" Bây giờ vào luôn sao?"
Diêm Phong đã đổ xe xong, đứng sau lưng anh hỏi.
" Còn bao lâu sẽ hết tiết?"
Diêm Hàn hỏi.
" Hai mươi phút nữa."
Diêm Phong nhìn đồng hồ, đáp.
" Đến gần lớp hắn đợi, tôi muốn cho hắn một niềm vui lớn nên cần phải có đông người xem mới thể hiện hết thành ý, đến lúc đó anh quay video lại cho tôi, gửi cho Lục Khanh, để ông ta đến đây."
Diêm Hàn cười âm trầm.
Diêm Phong âm thầm lắc đầu, cảm thấy Lục Lang có chút đáng thương.
Nhưng người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Hai người một đường đi thẳng vào học viện Streaks.
Lục Lang lớp học nằm ở lầu hai nên hai người đi thẳng lên lầu hai, đứng ở hành lang ngang nhiên mà đợi.
Có học sinh trong lớp gần đó nhìn ra thấy hai nam A cao to đẹp trai thì tò mò nhìn ngắm khiến cho giáo viên cũng phải nhức đầu, đi ra hỏi.
Diêm Phong phụ trách nói cùng giáo viên, nói rằng họ chỉ đợi người, từ đầu chí cuối Diêm Hàn đều không nói tiếng nào, người khác nhìn vào sẽ đoán ra ngay ai là người có địa vị hơn lúc này.
May mắn còn có vài phút là hết giờ.
Reng...
Tiếng chuông báo hết tiết vang lên.
Giáo viên của lớp Lục Lang vừa rời khỏi lớp thì Diêm Hàn đã giống như quân côn đồ đi thẳng vào lớp hắn.
" Diêm Hàn! Mày..."
Lục Lang còn chưa nói hết đã bị Diêm Hàn nắm lấy cổ áo lôi ra khỏi chỗ ngồi.
Cả lớp bị biến cố này làm cho xôn xao cả lên.
" Khốn kiếp, mày làm gì vậy?"
Lục Lang muốn vùng vẫy giãy khỏi tay Diêm Hàn nhưng không sao làm được, tay anh nắm lấy cổ áo siết chặt mà lôi đi.
Vụt.
Lục Lang giơ nắm tay lên muốn đấm Diêm Hàn.
Bộp.
Vụt.
Diêm Hàn chụp lấy tay hắn, quặn ngược ra sau lưng, khoá chặt tay hắn, đẩy ra ngoài.
" Nếu mày không muốn tao bẻ gãy tay chân mày lôi đi thì đừng làm trò mèo nữa, mày biết mà, mày đánh không lại tao."
Diêm Hàn thì thầm bên tai hắn, đẩy mạnh hắn ra khỏi lớp.
Cả lớp chẳng ai dám hó hé gì, đơn giản bởi vì khí thế của Diêm Hàn quá mạnh, bên cạnh còn đứng một Diêm Phong đang trấn tràng.
Diêm Hàn một đường đẩy Lục Lang xuống sân trường, vốn dĩ anh muốn ném thẳng hắn từ lầu hai xuống nhưng anh không muốn rắc rối thêm nên một đường kéo thẳng hắn xuống lầu.
" Lục Lang! Diêm Hàn, cậu làm gì vậy, buông nó ra!"
Lục Ngôn ở trong lớp nghe xôn xao chạy ra thì thấy cảnh này, đương lúc hắn muốn chạy tới giúp thì Diêm Phong lao tới, ngăn hắn lại.
" Ngươi không giúp được hắn, chắc ngươi cũng biết nguyên nhân tại sao lại có chuyện hôm nay, ngươi muốn chùi d.ít cho hắn cũng chỉ vì ngươi thông minh, nhưng chuyện lần này ngươi quản không được."
Diêm Phong cũng hiểu rõ tình cảnh của Lục Ngôn, tốn chút nước miếng mà nói, vừa ngăn hắn lại.
Lúc này Diêm Hàn đã đem Lục Lang xuống sân trường, học sinh của mấy lớp gần đó xôn xao chạy ra xem, chỉ chỉ trỏ trỏ khiến mặt mày Lục Lang đỏ rần.
" Mày... A!"
Lục Lang tính chữi đã bị Diêm Hàn đẩy mạnh một cái ngã lăn xuống đất.
Đám học sinh thấy vậy ồ lên, giống như sân trường có một đám dưa hấu ăn ngon, nhao nhao mà vây lại xem.
" Khốn kiếp!"
Lục Lang ngồi dạy lao đến muốn đánh Diêm Hàn, mặt mày dữ tợn vô cùng.
Diêm Hàn nhẹ nhàng chụp tay hắn, quặn ngược lại đẩy ra.
Điệu bộ anh nhàn nhã, vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn.
Lục Lang lại càng thêm nổi điên, ra tay càng thêm độc ác, nắm tay cẳng chân vung ra đều mang theo tiếng gió vù vù.
Nhưng tất cả đều bị hoá giải nhẹ nhàng, Diêm Hàn chỉ dùng một tay để khoá tất cả nắm đấm của Lục Lang, mỗi lần đều như một, chân giơ ra đã đạp cho Lục Lang ngã chổng vó.
Đánh một hồi Lục Lang đã bầm dập cả mặt mày, người ngợm dơ bẩn, ê ẩm.
Đối lập với hắn, Diêm Hàn quần áo không chút biến đổi, tay chân sạch sẽ.
Từ nãy đến giờ đã gần mười phút, giáo viên đã chạy ra cùng với bảo vệ nhưng đều bị ít lời của Diêm Phong cản lại, đành phải ra sức lùa đám học sinh vào lớp học, tuy vậy vẫn có người cầm điện thoại ra quay lại, học sinh vẫn nhao nhao nhìn ra ngoài sân trường dù tiếng chuông vào lớp đã vang lên.
Lục Lang từ chủ động tiến đánh đến khi không còn chút sức lực nằm bẹp trên sân trường chịu đánh, mặt mày bầm dập, hận ý trong mắt càng thêm sâu.
" Quay lại chưa?"
Diêm Hàn hỏi.
" Đã quay, đã gữi."
Diêm Phong đáp.
Bên cạnh hắn Lục Ngôn đã móc điện thoại ra gọi cho cha hắn từ lâu, lúc này Lục Khanh chắc đang trên đường đến đây.
Đảm bảo ông ta nhìn thấy video này sẽ càng thêm nổi điên.
Reng.
Điện thoại của Diêm Phong kêu lên.
" Alo."
Diêm Phong nhìn thấy tên người gọi thì bình tĩnh nhấc máy.
" Vâng thưa ngài."
Diêm Phong cung kính đáp một tiếng rồi đi tới gần Diêm Hàn.
" Thiếu gia, trưởng lão hội gọi cho cậu."
Diêm Phong đưa điện thoại cho anh.
Diêm Hàn trực tiếp bấm loa ngoài lên.
" Nói."
Giọng anh lạnh như băng vang lên, ai nghe người ta sẽ tưởng bên kia là đàn em của anh không bằng ấy.
Diêm Phong đã quen nên không thấy gì lạ nhưng Lục Ngôn đã chấn kinh đến rớt cằm.
" Cậu làm cái gì vậy, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện?"
Giọng nói già nua không mang chút trách cứ nào nhẹ nhàng cùng anh thương lượng.
" Vỏ quýt dày thì cần có móng tay nhọn, đối phó với loại người sĩ diện thì chỉ có để hắn làm trò cười cho đám đông mới là biện pháp trả đũa tốt nhất."
Giọng anh vẫn lạnh lùng như đang nói chuyện phiếm, ánh mắt nhìn Lục Lang thê thảm nằm dưới sân trường không một cảm xúc, giống như người anh dành không phải người mà là một con súc sinh.
" Các người không cần lo, tôi sẽ không đánh chết hắn, chỉ cần tôi có cái tôi muốn, xả được cơn giận này thì tôi sẽ tha cho hắn, nhưng lần sau hắn lại không có mắt đụng vào người không nên đụng thì một sợi tóc của người kia tôi lấy một cánh tay của hắn, một cái móng tay của người kia tôi lấy một cái chân của hắn, nếu người kia bị thương chảy máu..."
Lời anh nói khiến Lục Ngôn đứng bên cạnh rét lạnh, Lục Lang vừa sợ vừa giận.
Rốt cuộc Lam Từ là ai mà quan trọng với tên khốn kiếp này như vậy.
Đến bây giờ Lục Lang vẫn không biết nguyên nhân thật sự khiến mình như này.
" Người kia..."
" Người kia ngày mai tôi sẽ mang về, để cho một số người mở to hai mắt ra mà xem cho kỹ, nhớ cho rõ em ấy, ra đường gặp em ấy thì cút đi thật xa, muốn đụng vào em ấy thì phải ngẫm nghĩ trong đầu hậu quả của việc này."
" Nói ra tôi còn phải cảm ơn các người, các huyết mạch thức tỉnh gì đó đúng là dùng tốt, xem, một người thức tỉnh huyết mạch nữa vời cũng đụng không đến một sợi tóc của tôi, tôi muốn đánh thì đánh, muốn giết cũng chẳng có gì mới mẻ, Đế gia cũng phải giúp tôi chùi đ.ít."
" Tôi đã nói rõ, quản cho tốt người của mình, đừng có ép tôi ra tay, làm chuyện gì cũng phải hiểu rõ trước sau mới làm, đừng nghĩ bên người có căn cơ thâm hậu thì có thể không thể ý đến hậu quả, nói tới đây là đủ rồi, Lục Khanh đã đến, tôi cần phải đi lấy bồi thường, em ấy rất thiếu tiền, vừa hay giúp em ấy lấy ít tiền đi ăn lẩu."
Nói xong câu này anh trực tiếp cúp máy, không để cho bên kia nói gì nữa.
Cả sân trường có mấy người đều chết lặn.
Lục Khanh bóng dáng đã đến trước mặt bọn họ.