học nữ.

Bạn học nữ gật đầu, lục tìm tên của Ngô Thiên trong nhóm chat của lớp, gửi ảnh cho hắn.

Bình thường bạn học đều ít khi nhắn tin cho Lam Từ, dù sao cũng là chụp lén, để hắn đưa cũng được, ở trong lớp hai người họ thân nhất.

" Ai có đem dù không?"

Hắn hỏi.

" Tôi có, để tôi về lấy."

Một bạn học khác quay đầu đi về.

Hai người Lam Từ đã đến được mái hiên trước cửa nhà hàng, nhìn ống quần bị ướt của Diêm Hàn, Lam Từ cũng nhíu mày.

" Không sao, vào kia có lò sưởi."

Diêm Hàn đập tuyết đọng trên người cậu xuống, nắm tay cậu nhét vào túi áo, hai bàn tay lồng vào nhau, kéo cậu đi vào nhà hàng.

Vừa bước vào đã thấy ấm áp hẳn ra.


Hai người đi đến gần lò sưởi, ngồi trên ghế sofa gần đó, sưởi ấm.


Trên cái bàn mà họ hay ngồi, nhân viên nhà hàng đã bắt đầu bày chén đũa ra, chỉ đợi bọn họ đến sẽ mang đồ ăn còn nóng hổi lên.


Đám người phía sau cũng lục đục đi vào, vừa đến đã nhào tới lò sưởi, cả đám ngồi chồm hỗm trên đất, hai tay đưa về phía cửa lò, ấm áp đến muốn bay lên trời.


Bọn họ không ai hề nhắc đến việc buổi trưa hai người kia không xuống ăn cơm, có lẽ trong thâm tâm họ cũng bị cảnh tượng kia làm cho chấn động đến quên mất phải trêu ghẹo, cả Ngô Thiên cũng không nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK