" Có phải em chưa bao giờ sấy tóc?"
Anh dám nghĩ có chuyện này lắm.
" Trước khi gặp anh thì lúc nhỏ hình như có được cha sấy cho, bình thường tôi toàn để nó tự khô thôi."
Lam Từ thoải mái đến nói không có sức, nghe như muốn đi ngủ đến nơi rồi.
Mà thật sự, Lam Từ cảm giác trên da đầu được bàn tay to cùng hơi nóng mát-xa cho, thích lắm.
Diêm Hàn bất đắc dĩ, nhìn cậu sắp ngủ tới nơi rồi thì nhanh tay hơn.
Nhưng đến khi xong xuôi thì Lam Từ cũng đã ngã nghiêng rồi.
Lột cậu khỏi chăn, để người nằm lại rồi đắp chăn, Diêm Hàn nhìn cái đầu tóc đen đang rút vào trong chăn, anh cảm thấy mình giống như đang nuôi cún.1
Diêm Hàn lắc đầu, đi xử lý chút chuyện, đến khi chui được vào chăn thì đã hai mươi phút sau.
Người trong chăn vừa cảm nhận thấy hơi ấm của anh thì đã chui vào, tay ôm chặt lấy anh, hít vào mấy hơi mùi hương quen thuộc, rồi mới an tâm mà ngủ tiếp.
Diêm Hàn bị một lọt động tác của cậu làm cho bật cười, đưa tay ôm lấy eo cậu, kéo sát vào, để cho giữa hai người kín đến không có lỗ hỏng nào, hơi ấm không ngừng truyền cho nhau, khăng khít không rời, an tâm nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ.
Thời tiết về đêm hạ thấp đến mức nhiều người đang giường đơn gối chiếc không thể ngủ được mà quấn chăn kín mít, nhưng Lam Từ ở trong lòng ngực của nam nhân lại an ổn ngủ đến sáng, người bên cạnh giống như cái lò sưởi hình người siêu bự, không ngừng tản ra hơi ấm lại còn thơm ngát mùi hương mà cậu thích.
Đến khi tập trung bên dưới khách sạn, mặt ai cũng bơ phờ.
" Có người sưởi ấm tốt quá nhỉ."
Ngô Thiên nhìn người thần thanh khí sảng bên cạnh mà ghen tỵ hận.
" Cậu cũng có thể."
Lam Từ rất là nghĩa chính liêm từ nói, không có chút đắc ý nào.
Ngô Thiên bĩu môi, đâu phải hắn không muốn...
Phía xa, La Mộng đi đến, còn dẫn theo một người.
" Giới thiệu với mọi người, anh Diệp Sâm, dẫn đoàn vào sáng nay của chúng ta."
Cô chỉ vào nam A kia, giới thiệu.
Đám người nhao nhao chào hỏi.
" Xem ra mọi người đều đã bảo vệ cho mình kín đến không có kẻ hở rồi, nhưng tôi nghĩ mọi người nên mang thêm đôi ủng này, bởi vì đêm qua đổ tuyết, đường lên núi sẽ khó khăn, để tránh làm ướt giày của mọi người thì nên mang nó vào."
Diệp Sâm nhìn đám người đều bơ phờ mà cười cười, sau đó cũng nói những thao tác cần thiết để lên núi.
" Ủng đã mang đến, mọi người có thể mang thêm bên ngoài, còn có gậy cố định dùng để đi trên tuyết, mỗi người một cây."
La Mộng bắt đầu phát ủng cùng gậy cho đám người còn chưa tỉnh táo lắm.
Đám người đều nguyện ý mang ủng vào, dù sao cũng đỡ lạnh chân hơn rất nhiều.
Diệp Sâm thấy đám người có trật tự như vậy cũng gật gù, chắc cũng không đến nổi nào đâu.
" Vậy chúng ta đi nhé."
Diệp Sâm nhìn đồng hồ, lên tiếng nói.
" Mọi người xếp thành hai hàng cho dễ đi cũng như dễ chiếu cố nhau, hai A đi cuối nhé."
La Mộng dàn xếp cho đám người đi theo Diệp Sâm.
Sau đó cô quay lại bên cạnh Diệp Sâm, cầm cái gậy selfie đưa lên cao.
" Chụp một tấm hình nào!"
La Mộng hô lên.
Đám người đều ngẩng đầu cười, giơ tay làm dấu chữ V.
La Mộng tách tách mà chụp vài tấm, sau đó chuyển qua chế độ video, quay lại quá trình họ lên núi.
" Mọi người cẩn thận dưới chân, chúng ta đi chậm thôi, quảng đường lên núi có thể ngắm mặt trời lên cần tốn gần một giờ, lúc này thời gian khá dư dả, không cần gấp."
Diệp Sâm vừa đi vừa nói.
Leo núi như này đối với đám O thì có hơi vất vả, nhưng bên cạnh họ đều có bạn học kéo theo nên tốc độ của đám người vẫn rất ổn định.
Dù vậy, khi đã đi được nữa tiếng thì nhiều người đã thấm mệt.
Tuyết rất dày, mỗi lần đạp chân phải thật cẩn thận, bước đi khó khăn buộc họ phải bỏ ra nhiều sức lực hơn, nên cũng mệt nhanh hơn.
Khi họ đi trời còn tối nhưng tuyết lại trắng, khiến họ cũng không đến nổi không nhìn thấy đường đi, lúc này trời đã tờ mờ sáng lên.
Ánh dương đã muốn đến với đại địa.
Độ dốc của núi của không lớn, mục tiêu của họ cũng đã ẩn hiện trong tầm mắt đám người phía trước.
" Đã nhìn thấy đích đến của chúng ta rồi, mọi người cố gắng mười lăm phút nữa, như vậy chúng ta có thể chứng kiến khoảng khắc đẹp nhất."
Diệp Sâm không định cho họ nghỉ ngơi, cổ vũ họ một chút.
Đám O cũng không có kêu la gì, chỉ là họ phải nhờ đến mấy A dìu đi mới đi, cuối cùng hai hàng lại dàn thành bốn hàng.
La Mộng cũng không nói gì, lâu lâu còn vòng ra phía sau xem họ.
Cô cũng mệt nhưng lại chưa kêu ca tiếng nào, còn quan tâm bọn họ, vậy nên, dưới sự nổ lực của đám người, cuối cùng họ cũng đến được sườn núi kia.
" Wow aaaa!!!"
Tiếng hú hét của đám người vang vọng núi đồi.
Cùng lúc đó, một tia ánh dương chiếu chồi lên.
Tuyết trắng, ánh dương lại là màu hoàng kim, rực rỡ lại quấn quýt bên nhau.
Đồi núi chập chùng không ngừng được dương quang chiếu sáng, phủ lên mình từng chiếc áo mới lấp lánh.
Diêm Hàn nắm tay Lam Từ cùng nhìn xem, ấm áp kia cũng chiếu đến trong tim hai người.
Khi ánh dương đã đến một nữa.
" Nào nào, chúng ta chụp tấm hình kỷ niệm."
La Mộng hô lên, đám người quay lưng lại, không ngừng giơ tay hú hét.
Tách tách tách.
La Mộng hài lòng nhìn mấy tấm hình.
Lúc này nhiều người đã ngồi luôn trên mặt tuyết, cùng nhau ngắm mặt trời.
La Mộng thì cầm gậy đi chụp lén, vậy mà chụp được rất nhiều hình.
Diệp Sâm để cho họ ngồi đến khi mặt trời lên hoàn toàn mới hô lên trở về.
Đường về có vẻ đơn giản hơn nhưng cũng trơn hơn, đám người cũng cẩn thận mà đi xuống, để tránh mấy ngày sau phải ở một chỗ không chơi được gì.
Về được đến nơi đã là sáu giờ hơn, có thể ăn sáng được luôn.
Bữa sáng là cháo thịt cùng bánh bao, còn có trứng luộc, sữa đậu nành nóng, ấm áp đến tận trong lòng.
Gần cuối La Mộng còn bê ra mấy đĩa bánh rán hành, giúp họ no căng bụng.
Đám người ngồi trên ghế xoa bụng thở dài thoả mãn.
" Chúng ta nghỉ ngơi tốt rồi sẽ bắt đầu hoạt động tiếp theo nhé."
La Mộng cầm ly sữa đậu nành hớp vài ngụm rồi nói.
" Chúng ta chơi gì?"
Có người hỏi.
"Phao trượt tuyết, có phần thưởng nhé."
La Mộng đáp.
" Phần thưởng gì?"
Đám người nhao nhao hỏi.
" Nhất giải là suất đi suối nước nóng Đế Thiên một ngày một đêm, nhị giải là vé đi công viên Đế Lantic, tam giải là vé đi xem phim 3D sứ sở thần tiên, còn có bảy giải khuyến khích là một ly trà sữa Gaku."
La Mộng từ tốn nói.
" Wow!!!"
Đám người nhốn nháo hết cả lên.
Thật ra số phần thưởng này đều là từ quỹ lớp của họ mà ra cả, bắt đầu từ khi bọn họ học chung với nhau thì đã có cái quỹ này, dùng để chi trả cho những cuộc vui chơi tập thể, nhưng lúc đi chơi họ cũng thêm vào rất nhiều, thành ra quỹ không mất đi mà cứ tăng thêm, đến giờ nó cũng ra một số lượng lớn rồi, chỉ là không ai hỏi, mà La Mộng lại là người lớp trưởng tốt, cô sẽ âm thầm chuẩn bị những cái này.
Bởi vậy, những hoạt động như này đều được mọi người hưởng ứng đông đủ.
Đi chơi mà có người lo tất tần tật, còn chu đáo hiểu lòng người, ai mà không thích chứ, đào cũng đào không ra một lớp trưởng như vậy, nên dù học bá là Lam Từ nhưng La Mộng mới là trung tâm của lớp này.