• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những người này sóng đôi nhau ẩn nấp, đại khảm đao chỉ có một màu, nằm ngang trước người.

Người cầm đầu của đám này là một người đàn ông mập mạp, đầu ông ta quấn băng vải, cổ tay hai bên bị thạch cao bó lại, ánh mắt của ông ta hướng về phía đám người Nhậm Thiên Long đang chiến đấu hết sức mình ở phía dưới.

Mặt ông ta lộ ra vẻ sầu khổ, đồng thời trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh trong sảnh lưu ly của nhà họ Diệp:

Diệp Thành Khôn ngồi xổm xuống, có chút hăng hái nhìn Tống Bưu, anh ta dùng tay như cố ý lại như vô tình, đùa giỡn khuôn mặt béo phì và dính đầy máu của Tống Bưu, đã bị đông lại thành một cục, quả thật cảm thấy thú vị.

Hình như mặt mũi Tống Bưu có dấu hiệu bị đánh đập bằng gậy gộc, cho nên khi Diệp Thành Khôn đùa giỡn với anh ta như đùa giỡn với tượng đất, thì chỉ có thể cố ép mình che giấu đau đớn, treo lên một tươi cười vui sướng khi được cưng chiều, cười trả lời: "Chim sẻ... Anh Khôn, Tống Bưu biết, là chim!"

Dường như Diệp Thành Khôn cảm giác được máu trên mặt Tống Bưu, vì thế có chút chán ghét, không che giấu mà lộ ra trên gương mặt khôi ngô, ăn diện là lượt của anh ta.

Anh ta vốn định lau vết máu trên tay vào quần áo Tống Bưu đang mặc, lại phát hiện trên quần áo của đối phương cũng toàn là máu.

Bất đắc dĩ, anh ta mới rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay trắng nõn, khi đang lau máu trên tay, giống như nghĩ tới điều gì đó, thế là tươi cười dùng khăn tay lau đi từng chút một vết máu đã gần như khô lại trên mặt Tống Bưu.

"Rất tốt, lần này tôi muốn cậu làm con chim kia."

Diệp Thành Khôn đùa giỡn nói, lời nói của anh ta không nặng, lại nhẹ nhàng vang vọng trong mỗi một ngóc ngách của sảnh lưu ly.

"Anh Khôn, ý anh là?"

Tống Bưu được Diệp Thành Khôn lau vết máu loang lổ, không biết là thật sự vui vẻ hay giả vờ cảm kích, ánh mắt anh ta đầy chờ mong, giống như một con điếm trốn trong giường ấm, chờ đợi được lâm hạnh.

"Tôi muốn anh đưa người lái xe tới ẩn nấp, chờ khi những người trong Liên minh Huyết Dạ vừa ra tay thành công, thì xử lý bọn họ."

Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau.

Ánh mắt Diệp Thành Khôn lóe lên sự độc ác, hàng lông mày ngang rậm vì anh ta còn trẻ tuổi, lại cau chặt lại, trông có vẻ rất buồn cười.

Tống Bưu nhìn chằm chằm Diệp Thành Khôn, lúc này anh ta không thể cười nổi nữa.

Anh ta không hiểu, vì tranh giành được Kỷ Tuyết, đã mời liên minh Huyết Dạ ra tay rồi, vì sao lại muốn giết bọn họ nữa.

"Anh Khôn, anh làm vậy là muốn đẩy mũi nhọn về phía Kỷ Chính Lãng!"

Dường như Tống Bưu đã nghĩ đến điều gì đó, lúc này trong lòng anh ta mới thầm giật mình.

"Không sai, những cái tát và sỉ nhục tôi đã phải chịu chắc chắn phải đòi lại, tôi muốn liên minh Huyết Dạ và nhà họ Kỷ bắt đầu đấu đá với nhau, muốn cho cả Dương Thành này nhìn cho rõ, ai mới là bá chủ nơi này, là người chiến thắng thực sự!"

Diệp Thành Khôn không hề lo lắng, âm ngoan gian trá, nhìn thế nào cũng cảm thấy khuôn mặt dữ tợn này không nên thuộc về anh ta.

Diệp Vi Dân thật sự nuôi một đứa con trai tốt, Tống Bưu bị âm mưu tính toán của Diệp Thành Khôn làm cho máu chảy cuồn cuộn, anh ta đột nhiên cảm thấy, nhà họ Diệp này không còn giống như trước kia nữa.

"Tôi chỉ cần Kỷ Tuyết, những người còn lại đừng để một ai sống sót!"

Diệp Thành Khôn ném một câu nặng nề, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tống Bưu thật lâu, lấy khăn tay lau vết máu, nhẹ nhàng nhét vào cổ áo anh ta, rồi xoay người lui ra ngoài.

Những gì con trai trưởng của nhà họ Diệp tính toán không thể nói là không khôn khéo, anh ta muốn hiện trường chết không có chứng cứ, cho dù cuối cùng nhà họ Kỷ đánh tới Liên minh Huyết Dạ, bị đối phương khai ra là bị anh ta xui khiến, nhưng với thủ đoạn và can đảm của nhà họ Kỷ, trước tiên liều mạng đánh nhau tới độ anh chết tôi sống với liên minh Huyết Dạ là lẽ đương nhiên.

Đến lúc đó, sau khi nhà họ Kỷ đã trải qua một trận đại chiến, lấy cái gì để so sánh với nhà họ Diệp?

Lúc đó, nhà họ Diệp chính là bá chủ thực sự của Dương Thành.

...

"Đại ca, anh muốn ra tay ngay bây giờ sao?"

Khi Tống Bưu yên lặng nhớ lại, bên cạnh anh ta có một chàng trai khẽ hỏi, người này có khuôn mặt đẹp, chỉ là thiếu hai cái răng cửa: "Chuyện tao giao cho mày đã sắp xếp xong chưa?"

Tống Bưu nhìn trận thế phía trước, vẻ mặt uy nghiêm nói:

"Yên tâm, đại ca, em đã làm theo lời anh dặn dò, phái người đưa tin tức sai tới cho nhà họ Kỷ, bọn họ tìm được đến nơi này nhanh nhất cũng phải mất một tiếng đồng hồ.”

Mưu kế làm lẫn lộn thông tin, là điều Tống Bưu từng nhìn thấy trong một cuốn sách, không ngờ rằng ngày hôm nay lại có chỗ dùng.

"Đại Khoát Nha làm tốt lắm, xong việc tao sẽ đưa mày đi ăn thịt lừa nướng, uống bia thả ga."

Tống Bưu cười khẽ với với chàng trai bị trống hai cái răng cửa kia.

Chàng trai bị mất răng cửa nghe Tống Bưu nói vậy, lập tức mừng rỡ: "Cảm ơn đại ca."

Cái tên "Đại Khoát Nha" của cậu ta là do Tống Bưu gọi đầu tiên, không biết vì bản thân quá ngu ngốc, hay là không chịu nổi lời mời của anh ta đi ăn thịt lừa nướng ngon thuần vị, nghe biệt danh này lâu rồi, cậu ta cũng không cần tên thật, gặp ai cũng bảo họ gọi cậu ta là Đại Khoát Nha.

Lúc có người nói cậu ta ngu ngốc, hoặc lúc nịnh nọt Tống Bưu, Đại Khoát Nha chỉ há miệng cười lớn, chẳng nói câu nào.

"Chờ một chút nữa thì nhanh nhẹn thông minh lên một chút cho tôi, xốc lại tinh thần đi."

Tống Bưu dặn dò đám người.

"Vâng, anh Bưu!"

Trong rừng bên này yên tĩnh đầy nguy hiểm ẩn núp, trên bờ cát phía dưới mấy trượng, đao kiếm hỗn loạn, đấm đá đối chọi nhau.

"Thập Nguyệt, sức chiến đấu của thằng nhãi này thật đáng kinh ngạc, để tránh đêm dài lắm mộng, một lát nữa anh tìm cơ hội dẫn người phụ nữ kia đi đi, tôi ở phía sau ngăn cản!"

Cách con sông không xa, Kim Lăng cùng bốn người vây quanh Nhậm Thiên Long, vì Kim Lăng sợ đêm dài lắm mộng, nên nhắc nhở Thập Nguyệt một câu.

Dưới tình huống địch thì đông còn bao vây lại đánh, người nên lo lắng tình huống mất khống chế, sợ những biến số còn ẩn giấu hẳn là Nhậm Thiên Long, nhưng đám người Kim Lăng lại cảm giác được rất rõ ràng, lúc này muốn đánh chết được Nhậm Thiên Long đã là chuyện rất khó khăn.

Đã bao vây lại đánh đối phương trong một thời gian dài như vậy, đối phương giống như một con sư tử tỉnh táo không mệt mỏi. Trong trận đấu khó khăn mà vẫn chưa rơi vào thế yếu, điều này không thể không làm cho mọi người tập trung tinh thần, điều chỉnh bố cục.

Chịu thua là một suy nghĩ không thể nào chấp nhận được khi đứng trước ranh giới sống chết.

Nhậm Thiên Long mệt mỏi, anh đã mệt mỏi không chịu nổi từ lâu, bởi vì bên hông anh bị thương nặng khi rơi từ trên cao xuống, miệng vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương, máu thịt be bét.

Máu tươi kín đáo chảy ra từ rìa những vết thương chằng chịt, đã khô đi từ lâu.

Anh cảm giác mỗi một tấc da thịt của cơ thể đều bị lưỡi dao rắc muối tàn phá rồi, do trọng lực hoặc khí lực hoặc ngoại lực tác động làm cho khí huyết rối loạn và thiếu hụt nên phun ra vài ngụm máu, lại bị anh lặng yên không một tiếng động lau đi trong khi chiến đấu.

Tình hình không cho phép anh thất bại, anh cần ý chí giống như sói, miễn là anh còn một hơi thở còn sống sót, anh sẽ bảo vệ Kỷ Tuyết.

Một người đàn ông vạm vỡ mạnh mẽ đang chắn lại gây khó khăn trước mặt Nhậm Thiên Long, vừa mới đưa bàn tay tới, bụng anh ta đã chịu một đòn đánh mạnh của Nhậm Thiên Long, anh ta lại muốn đấm một đám, tiếc rằng đau bụng không chịu nổi, cơ thể thẳng đứng không khỏi lui ra sau một bước.

Bên trái của anh ta, Kim Lăng cầm đao nhọn thẳng, một lần nữa đột nhiên đâm về phía trước.

Khóe miệng Nhậm Thiên Long hơi nhếch lên, hai chân mạnh mẽ tung ra một cú đá thẳng vào đầu đối phương.

Mấy đòn trước đó, đều bị đồng bạn ăn ý ngăn cản lại, lần này đối phương phải gắng mà đón đỡ.

Hai chân anh kết hợp mưu và lực, nếu như đánh trúng, sẽ ít đi một đối thủ.

Đòn này của Nhậm Thiên Long, gần như khiến Kim Lăng không còn sức chiến đấu nữa.

Tuy nhiên, tình hình vốn không như đã dự kiến ban đầu lại làm cho Nhậm Thiên Long vì thế mà run lên.

Hai chân đá vào một điểm, đột nhiên hiện ra một con dao nhọn, con dao nhọn cứng rắn mãnh liệt, đâm vào vị trí bắp chân của Nhậm Thiên Long.

Đối với biến số xuất hiện bất thình lình này, mặc dù Nhậm Thiên Long giật mình nhưng không hoảng hốt, cổ chân nhanh chóng nhảy vọt rút lui, thế nhưng, biến số vô thường, vô cùng quỷ dị, bởi vì đối phương nắm chắc thời cơ, vị trí đâm tới cũng vừa đúng, nên một đòn này của Nhậm Thiên Long, mặc dù có lui lại vẫn bị dao nhọn đâm vào.

Một dòng máu tươi, chảy theo đao của đối phương rút về, trào ra nóng hổi, rơi vào màn đêm tối tăm này, nhanh chóng biến mất.

Khuôn mặt của Nhậm Thiên Long bình thường không lường được, kiên nhẫn chịu đựng, vô tình xuất hiện một sợi gân nổi lên vì đau đớn mà căng cứng lên, chỉ là trên làn da màu vàng lúa mạch này, cùng với bầu trời hoàng hôn đang dần tắt này, không thể nào thăm dò được, cũng khó mà tìm thấy được.

Sau khi rút chân về, Nhậm Thiên Long miễn cưỡng đứng thẳng lại, chân phải run rẩy vì quán tính, cơ thể không tự chủ được mà hơi nghiêng.

Hai thanh đao nhọn?

"Mẹ kiếp!" Nhậm Thiên Long chửi mắng một tiếng.

Không ổn rồi! Nhậm Thiên Long đột nhiên quay đầu lại, anh ta cuống quít phát hiện, Kỷ Tuyết đang sắp bị hai người dẫn đi khỏi nơi này.

Nhậm Thiên Long căng thẳng, vội vàng xông lên, nhưng vừa định nhấc bước, một thanh đao nhọn liền đâm tới từ phía sau, vô cùng tàn nhẫn.

Nhậm Thiên Long tức giận xông thẳng về phía trước, một đống lửa giận trong lòng vội vàng nổ tung, anh ta nghiêng người về phía trước quỳ xuống đất, nửa người trên ngửa ra phía sau, hai tay chưởng ra lực mạnh về phía sau người.

Kim Lăng vừa mới đâm ra một đao, lại muốn đâm tới, bị thân pháp quỷ dị của Nhậm Thiên Long đánh trúng lồng ngực, đột nhiên lui về, không giấu được phun ra một ngụm máu tươi.

Hai người đàn ông cầm gậy bên cạnh, mặc dù đã sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn cố cưỡng ép mình xông lên, hai cây gậy sắt ở trên không trung lấy giáp công chi thế, hung hăng đập về phía Nhậm Thiên Long đang đứng dậy lần nữa, muốn xông lên phía trước cứu Kỷ Tuyết.

Nhậm Thiên Long nóng lòng chạy đi, lại dường như đã có linh cảm từ lâu đối với hành động này, vung hai tay lên, lại cứng rắn đón lấy sự tấn công của hai người. Cùng lúc đó, cánh tay anh ta trở nên trống không, trở tay đưa ra bắt lấy cây gậy sắt, kéo mạnh, hai người đã sớm không còn sực lực mà chống đỡ cơ thể bay thẳng lên không trung, ngửa mặt ngã xuống đất, ngất xỉu.

Mà lúc này, hai thanh đao nhọn đâm mạnh tới từ bên trái, đột nhiên tấn công về phía Nhậm Thiên Long, không có chút khoảng trống nào để tránh né được, lúc này anh ta không hề nghĩ ngợi, hai tay giơ về phía trước, vững vàng nắm lấy hai thanh đao mà Kim Lăng dùng lực đâm tới.

Lạnh lẽo mà sắc nhọn, máu tươi chảy xuống từ thân đao, giống như cái xác đầy máu, chói mắt lại quỷ dị.

Thấy một đòn đâm tới bị chặn lại, vừa định rút đao ra, lại phát hiện tay đối phương đang cầm lấy lưỡi đao, giống như hai cái kìm, làm thế nào cũng không động đậy được. Thấy không thể thu đao lại, Kim Lăng nhanh chóng vung chân, Nhậm Thiên Long đang hừng hực lửa giận, bởi vì nóng lòng muốn tiến về phía trước cứu Kỷ Tuyết, lập tức không cho Kim Lăng cơ hội, tay nắm lưỡi đao dùng lực mạnh kéo một cái, hai thanh đao, nặng nề vọt tới cổ anh ta.

Khí huyết như đông lại, Kim Lăng vừa muốn dùng lực lại ngất xỉu ngay lập tức.

Lần này Nhậm Thiên Long không hề lưu tình chút nào, ngay khi anh ta xoay người đi về phía trước, chuẩn bị đi cứu Kỷ Tuyết, một thanh đại đao sáng ngời lại chém về phía anh.

Đại đao bổ xuống mạnh mẽ, có thể xem là cực kỳ dũng mãnh, Nhậm Thiên Long đột nhiên kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một tay anh nắm lấy Ngân Đông Xích Ảnh đao trên mặt đất, liều mạng cản lại.

Choang! Ánh đao chợt lóe lên, lực chém của đao nặng nề, mang theo cảm giác đau đớn vọt tới lồng ngực Nhậm Thiên Long, mệt mỏi cộng thêm bị trọng thương, cả người và đao của Nhậm Thiên Long, giống như một quả bóng bay đầy hơi bị xì, bay thẳng ra phía sau.

Vị trí chính là ở con sông cách đó không xa.

Trong lúc bị lực chấn động làm cho bay vọt lên, dưới ánh đèn mờ mờ, Nhậm Thiên Long nhìn thấy một chàng trai không có răng cửa, đứng bên cạnh một người đàn ông trung niên, người này chính là tên mập lùn đã bắt cóc Kỷ Tuyết đêm đó.

"Đừng đuổi theo nữa, hãy dọn dẹp chiến trường trước đã."

Khi Nhậm Thiên Long bị Tống Bưu bắn rơi xuống sông, có vài tùy tùng của nhà họ Diệp muốn nhào xuống sông tiếp tục chém giết, lại bị giọng nói nghiêm khắc của Tống Bưu ngăn cản.

Khi Tống Bưu quay đầu lại, Đại Khoát Nha nhìn anh ta bằng một ánh mắt khẳng định.

Anh ta nhìn về phía con sông, ánh mắt lướt qua dòng sông sâu không thể nhìn thấy đáy, đôi mắt lóe lên một cái nhìn đầy phức tạp.

"Có thể sống hay không, đành xem vận mệnh của anh!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK