• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù có đang đi học nhưng mang thai thì sẽ được hoãn lại chương trình học, được trợ cấp đầy đủ trong quá trình mang thai và sinh nở, rất là ưu đãi, sau khi sinh cũng sẽ được hỗ trợ ăn học đến khi phân hoá, nếu không phải vì vậy thì cha Lam cũng sẽ không dễ dàng mà nuôi được Lam Từ tới giờ khi vừa chân ước chân ráo đến đế đô.

Nhưng mang thai trong thời điểm còn đi học, là lúc giao lưu cùng bạn bè và vui chơi thì không phải ai cũng thích, chưa nói Lam Từ vốn là A, không thể xin nghĩ vì lý do mang thai được, phải dùng một cái lý do khác để rời xa trường học cũng như những ánh mắt tìm tòi, có khi vừa nói ra đã bị bắt đến bệnh viện nghiên cứu không chừng.

Tất nhiên Diêm Hàn sẽ không để chuyện này xảy ra, nhưng chính là anh không nghĩ làm cho cậu đau lòng.

Giờ cũng lỡ rồi, chỉ đành cầu trời cho anh đoán đúng, nếu không Lam Từ sẽ không vui vẻ được.

Thật ra Diêm Hàn nghĩ nhiều rồi, Lam Từ phản ứng như vậy là bình thường thôi, nhưng cậu đã chấp nhận rồi thì sẽ không thương xuân bi thu nữa, hơn hết là lúc này cậu có tiền, cậu có thể nuôi con, không đến nổi để cho nó thê thảm giống như mình trước đây.

Lam Từ sau khi giải quyết vướng mắc trong lòng rồi thì thả lỏng người mà ngủ mất, Diêm Hàn ôm cậu cả buổi đến khi nghe thấy hô hấp đều đều của người trong lòng thì mới bất đắc dĩ mà cười, phản ứng cũng đáng yêu đáng thương như vậy, ăn anh đến gắt gao.

Hai người ở bên nhau, đâu phải cứ khóc khóc nháo nháo đến high mới là tốt nhất, có đôi khi im lặng khóc như vậy mới khiến người càng thêm trân trọng những gì đang có, cố gắng mà gìn giữ nó thật chặt, đem những điều tốt nhất đến dỗ dành người quan trọng nhất.

Bảo bối nhi, em thật là...

Siết chặt người trong lòng, cùng cậu nhắm mắt, sáng hôm sau lại tiếp tục kỳ nghỉ cuối tuần đầy thư giản trong suối nước nóng Đế Thiên, cùng nhau lăn giường, cùng nhau trải nghiệm những thứ mới mẻ, giống như lúc này đây... Lam Từ không ngừng rên hừ hừ, trước mặt là vật to lớn cứng rắn đầy mùi vị nam nhân, hạ thân bị người kia dùng đầu lưỡi ấm nóng mở rộng, khuấy đảo, cậu nhỏ còn bị một cái nơ cột lấy, d.âm mĩ lại đáng yêu đến mê người.


" Ưm... Ha... Muốn bắn... Anh tháo ra đi mà... A..."

Lam Từ úp mặt vào hạ thân của nam nhân, mùi xạ hương đặc trưng xộc vào miệng mũi càng khiến cho cậu thêm mềm người, cậu nhỏ căng đến khó chịu, nhẹ giọng rên rỉ van xin.

" Bắn nhiều không tốt cho em."

Nam nhân rất hợp tình hợp lý nói.

Đáng giận, còn không phải do anh suốt ngày trêu chọc, còn cả... Mấy cái thứ loạn thất bát tao này nữa... Đáng hận! Ai mượn phòng vip là phải trang bị đầy đủ như thế chứ, lần sau có tới cậu chỉ ở phòng thường mà thôi, hừ hừ.

Lam Từ càng nghĩ càng hận, cứ thế há miệng cắn tên tiểu tử to lớn trước mặt cho đỡ tức.

" Hừ... Em cắn đứt nó rồi lấy gì sài đây?"

Diêm Hàn vừa nói vừa đưa tay cầm lấy mấy quả tròn tròn bên dưới gối.

Lam Từ nghe anh nói thì bĩu môi, nhìn cái thứ rõ ràng bị cậu cắn nhưng chẳng xi nhê gì mà còn phồng to hơn, cũng không biết bản thân bình thường làm sao chịu được nó nữa, phải chăng các O đều là thiên phú dị bẩm?

Nhưng chưa để cho cậu nghĩ xong thì một vật tròn tròn lại mát lạnh đã chui vào u cốc vốn dĩ đang bị đầu lưỡi của người kia quấy nhiễu đến ướt át, trơn mềm.

" A! Diêm Hàn... Ưm..."

Lam Từ còn chưa kịp ngăn cản thì vật kia đã run lên, lời muốn nói cũng hoá thành tiếng rên rĩ d.âm mĩ chỉ cần nghe thôi đã có thể khiến người ngượng chín mặt.

" A... A... Không... Căng lắm a... Ô..."

Lại thêm một quả nữa được nhét vào, Lam Từ cảm thấy eo hông cũng bị nó làm cho rung lên, chuyển động không ngừng.

" Hức a... Chết mất... Đừng a..."

Lần đầu tiên cậu biết cảm giác bị chơi đùa bởi những thứ như này, eo hông giống như bị điều khiển, chỉ biết phó mặt cho những thứ kia càng quấy đến rối tung lên.

Diêm Hàn vẫn rất bình tĩnh mà nhét quả thứ tư vào.

" A a a... Hức... Hức... Chịu không nổi... A... Diêm... Hàn... Ô... Ô..."

Cậu nhỏ vẫn bị cột lại, bên trong vách thịt thì không ngừng bị khuấy động, xáo trộn hết lên, chúng nó không vào bên trong cùng nhưng lại tra tấn tất tần tật những điểm mẫn cảm bên trong đường hầm, Lam Từ cảm thấy mình sắp không xong rồi.

" Em làm cho nó bắn thì tôi sẽ lấy chúng ta, ngoan."

Diêm đại gia vuốt ve cậu nhỏ đáng thương của Lam Từ, bình thản nói, vật to lớn còn hiểu ý mà chạm vào mặt cậu một cái.

Lam Từ bị bốn vật kia làm cho điên đảo, ánh mắt mê ly mà nhìn tiểu tử to lớn dữ tợn trước mặt, không hiểu rõ mà lè lưỡi liếm lên.

" Hừ..."

Một tiếng hừ nhẹ trầm tính vang lên, tiểu tử kia run lên, Lam Từ đang mất kiểm soát há miệng ngậm lấy, mấy tiếng ư a còn không ngừng bay ra.

Diêm Hàn vì để cậu có sức mà chiếu cố vật kia nên mới không bật chế độ rung lớn hơn, chỉ là cả bốn quả cùng rung cũng đủ khiến cho Lam Từ dục tiên dục tử.

" Ưm... Ha... Ừm... Ngô..."

Lam Từ bị một cái thúc hông của anh làm cho suýt nghẹn, nước mắt rưng rưng, lời rên rỉ cũng bị nghẹt lại, cậu nhỏ căng đau cùng khoái cảm bên trong u cốc, khoang miệng ấm nóng cũng bị chiếm đóng cùng mùi xạ hương nam tính khiến cho Lam Từ mất kiểm soát, theo bản năng mà nuốt lấy nó.

...

" Ô... Ô..."

Chất d.ịch nóng bỏng phun đầy mặt cậu, cậu nhỏ cũng được giải thoát mà bắn ra thật nhiều, tràn ngập khoang miệng của nam nhân.

Mấy vật bên trong kia đã ngừng rung nhưng Diêm Hàn cũng không có lấy nó ra, ôm lên Lam Từ đi vào hồ nước nóng, giúp cậu rửa mặt.

Lam Từ vươn tay đập bộp bộp lên ngực lên vai anh, nói không nên lời.

Diêm Hàn cũng không né, cứ thế mà chịu, giúp cậu rửa sạch mấy thứ kia.

" Lấy nó ra..."

Giọng nói thật nhỏ yếu vang lên, giống như không hề có hơi sức, nhưng Diêm Hàn lại biết, bảo bối nhi lại ngại ngùng.

Cố tình anh cứ thích xem cậu xấu hổ như vậy.

" Em tự lấy ra đi."

Diêm Hàn nói xong thì nằm dài trong hồ nước.

Lam Từ có thể tưởng tượng được vẻ mặt của mình đẹp cỡ nào, tức đến không xong đưa tay nhéo eo người kia, rước lấy cũng chỉ là tiếng cười trầm thấp khiến người mang thai kia.

Cậu ẩn nhẫn nữa ngày, cuối cùng cũng hiểu ác tâm của người kia, dù rất ngượng ngùng nhưng cậu cũng không muốn để mấy vật kia trong đó, hít sâu mấy cái, xoay người đưa lưng về phía người kia, mặt đỏ đến nhỏ máu mà đưa tay xuống bên dưới...

" Ư..."

Lam Từ đưa tay bịt miệng, dùng hết sức mà rút mấy vật kia ra.

Bịch.

Lam Từ ngã ra phía sau, cả người mềm nhũn được nam nhân đỡ lấy, cậu chẳng dám nhìn mấy cái... Đang nổi trên mặt nước, úp mặt vào ngực người kia.

" Không cho dùng mấy cái đó nữa!"

Lam Từ nghiêm nghị yếu ớt cảnh cáo.

" Em không thích?"

Diêm Hàn ôm lấy cậu, nằm trong nước, hoàng mâu nhạt màu hơi đóng, nhẹ giọng hỏi.

Nói ra thì lần trước bảo bối nhi cũng phản ứng rất gắt gao.

" Không thích! Nó... Không thật..."

Lam Từ không biết phải diễn tả làm sao, chỉ là rất không thích, dù nó cũng rất kích thích...


" Vậy em thích nó?"


Diêm Hàn lưu manh mà chỉ vào cái tiểu tử bán cương đang ẩn hiện trong nước kia, trong giọng nói có chút ý cười.


Một cái tay mò đến bắp thịt ngay đùi trong của nam nhân mà xoắn, nhưng chưa xoắn được mấy cái đã bị cái tay to kéo đến gần cái tiểu tử chỉ vì mấy cái xoắn chẳng có "tí lực" của cậu mà ***** ***, dựng thẳng.


...................................................

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK