Từ phố ăn vặt đi ra Diêm Hàn sợ cậu vùng vẫy làm bị thương mình nên nắm cậu rất chặt, tới lúc vào được sân trường, xung quanh có chút tối lại không có người còn rộng rãi thì mới nới lỏng tay.
Lam Từ vừa được buông lỏng đã giằng khỏi tay hắn.
Diêm Hàn còn tưởng cậu sẽ làm mình làm mẩy, ai ngờ vừa lơi lỏng đã thấy tiếng gió xẹt qua.
Vụt.
Diêm Hàn hiểm hiểm mà né tránh cú đấm bất ngờ của Lam Từ, đôi mắt lưu ly có chút đậm hơn trong bóng đêm hơi mờ của ánh đèn đường.
Anh không ngờ cậu động thủ, mém chút là để cậu được lợi rồi.
Lam Từ đánh không được người lại càng thêm tức giận, đưa chân đá ra.
Diêm Hàn nhướng mày nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Lam Từ, bắt đầu thấy không đúng, anh đưa tay bắt lấy chân cậu, kéo lại gần.
Lam Từ mất thế cứ vậy bị anh ép sát vào người, không nhúc nhích được chân thì tay lại không an phận.
Diêm Hàn quyết đoán thả chân cậu ra, hai tay khoá chặt ra sau lưng Lam Từ.
Bởi vì quá gần, cái mũi của Diêm Hàn ngửi được một mùi hương không mấy hữu hảo từ trên người Lam Từ.
Sự bất tuân thể hiện rõ trong mùi hương khiến cho tin tức tố của anh không tự chủ được mà tràn ra trấn áp.
" A...!"
Tin tức tố trấn áp khiến Lam Từ có chút đau đớn mà rên lên.
" Em..."
Diêm Hàn có chút kinh ngạc đưa mũi lại gần cổ cậu.
Bình thường hai A sẽ không thích ngửi mùi của nhanh nhưng Diêm Hàn lại không thấy vậy, anh hít sâu vào hơi mùi thơm hoa dạ lan đang toả ra từ người đối diện, có chút tham lam muốn chiếm lấy.
So với Diêm Hàn, Lam Từ lại bài xích mùi Romantic trên người Diêm Hàn, cậu cố gắng muốn thoát khỏi khống chế của anh, càng dùng sức thì sự trấn áp càng lớn, áp chế đẳng cấp cũng như sức mạnh thuần túy khiến Lam Từ còn thêm khó chịu.
" Cậu... Buông ra...!"
Lam Từ khó khăn nói.
Pheromone từ bốn phương tám hướng giống như đang dày vò Lam Từ đang trong kỳ mẫn cảm.
Đúng vậy, Lam Từ phát tình.
Lúc này nếu Diêm Hàn là O thì Lam Từ sẽ không ngần ngại mà xông lên, nhưng cố tình người đang ôm cậu lại là một A, còn là một A mạnh hơn cậu, cậu lúc này chẳng khác gì bị tra tấn, đau đớn muôn phần.
" Tôi đưa em về."
Diêm Hàn hít sâu một hơi, dùng tin tức tố quấn chặt người kia, vác lên vai, chạy nhanh về ký túc xá.
Vốn nghĩ phải thật lâu mới có thể đánh dấu Lam Từ, bởi vi kỳ mẫn cảm của Alpha không phải muốn tới là tới, nếu là bình thường có khi một năm chỉ tới một lần, mà theo như anh điều tra thì cách đây năm tháng Lam Từ đã có kỳ mẫn cảm rồi.
Kỳ mẫn cảm của Lam Từ đến quá đột ngột khiến anh không kịp trở tay, nhưng bảo anh buông tha cho cậu lần này?
Không có khả năng?
"Mang đến phòng tôi một... À không mười chai gel bôi trơn không mùi hoặc là mùi Romantic ngay bây giờ."
Diêm Hàn lấy điện thoại ra nói một câu rồi tắt máy, bước chân nhanh chóng hơn, Lam Từ trên vai anh có chút quá lộn xộn.
Đâu chỉ lộn xộn, Lam Từ dù bị pheromone khống chế nhưng tay chân thì tự do, hết tay đấm vào lưng Diêm Hàn thì đến chân đá vào bụng anh, Diêm Hàn chỉ có thể giữ chặt chân cậu, còn phía sau mặc cho cậu đánh, dù sao cũng không đau.
Diêm Phong vẻ mặt mộng bức nhìn chằm chằm cái điện thoại, hồi tưởng lại cả câu Diêm Hàn nói, có chút không thể tin được, muốn gọi lại lại không dám.
Thôi vậy, cứ mua đi đã, trước sau gì cũng biết.
Nhưng biết rồi Diêm Phong lại càng thất kinh.
Bịch.
Khi cửa phòng Diêm Hàn vừa mở thì Diêm Phong đã nhịn không được thụt lùi ra sau, cái bịch gel bôi trơn rớt xuống đất.
" Cảm ơn."
Rầm.
Diêm Phong ôm trái tim thở hổn hển trừng mắt nhìn cửa phòng.
Này là sao?
Khi Diêm Hàn mới mở của hắn còn tưởng anh phát tình... Bởi vì mùi A cùng sức mạnh huyết mạch bùng nổ quá dữ dội làm cho Diêm Phong chếch choáng, chưa kịp nghe ra chút mùi khác thường nào pha trộn bên trong mùi Romantic của Diêm Hàn.
Hắn ngẩn người một lúc lâu trước cửa phòng, bình tĩnh nghĩ lại...
Diêm Hàn rất tỉnh táo, không có vẻ là đánh mất lý trí... Mua gel bôi trơn để làm gì? Trong phòng có O?
Nào có!
Dù hắn có bị áp chế cũng không thể nào nghe không ra mùi O chứ.
Có khi là do pheromone của Diêm Hàn quá mạnh mẽ, hoàn toàn bao bộc đối phương khiến cho hắn nghe không ra?
Diêm Phong cứ lắc đầu rồi gật đầu trước mỗi suy đoán của mình, nhưng hắn không hề biết rằng, ngay từ lúc đầu hắn đã đoán sai, bên trong nào có O nào, mà chỉ có một A thôi, còn đang bước vào kỳ mẫn cảm.
...
Lúc này Lam Từ đã biết sự lợi hại của người kia, dù là pheromone hay sức mạnh cơ thể cũng không thể nào đối chọi được với Diêm Hàn khiến cậu cảm thấy bất lực cùng khó chịu.
" Cậu đừng tới đây, làm ơn..."
Lam Từ yếu ớt nói, mỗi tế bào trên người đều đang ra sức kháng cự lại tin tức tố A nồng đậm trên thân người kia làm cậu đau đớn, kiệt sức.
Đánh không lại... Thì cầu xin thôi...
Diêm Hàn để bịch đồ xuống đầu tủ cạnh giường, đôi mắt lưu ly nay lại đậm màu hơn, bên trong xuất hiện một đồng tử khác dựng ngược lên khó tin.
Nhưng lúc này Lam Từ đã không nhìn thấy, cậu vùi sâu vào góc giường, muốn né xa mùi vị của người kia, mệt mỏi không thôi.
" Giờ em đã tin tôi là A chưa?"
Đến lúc này rồi mà Diêm Hàn còn muốn trêu đùa Lam Từ, y như cái lần cậu hỏi anh là O, anh khẳng định mình là A, A 100%.
Lam Từ khóc không ra nước mắt, tôi biết chứ mẹ cậu nói ra lúc này là có ý gì, bởi vì cậu là A nên xin cậu hãy đi đi, đừng hành hạ tôi nữa.
" Cậu đi đi mà..."
Lam Từ có chút ủy khuất mà đuổi người.
" Em muốn O?"
Giọng anh có chút lạnh, pheromone lại càng bùng nổ.
" A!!..."
Lam Từ ngã vật ra giường, đau đớn khiến kỳ mẫn cảm càng thêm khó chịu, vừa khát khao lại vừa đau đớn.
" Em nói đi, em muốn gì, O hay tôi?"
Diêm Hàn lại gần cậu, anh tham lam cuốn lấy mùi dạ lan nồng đậm có chút tán loạn trong không khí, bao bộc, nuốt trọn.
" Cậu... Đừng... Buông ra..."
Lam Từ choáng váng muốn hất tay người kia ra lại chẳng có chút sức lực nào.
" Tôi khiến em khó chịu?"
Diêm Hàn dễ dàng đè chặt Lam Từ xuống giường, nhẹ giọng hỏi, mùi Romantic toả ra từ dưới giường cũng như trên người anh khiến Lam Từ mơ màng, ở sâu bên trong thống khổ bắt đầu nổi dậy chút cảm xúc khó tả vô cùng.
Lam Từ tự nhiên có chút sợ hãi đi cùng với đó là thân thể đang đòi hỏi được phát tiết khiến cậu có chút choáng.
" A!"
Diêm Hàn cảm thấy có một cái gì đó chạm vào bụng dưới của anh, nhìn xuống thì mới phát hiện ra, cậu bé của em ấy đang ***** *** chọc vào anh.
" Xem ra em muốn tôi rồi."
Diêm Hàn có chút hưng phấn lại khống chế không được để cho mùi Romantic càng thêm bùng nổ, quấn chặt lấy mùi dạ lan đang cuồng loạn của Lam Từ.
" Ưm... Đau..."
Lam Từ hỗn độn giữa đau đớn bởi tin tức tố của Alpha khác và sự mời gọi không tin của kỳ mẫn cảm.
Cậu cảm thấy khó hiểu, ở trong mùi hương kia có thứ đang lôi kéo pheromone của cậu, lạ quá, đau quá...
" Rất nhanh thôi, sẽ không đau nữa, ngoan, đừng cắn môi."
Diêm Hàn giống như dụ dỗ con nít mà hống Lam Từ, đôi tay bắt đầu cởi quần áo cậu.
" Không... Không đúng... Cậu... Làm gì..."
Lam Từ giơ tay muốn ngăn lại hành động khiến cậu khó hiểu kia.
...........................