" Chào cậu."
Neil Ian quay đầu nhìn Lam Từ nở nụ cười sáng lạng, cái tay còn vẫy vẫy, sự mềm mại của một Omega toả ra từ người cậu ta một cách nhẹ nhàng, không chút làm bộ nào.
Lam Từ chỉ gật đầu chứ không nói.
Bạn học xung quanh đang hóng hớt cũng phải giơ một ngón cái với Lam Từ, đủ lãnh đạm, không hổ là học bá Lam.
Lúc này bọn họ giống như nhìn thấy lại một Lam Từ lạnh lùng học bá trước khi có sự hiện diện của Diêm Hàn, cao lãnh đến mức chẳng ai dám đến tỏ tình.
Nhung có người cũng không thiếu chút tự tin đó, không ngại Lam Từ lạnh lùng, chỉ một lòng muốn làm quen thì phải làm quen cho được.
" Tôi biết cậu là học bá của lớp, nên cô giáo mới muốn tôi ngồi ở đây, tôi cũng muốn nhanh chóng hoà nhập cùng lớp học, nếu có gì không hiểu tôi có thể đến hỏi cậu không?"
Neil vẫn tươi cười đầy đủ nhìn Lam Từ.
" Cậu có thể đi tìm lớp trưởng La, cậu ấy là Omega, có thể chiếu cố tốt cậu."
Lam Từ mắt nhìn lên bục giảng, miệng thì lạnh lùng nói.
" Tôi muốn học, bạn học Ian."
Lam Từ thấy cậu ta còn muốn nói gì thì lên tiếng cắt ngang.
Neil bị một câu của Lam Từ làm cho cứng họng, bĩu môi quay mặt đi, lạnh lùng vậy sao, cũng không nhường nhịn mình lấy một cái.
Ngô Thiên ở bên trên cũng phải nhịn cười.
Tôi phục cậu rồi Lam Từ.
Nhưng tiếng chuông tan tiết vừa reo thì Neil đã bước ra khỏi chỗ ngồi cùng một quyển sách, lại gần Lam Từ đang ngồi cách một cái đường đi.
" Bạn..."
" Bạn học Ian, nghe nói cậu bị chứng rối loạn tin tức tố, cậu không biết hành động lúc này của mình là không đúng sao, hoàng thất các người đều bốc đồng như vậy sao?"
Lam Từ đứng dậy lạnh mặt nhìn cậu ta.
" Cậu có cần đối xử với tôi như vậy không, cô giáo muốn cậu giúp đỡ bạn học mà."
Neil Ian ủy khuất vạn phần nhìn Lam Từ.
" Tôi đã nói rất rõ, bạn học Ian..."
" Tôi tên Neil!"
Neil gào lên.
" Bạn học Ian, tôi đến lớp là để đi học, không phải để theo cậu làm quen, lý do tôi đã nói rất rõ, nếu cậu vẫn không chịu nghe thì tôi có thể đổi chỗ ngồi hoặc giả là đổi lớp."
Lam Từ nói xong thì ngồi lại chỗ của mình, bắt đầu cho tiết sau, đối với việc cậu ta muốn cậu gọi tên Lam Từ xem như không có nghe.
Neil Ian trân trối nhìn Lam Từ giống như nhìn một tên dã nhân từ đâu đến, hành xử không giống như lẽ thường lại còn không thân sĩ gì hết này.
Mấy người bạn học trong lớp đã ôm bụng bụm miệng nén cười, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ, ai bảo họ đều là bạn học cũ của Lam Từ, đã hiểu cậu như thế nào, lại còn thêm một Diêm Hàn ở kia, cũng không ai thấy việc Lam Từ lạnh lùng đối với một Omega có thân phận địa vị lại còn mềm mại dương quang là có gì không đúng.
" Bạn học Neil, nếu cậu có gì muốn hỏi thì có thể tìm tôi, tôi là lớp trưởng, tên là La Mộng."
La Mộng đến gỡ rối cho Neil Ian.
" Nhưng..."
" Tôi có thành tích đứng thứ hai của lớp này, đứng thứ tư toàn khối, lại còn là Omega giống cậu, đảm bảo sẽ không xảy ra tình huống xung đột pheromone, khiến cho bệnh tình của cậu bất ổn."
La Mộng cực trầm ổn mà nhìn Neil Ian, giống như một đại tỷ đáng tin cậy.
Reng.
Lúc này tiếng chuông vào tiết lại vang lên, La Mộng nói thêm một câu sẽ giúp đỡ hết mình rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Neil Ian mất mát ngồi xuống, lâu lâu lại ai oán liếc qua bên cạnh, người kia một chút cũng không nhìn hắn, Neil bất lực nằm xuống bàn, mái tóc vàng kim mềm mại rủ xuống, bóng dáng yếu đuối thấy thương.
Lam Từ đang ngồi thì thấy một tờ giấy từ phía trên đưa xuống, cậu liếc mắt nhìn bóng lưng của Ngô Thiên, tay mở ra miếng giấy gấp đôi, bên trong vẻn vẹn hay chữ: Bội phục.
Lam Từ trề môi, làm như tôi thích lắm vậy.
Tự nhiên thấy nhớ người kia ghê, nào có nói nhiều như vậy chứ.
Diêm Hàn đâu có biết Lam Từ ở bên trên đang nhớ thương cậu, đến khi anh lên tìm cậu vào giờ nghỉ trưa nhìn thấy một người đang ngồi ở vị trí mọi khi anh vẫn ngồi, trên bàn bày một hộp cơm tinh xảo chẳng kém gì anh thì nhíu mày.
" Lam Từ, tôi mời cậu ăn cơm nhé, tôi thấy cậu không có đi mua cơm."
Neil cười rạng rỡ nhìn Lam Từ, chỉ thiếu không viết ba chữ "tôi thích cậu" lên mặt luôn, mặc kệ Lam Từ vẻ mặt đóng băng ngồi đó.
" Lam Từ."
Một tiếng nói trầm thấp lại từ tính vang lên đánh động hai người.
Neil kinh ngạc quay đầu lại nhìn người đã đến phía sau mình, có chút chấn động.
Đây là ai?
Trong lớp hình như không có người này thì phải?
Nhìn cũng đẹp trai đấy nhưng cậu lại không thích bằng Lam Từ.
Neil Ian cứ tưởng người này đến tìm hắn, thói quen từ nhỏ bị nhiều người quay quanh đã khiến hắn hiểu lầm, đang chuẩn bị từ chối nếu người này muốn làm quen thì lại thấy người vốn luôn lạnh lùng ngồi, dù cậu có làm gì nói gì cũng không chịu quan tâm lại đứng bật dậy.
" Diêm Hàn."
Lam Từ giống như nhìn thấy cứu tinh mà kêu lên.
Diêm Hàn vốn đang không vui nhìn thấy cậu như vậy chân mày đang nhíu lại cũng dãn ra.
" Đi thôi."
Anh nhìn cậu.
" Được, tôi đợi anh nãy giờ đó."
Lam Từ như con chim sẻ bay ra khỏi lồng.
Diêm Hàn liếc Neil Ian đang trân trối nhìn bọn họ... Không, nhìn Lam Từ thì đúng hơn, thật tự nhiên nắm tay Lam Từ kéo đi.
Đến khi hai người rời khỏi tầm mắt rồi Neil vẫn chưa tỉnh lại được.
Đám bạn học trong lớp im lặng hóng hớt, âm thầm cười trộm, dưa này thơm quá, chắc còn phải ăn dài dài.
Ngô Thiên đi mua đồ ăn đi vào thì thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm, Neil Ian lại đứng như trời chồng ở đó thì khó hiểu.
" Cậu sao thế?"
Ngô Thiên thấy tội quá nên hỏi.
" Lam Từ..."
Neil cũng không biết nói làm sao, chỉ ngậm hai chữ Lam Từ nữa ngày cũng không nói được là Lam Từ làm sao.
Ngô Thiên nhức cả đầu quay lại nhìn đám bạn học, ý hỏi.
" Diêm Hàn đến dắt Lam Từ đi rồi."
Bạn học tốt tính nói cho Ngô Thiên biết sự tình.
Chỉ bằng một câu như vậy thôi là hắn đã hiểu vấn đề rồi.
" Diêm Hàn là gì của Lam Từ, hắn ở đâu ra vậy?"
Neil giống như được mở lại công tắc, quay qua nhìn bạn học tốt tính mới nói kia.
" Diêm Hàn là bạn trai của Lam Từ na, cậu ấy học ở dưới lầu, hôm nào cũng đến đây cùng Lam Từ ăn cơm."
Bạn học tốt tính e sợ thiên hạ không loạn, nói cho bạn học mới biết tình hình thực tế nhất của Lam Từ.
Neil giống như không thể tin vào tai mình, trợn mắt nhìn bạn học tốt tính, giống như người kia đang nói chuyện đùa với mình.
Ngô Thiên cũng không quan tâm nữa, ngồi vào chỗ của mình, mặc kệ Neil Ian sốc đến cỡ nào.
" Cậu ta nói thật sao?"
Neil bỗng nhiên quay lại, chống tay lên bàn nhìn Ngô Thiên.
Ngô Thiên bị hắn làm cho giật cả mình, nhưng vẫn gật đầu, sau đó dùng một quyển sách đẩy cậu ta xê ra, bình tĩnh ngồi ăn cơm.
Neil cảm thấy cái lớp mình đang học nó không có giống bình thường, mọi khi được bao vây bởi sợ nhiệt tình bây giờ thì liên tục bị ghẻ lạnh, tâm linh Neil Ian bị tổn thương nặng nề, ôm ngực ngồi lại chỗ của mình, cơm cũng không ăn, đờ đờ đẫn đẫn.
Đám bạn học nhìn nhau, cậu ta không sao đó chứ?
Ai cũng lắc đầu nhún vai, rồi cũng không ai chạy đến hỏi.