Ngô Thiên cuống cuồng nói.
" Nó tuy đã hoá thân nhưng vẫn còn nhân tính, nó muốn đi tìm Lam Từ đứa bé kia, chúng ta không thể cũng không có lực ngăn cản, chỉ có thể ngồi đợi thôi."
Mộc Tiêm hớp một ngụm trà, thở ra mà nói.
" Nhưng cậu ta biết Lam Từ ở đâu mà tìm?"
Ngô Thiên vẫn gấp đến không xong.
Có khi người còn chưa tìm được đã bị cảnh sát bắt lại.
" Đừng xem thường huyết mạch người sói, nó đối với bạn đời của mình có lực hút nhất định, hơn nữa..."
Mộc Tiêm nói một nữa rồi ngừng làm Ngô Thiên cũng bị treo lơ lửng theo.
" Đúng là vận mệnh an bài."
Một người trong đám nội viện trưởng lão lên tiếng, cảm thán không thôi.
Đám người nội viện còn lại cũng gật gù.
Ngô Thiên vò đầu bứt tai mà nhìn họ, thiệt muốn nắm lên một người mà hỏi cho ra nhẽ.
Diêm Phong đập đập bả vai hắn, để cho hắn bình tĩnh.
Bình tĩnh gì được trời!!!
Ngô Thiên thật muốn ngẩng đầu hét lớn giống y như Diêm Hàn làm mới nãy luôn.
Giữa lúc đám người đang cảm thán vận mệnh, một bóng người lao vụt đi trong rừng cây núi thẳm.
Nó nhảy nhanh trên tán cây, tốc độ như tên bắn mà hướng về cái nơi con tim đang âm ỉ đau cùng với cảm giác huyết mạch kêu gọi.
...
Trong một ngôi nhà ngoài ngoại ô đế đô mấy ngàn dặm, trời chiều hạ xuống khiến ánh sáng trong phòng có chút yếu, nhưng cũng không trở ngại đám người đang tiến lại gần người đang nằm trên đất kia.
" Neil Ian, tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho cậu, cậu đợi mà xem, quả báo còn chưa có hết đâu, hoàng thất Ian sẽ lụi bại bởi vì cậu, cha mẹ cậu sẽ phải trả giá vì sinh ra đứa con như cậu."
Lam Từ tròng mắt muốn nứt toác ra, đối với đám nam nhân đang cười bỉ ổi tiến lại gần mình một cái cũng không nhìn, ánh mắt long sòng sọc mà nhìn chằm chằm Neil Ian đang đứng kia.
Neil Ian cũng bị lời nói của cậu doạ, thụt lùi về phía sau.
" Thứ cặn bã của xã hội, lại còn nghĩ mình cao quý lắm, đợi đó Neil Ian, tôi sẽ không tha cho bất cứ cái huyết mạch nào có dính líu đến cậu, hoàng thất cũng sẽ hối hận vì không bóp chết cậu ngay từ khi sinh ra!!"
Lam Từ gào lên, đám nam nhân kia cũng bị cậu doạ chững lại.
" Im miệng, làm cho nó im miệng cho tôi!!"
Neil Ian giống như bị khùng mà hét toáng lên.
" Tôi có chết cũng không tha cho cậu, Neil Ian!!!"
Lam Từ chịu đựng cảm giác ghê tởm từ những bàn tay thô rác kia, muốn giải thích tin tức tố Alpha đi công kích đám người nhưng không thể, cậu yếu quá, xin lỗi, Diêm Hàn, xin lỗi, tiểu bảo bối của ba...
" Gào gào gào!!!"
Tiếng rú gào phá tan khoảng không, đám người trong phòng giật cả mình đưa mắt nhìn quanh.
Thẩm Khiêm trừng lớn mắt nhìn con quái vật lớn đang lao lại đây, huyết dịch trong người như đảo lộn.
Rầm xoảng xoảng xoảng...
Tường kính bị phá tan, con quái vật kia đã xông vào nơi này.
Đám người kinh sợ đến không thể phản ứng.
" Gào gừ!!!"
Con quái vật trong mắt đám người vung cánh tay với móng vuốt sắc bén kia lên.
" A!!"
Rầm.
Rầm.
Rầm.
Từng tiếng hét la kinh hoàng vang lên, một trận tàn sát đẫm mắt khiến người hãi hùng không thôi.
Lam Từ hai mắt mở to nhìn trừng trừng con quái vật kia.
" A!! Đừng lại đây!!"
Neil Ian nhìn con quái vật đang dùng đôi mắt dã thú kia nhìn mình thì hét toáng lên, ôm đầu run cầm cập.
" A!! Buông ra... Ặc..."
Neil Ian quằn quại giãy đạp giữa không trung, cổ bị bàn tay với móng vuốt sắc bén tóm lấy, hít thở không thông, ánh mắt trừng lớn.
Quả báo sao... Quả báo Lam Từ kia nói đến rồi sao?
Neil Ian trước khi chết còn không ngừng hỏi trong đầu.
Thẩm Khiêm nhìn Neil Ian bị bẻ gẫy cổ mềm oạt nằm trên sàn mà tim gan như bị xé ra, sợ hãi khiến hắn quên cả chạy.
" Hàn Hàn... Là anh sao..."
Giữa không khí chết chóc, một âm thanh mềm nhẹ lại có chút run run vang lên.
Thẩm Khiêm cũng bị tiếng nói này đánh tỉnh, chẳng kịp chấn kinh khi người kia gọi con quái vật nữa người nữa sói là "Hàn Hàn" đã hướng về cái lỗ hỏng trên tường kính kia chạy đi.
Vụt.
Bốp.
Rầm.
" A!!"
Một bóng người lao về phía hắn, vừa chặn đường vừa vung tay đánh hắn bay đi, đập mạnh vào tường.
Thẩm Khiêm lồng ngực bị phá ra một vết thương sâu đến tận xương mang hình dạng của năm móng tay.
" A... Hộc..."
Máu phun ra đầy đất, Thẩm Khiêm đổ vật ra sàn.
Người sói cao lớn từng bước đến gần.
" Cậu không thể giết tôi!!"
Thẩm Khiêm hét lớn, hoảng sợ cực độ.
" Cậu không thể giết người thức tỉnh huyết mạch, cậu ặc..."
Thẩm Khiêm nói không được nữa, cổ họng bị nắm lấy kéo lên một cái dễ dàng.
Cái sức mạnh mà hắn tự hào giờ lại không dùng được nữa, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, hắn chỉ là tạp chủng huyết mạch không thuần.
Lam Từ nhìn thân hình của Thẩm Khiêm ngã xuống đất mà cả người cũng run lên.
Toàn thân cậu lộn xộn bất kham, quần áo bị kéo ra thật nhiều, da thịt lộ ra cùng với những vết bầm tím.
Trên mặt trên tay trên ngực, chỗ nào cũng có, thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng cậu vẫn lom lom mà dòm người sói cao lớn đang tiến lại gần mình kia.
" Hàn Hàn..."
Cậu cảm thấy đây là Diêm Hàn của cậu, không sai được.
Cho dù lúc này anh chẳng giống một con người bình thường.
Nhưng anh cũng có bao giờ bình thường đâu...1
Lam Từ nhìn cái quần duy nhất trên thân người sói, cảm thấy nó hơi... Dã nhân.
Người sói quỳ gối khom lưng, thật cẩn thận mà ôm lên Lam Từ, để cậu nằm trong lòng ngực to lớn đầy lông rậm rạp của mình, dùng phần bắp tay mà ôm lấy cậu, không để những móng vuốt sắc bén kia làm tổn thương cậu dù là mảy may.
Động tác cẩn thận lại trân quý của nó khiến cho Lam Từ cảm thấy chưa bao giờ có an toàn như lúc này, cậu gắng gượng đưa tay muốn chạm vào mặt sói nhưng lại bị nó né ra, tay cậu lại rớt xuống.
" Cho em sờ, Hàn Hàn."
Lam Từ kiên định nói.
Người sói khựng lại, trong cổ họng vang lên tiếng gầm gừ.
Lam Từ lại dùng chút sức lực nhỏ nhoi của mình đưa tay lên, lần này cậu chạm vào được mặt sói lông lá, cảm xúc mới lạ vô cùng.
" Hàn Hàn, anh lúc này thật dũng mãnh nga."
Lam Từ cười tự hào nói.
Trong cổ họng sói lại gầm gừ vài tiếng.
Người sói ôm cậu nhảy phốc ra ngoài, lao đi.
Lam Từ nghe gió vùn vụt bên tai mà ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn cảnh vật hai bên đang lướt nhanh đi.
" Anh chạy nhanh quá, Hàn Hàn."
Cậu cảm thán thốt lên, gió thổi lời của cậu tan ra.
Nhưng người sói lại nghe thấy, nó hạ chậm tốc độ, nhẹ nhàng mà lướt đi.
" Hàn Hàn, gặp lại anh thật tốt."
Một lúc lâu, khi mà người sói tưởng bảo bối nhi trong lòng đã ngủ thì lại nghe cậu nói như vậy.
Trái tim sói âm ỉ đau.
Lam Từ cảm nhận cánh tay đang ôm mình siết chặt lại thì mỉm cười, bàn tay ở trên lòng ngực vuốt nhẹ, sau đó rơi xuống.
Lam Từ an ổn mà ngất đi trong lòng người sói.
Hú!!!
Một tiếng hú vang vọng rừng núi, bóng dáng cao lớn bất chấp tất cả mà lao vụt đi.
Bỏ lại căn nhà lớn hai tầng ở vùng ngoại ô đế đô vừa mới trải qua một cuộc thảm sát đẫm máu, một người sống cũng không có.
Tất cả đều phải hứng chịu cơn giận dữ của người sói vừa thức tỉnh, dùng máu tươi chào đón nó hiện thân sau mấy ngàn năm ngủ say.
.............................................................