La Mộng vừa nhìn đã thấy không ổn.
" Tất cả rời khỏi phòng học ngay!"
Ngay khi La Mộng la lên thì cả đám người đều ngửi thấy một mùi mận chín thơm nức mũi, ai nấy đều vội vàng bịt mũi chạy ra ngoài, giống như bị lửa đốt mông.
La Mộng kéo Ngô Thiên đang đờ đẫn chạy đi, Diêm Hàn từ thời điểm đầu tiên đã ôm Lam Từ chạy khỏi lớp.
Khi tất cả đều đã rời khỏi thì anh nhanh tay đóng cửa phòng học lại, còn kéo cả cửa sổ, ngăn cách Neil Ian ở bên trong.
" Đi gọi giáo viên, tất cả rời khỏi lầu."
Diêm Hàn nhìn một bạn học A có vẻ ổn nhất.
Cậu bạn vội chạy đi.
Lúc này là giờ nghĩ trưa nhưng tình huống cả lớp đứng ngoài hành lang như vậy cũng nhanh chóng thu hút lớp bên cạnh.
" Có mùi gì đó..."
Đã có người ở lớp bên cạnh ngửi thấy mùi pheromone của Omega, đám bạn học lớp 11A1 nhớ ra cửa sổ không có đóng.
" Chạy nhanh rời khỏi phòng, có Omega đang phóng tin tức tố."
Đám bạn học vừa chạy ào vừa nói.
Dù có người cũng bị lôi kéo nhưng tố chất của học sinh học viện Đế Lantic cũng hiển lộ ra, vừa nghe thấy lời kia đã ba chân bốn cẳng chạy đi, nói sao thì chẳng ai muốn bị cười nhạo chỉ vì định lực của bản thân quá kém đâu.
" Đi thôi, dù em không đến nổi bị ảnh hưởng nhưng cũng không cần ngửi mùi của cậu ta."
Diêm Hàn kéo tay cậu chạy đi.
Lam Từ đúng là không có bị pheromone kia lôi kéo, cậu cũng thấy khá là kinh ngạc.
" Anh thì sao?"
Lam Từ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diêm Hàn, tò mò hỏi.
" Tôi chỉ thích mùi của em, dù vẫn chịu ảnh hưởng nhưng tôi chán ghét thì cũng không thể dễ dàng bị khống chế như vậy."
Diêm Hàn nhàn nhạt nói.
Anh không biết lúc anh nói lời này, khoé miệng của người nào đó đã nhếch lên.
Khi hai người xuống tới sân trường thì đã thấy đội ngũ y tế của học viện chạy tới.
Lúc này cả toà lầu đều bị kinh động, đứng đầy sân trường.
Một lúc lâu sau họ nhìn thấy Neil Ian bị mang xuống, có vẻ đã bất tỉnh.
Đám đông dạt ra hai bên, né đến thật xa, đợi đội ngũ y tế mất đi bóng dáng mới thở nhẹ ra.
" La Mộng, em đi theo tôi nói rõ tình hình, còn các em đợi nữa tiếng nữa hãy vào lớp."
Cô giáo chủ nhiệm nhìn cả đám nói.
Ai cũng gật đầu nhìn La Mộng đi theo giáo viên đi mất, sau đó đều tản ra đi căn-tin, họ còn chưa kịp ăn trưa, vừa hay có nữa tiếng.
" Chúng ta đến kia ăn đi."
Diêm Hàn kéo tay cậu đến một cái ghế đá dưới gốc cây trên sân trường, trong tay còn cầm cơm trưa của hai người họ.
Ở trong đám người, Cổ Na đưa mắt nhìn hai người, không biết đang nghĩ cái gì.
Từ sau bữa tiệc sinh nhật hôm đó thì Cổ Na không có tìm tới Diêm Hàn nữa.
Này cũng không phải do cô không muốn, mà đơn giản là do Diêm Hàn nghỉ học đã tuần, sau đó lại đi đánh người, sự kiện kia ầm ĩ trong đám gia tộc còn lớn hơn bên ngoài, người thông minh đều đi tìm hiểu sự tình.
Sau đó Cổ Na cũng không còn chủ động đến tìm Diêm Hàn sót độ tồn tại nữa.
Dù vậy cô vẫn rất không cam lòng.
" Hai người họ thật sự sao?"
Bên cạnh có bạn học nhìn thấy, thấp giọng nói chuyện.
" Tuy tôi không cảm thấy hai A sẽ nên cơm cháo gì nhưng nhìn hai người họ tôi lại muốn chèo thuyền."
Bạn học B kích động nói.
" Tôi cũng thấy vậy!!"
Bạn học O cũng hai mắt toả sáng.
Cổ Na càng nghe càng bực bội, quay người bỏ đi.
Hành động của cô làm hai bạn học đang trèo thuyền phát hiện.
" Cổ Na có vẻ thích Diêm đại?"
Bạn học O nhỏ giọng nói.
" Nhưng Diêm đại cũng không thích cô ta, cậu không thấy Diêm đại lạnh lùng cỡ nào chứ, tôi vẫn thấy Cổ Na đừng nên rước lấy nhục nữa thì hơn."
Bạn học B nhún vai.
Bọn họ đều là bạn học cùng lớp, có những gì nên thấy cũng đã thấy, nên biết cũng đều biết, họ cũng không nói sai nhưng chính là có người chịu không nổi sự thật bản thân còn không bằng một Alpha.
Ai chịu hay chịu không được đều không liên quan hai người Diêm Hàn Lam Từ, cả hai thản nhiên ăn cơm trưa trên ghế đá.
" Cậu ta sẽ không sao chứ?"
Lam Từ phồng má hỏi.
" Cậu ta là người của hoàng thất, người lo cho cậu ta sợ em cũng tưởng tượng không được, có khi rất nhanh cậu ta sẽ trở lại."
Diêm Hàn cảm thấy người như này sẽ không dễ dàng yên thân đâu.
Anh chỉ cần nhìn vô là hiểu, Neil Ian kia cũng không phải yêu thích gì Lam Từ, cậu ta chỉ quen được cưng chiều nên đối với những thứ mình thích mà lại không có được sinh ra chấp nhất vô lý.
Những người như vậy chính là một đống rắc rối, còn là rắc rối có thân phận lớn, ngẫm nghĩ thôi cũng thấy não đau.
Nhưng anh cũng không lo lắng, chỉ cần không đụng chạm đến anh thì anh cũng không quan tâm cậu ta làm trò gì, còn nếu hoàng thất Ian muốn cho cậu ra ra ngoài nhận thức cuộc sống mới thì anh không ngại cho cậu ta một khoá học đặc biệt, để cậu ta rèn giũa lại cái tính tình bị chiều hư kia của mình.
Không phải cái gì cũng đều theo ý của cậu ta được, Lam Từ càng không phải của cậu ta, đế quốc Ian cũng không phải của một mình hoàng thất Ian, trước cũng không mà sau cũng không.
Lam Từ cũng không quan tâm lắm, chỉ thuận miệng hỏi thôi, cậu vốn ghét rắc rối, ngày trước cậu phản ứng gây gắt với Diêm Hàn như vậy cũng vì ngại phiền.
Ai biết trong mắt bạn học mới kia thì lại thành cậu bị cưỡng ép mới cùng Diêm Hàn ở bên nhau...
Mà dù đúng là anh cường thế cưỡng ép thật, còn là cưỡng bức đáng dấu nữa...
Nếu Neil Ian mà biết được thì chắc chuyện này còn to dữ nữa.
Chỉ nghĩ thôi mà cậu cũng rùng cả mình rồi.
" Em sao vậy?"
Diêm Hàn sờ sờ má cậu, người này một miệng thức ăn nhưng cứ đờ đẫn không chịu nhai, hai má phồng ra như con cá nóc.
" Lỡ cậu ta biết chuyện anh đánh dấu tôi thì có khi còn quậy tung trời lên, đảm bảo sẽ đi tố cáo anh cho xem."
Lam Từ vừa nói vừa thấy có chút muốn cười, không biết lúc đó Diêm Hàn sẽ làm sao.
Theo cá tính của hắn thì đảm bỏ là lật ngược hoàng thất Ian lên cho xem.
Diêm Hàn bị cậu hỏi thì cũng nghiêm túc suy nghĩ, nhưng thấy khoé môi người nào đó cứ kéo lên thì tự nhiên cũng không nghĩ nhiều nữa.
Đúng vậy, dù Neil Ian có làm gì thì anh sẽ sợ? Cùng lắm anh dùng Đế gia làm cái xà beng cậy nốc hoàng thất Ian thôi.
" Em không lo lắng cho tôi?"
Diêm Hàn bẹo má cậu.
" Lo lắng, tôi rất là lo lắng đó, ha ha ha!!"
Lam Từ cười ha ha.
Diêm Hàn cũng bị cậu làm cho nhếch lên khoé miệng.
Bên kia La Mộng đang báo cáo tình hình với giáo viên, rất là ăn ngay nói thật mà lượt bớt những thứ mang tính quyết định trong chuyện tại sao Neil Ian lại phát bệnh, chỉ nói cậu ta muốn theo đuổi Lam Từ nhưng bị Lam Từ từ chối hết lần này đến lần khác, vậy nên đã sốc đến mức phát bệnh.
" Cô giáo, em thấy nên chuyển lớp cho cậu ta, lớp chúng em luôn nghiêm túc học tập, cậu ta lại mang thân phận lớn chúng em chạm không vào nhưng cũng không thích bị phá hỏng bầu không khí tốt đẹp, sắp tới kỳ thi rồi, cô cũng biết Lam Từ rất coi trọng những kỳ thi này, cô cũng không muốn lớp chúng ta bị tụt dốc đúng không?"
La Mộng thành khẩn nhìn giáo viên chủ nhiệm của mình.
Cả văn phòng giáo viên đều nghe thấy lời này của La Mộng.