• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Bưu thấy thân thủ của Nhậm Thiên Long, vô cùng kinh ngạc, ông ta không thể tưởng tượng nổi một người bị thương nặng như vậy có thể chiếm thế thượng phong trong cuộc đấu giữa Kim Lăng và Thập Nguyệt.

Cái này không chỉ dựa vào sức mạnh khác người để chiến đấu, mà còn cần nghị lực và ý chí gấp mấy lần người thường.

Nhưng mà Nhậm Thiên Long lại làm được!

Khi Nhậm Thiên Long giao đấu với đám người kia, Tống Bưu vẫn luôn ẩn nấp ở trong rừng đã thấy rõ tất cả.

Nếu bỏ nhà họ Diệp ra, ông ta chưa từng có mâu thuẫn hay tranh chấp với Nhậm thiên Long, nếu như có thể, ông ta ngược lại hi vọng có thể đi chung với dạng người này.

“Đại ca, cô chủ nhà họ Kỷ.”

Lúc này, một đám đàn ông cầm đao đẩy Kỷ Tuyết đến trước mặt Tống Bưu, mà bên cạnh là Kim Lăng đang bị bắt giữ và sáu người Thập Nguyệt, ngoại trừ một người đàn ông và một thanh niên mặt lạnh, cùng Kim Lăng đang hôn mê, bốn người còn lại đều trọng thương vì bị đao chém, đám người giữ lại một mạng cho bọn chúng, giao cho Tống Bưu, chờ ông ta ra lệnh.

“Mang cô chủ nhà họ Kỷ đi, còn lại giết hết, không để bất cứ người nào còn sống!”

Theo tiếng Tống Bưu ra lệnh, Kim Lăng, Thập Nguyệt cùng sáu tên tinh nhuệ ở liên minh Huyết Dạ, tất cả đều chết dưới đao trong đêm tối.

Kim Lăng, Thập Nguyệt đến chết cũng không tin nổi, bọn chúng lại chết trong âm mưu của “Cố chủ”.

"Không xong rồi, đại ca nhìn xem!"

Ngay khi Tống Bưu muốn đem người rời đi, đột nhiên xung quanh bị bó đuốc thắp sáng, giống như một đám ma trơi bị thần linh điều khiển, tụ hợp lại, trùng trùng điệp điệp.

"Trời ạ, nhà họ Kỷ lại nhanh như vậy!"

Tống Bưu tê cả da đầu.

"Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ..."

Đại Khoát Nha thấy trận thế đang lao nhanh đến từ phương xa, cứng họng.

"Còn có thể làm sao nữa, nhanh nhảy xuống sông, nhảy xuống sông, nhanh!"

Tống Bưu biến sắc, vội vàng huy động đám người nhảy xuống sông Diên Vân.

"Đại ca, có phải xử lý người phụ nữ này không!”

Dưới tình huống nguy cấp, một người đàn ông hướng đao đến trước mặt Kỷ Tuyết.

“Con mẹ nó, đến lúc nào rồi, mày còn muốn chúng ta bị đuổi giết đến chân trời góc biển sao?"

Tống Bưu chửi một tiếng, sau đó hét to với Đại Khoát Nha: “Khoát Nha, nhảy xuống sông nhớ nắm chặt lấy tao.”

"Đại ca, anh yên tâm, Khoát Nha biết bơi, thề sống chết bảo vệ đại ca."

“Vẫn là Khoát Nha tốt nhất!”

Da mặt của Tống Bưu cũng đủ dày, ông ta vui mừng theo Đại Khoát Nha nhảy vào dòng nước xiết đang tràn vào con sông.

Đêm đó, có thể nói là Dương Thành vô cùng náo nhiệt.

Tống Bưu vốn định dẫn người nhảy xuống sông để chạy trốn, để lại một hiện trường “Không có chứng cứ”, tiếc là thủ đoạn của quản gia nhà họ Kỷ là Tần Viễn Trung vô cùng quyết liệt, thật sự chỉ cần “Đào sâu ba thước”, từ dưới nước bắt được năm sáu tên tùy tùng của nhà họ Diệp.

Với chuyện Kỷ Tuyết bị trọng thương, dưới sự tra tấn khốc liệt, ông ta biết được, cậu chủ của nhà họ Diệp đã lén lút thông đồng với “Phục tiêu đường” Thôi Minh Kiệt của liên minh Huyết Dạ để làm chuyện này.

Vốn mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được mà trở thành đồng bọn, nhưng vì chuyện đã bại lộ mà phải chịu tai họa từ cơn giận của Kỷ Chính Lãng giáng xuống.

Bên ngoài đồn rằng, con trưởng của nhà họ Diệp là Diệp thành Không bị chính bố mình là Diệp Vĩ Dân kéo từ trên giường ấm xuống, hành hung đến nỗi không ai dám nhìn thẳng vào khuôn mặt của anh ta.

Bệnh viện Nhân dân Dương Thành.

Bên ngoài bệnh viện xuất hiện rất nhiều vệ sĩ áo đen, khiến những người ra vào đều lo lắng, tưởng rằng thủ trưởng cấp cao đến bệnh viện.

Trên tầng bốn, từ cửa thang máy đến cuối hành lang đều có những người đàn ông cường tráng với thân thủ nhanh nhẹn đang đứng nghiêm.

Đám người đã dàn sẵn trận địa, sẵn sàng đón quân địch, dường như nếu ở đây có bất cứ thứ gì khác lạ, trong nháy mắt bọn họ sẽ nhanh chóng lao đến.

Lúc này, trong một căn phòng rộng lớn lại yên tĩnh lạ thường.

Một cô gái với sắc đẹp rung động lòng người đang yên tĩnh nằm trên giường, trên khuôn mặt của cô có vài vết thương, ở bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô, sợ làm cô đau.

Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng nắm chặt tay của cô gái, nhìn chằm chằm cô thật lâu, sắc mặt ôn hòa lúc đầu lại bắt đầu chuyển sang bi thương, sau đó lại chuyển sang vẻ tự trách.

Dường như người này có thể khống chế tâm trạng của mình, sau khi trải qua đau thương và những rối loạn trong lòng, ông ta lặng lẽ nhẹ lau giọt nước mắt từ khóe mắt, giống như ném ra một chút tang thương, lạnh lùng và tuyệt tình.

Ông ta dịu dàng nâng tay của cô gái đặt trong lòng bàn tay mình, gục đầu xuống, không biết đã qua bao lâu, ông ta mới nhẹ nhàng đặt tay của Kỷ Tuyết vào trong chăn.

Đời này ông ta chỉ rơi nước mắt hai lần, lần trước là khi vợ ông ta mất.

Chậm rãi đứng dậy, trên khuôn mặt của Kỷ Chính Lãng xuất hiện thêm một chút u sầu.

Ra ngoài phòng bệnh, Kỷ Chính Lãng đi vào hành lang, đi được một nửa ông ta dừng lại, quay người lại nhìn một người đàn ông trung niên lớn tuổi hơn mình.

Bốp! Dường như điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, ông ta tát người đàn ông kia một cái: “Tần Viễn Trung, mạng của ông, trước tiên tôi sẽ giữ lại cho ông!”

"Lão gia, mạng của thuộc hạ sau này sẽ là của lão gia!"

Tần Viễn Trung khom lưng, sau khi phải chịu một cái cái tát, trước mặt Kỷ Chính Lãng lui về sau một bước, cúi đầu thật sâu.

Đối với cảnh tượng này, khuôn mặt vệ sĩ đi theo không giận không lo.

Trên thế giới chỉ có người đàn ông trước mắt này mới có thể tát ông ta, nếu là người bình thường, chịu một ánh mắt nghiêm nghị của Tần Viễn Trung thôi đều có thể sẽ phải gánh chịu một trận hành hung vô tình, chứ đừng nói là cái khác.

Đối với vị quản gia uy nghiêm này của nhà họ Kỷ, bọn họ sợ hơn là kính trọng, mà đối với chủ của nhà họ Kỷ Kỷ Chính Lãng, thái độ của bọn họ lại là ngược lại.

Cũng chính bởi vì có hoàn cảnh như thế này, nhà họ Kỷ là gia tộc có địa vị không thể rung chuyển ở Trung Đông.

Kỷ Tuyết bị xuất huyết nội sọ và xuất huyết khoang dưới nhện lan rộng, sau khi được cấp cứu đã qua cơn nguy kịch, các dấu hiệu đều bình thường. Nhưng do tổn thương cấp tính nặng, ngoài tiềm thức, tri giác và tính tự chủ cũng mất.

Diệp Thành Khôn liên hợp với Thôi Minh Kiệt của liên minh Huyết Dạ, khiến Kỷ Tuyết trọng thương, suýt nữa trở thành người thực vật.

Chuyên gia của bệnh viện cho đáp án không mấy lạc quan, nhưng cũng không loại trừ khả năng có thể thức tỉnh, về phần bao lâu mới có thể thức tỉnh, điều này phải xem may mắn của Kỷ Tuyết.

Con gái được nhà họ Kỷ nâng niu trên tay gặp phải cơn ác mộng này, đây đều do Tần Viễn Trung ông thất trách, lẽ ra phải nhận sự trừng phạt nghiêm khắc nhất, nhưng mà Kỷ Chính Lãng lại tha thứ cho ông ta lần này.

Đây là ân đức, nếu cần, sau này ông ta sẽ dùng sinh mạng của mình đến trả lại.

Gia chủ của nhà họ Kỷ không phải là không cực kỳ bi thương, thế nhưng Tần Viễn Trung đã cầm quyền ở nhà họ Kỷ nhiều năm, một chữ “Giết” sao có thể loại bỏ ông ta?

Người đứng càng cao, càng cân nhắc được lợi hay hại.

Kỷ Chính Lãng thấy Tần Viễn Trung hành đại lễ cúi đầu, trong chốc lát vẻ mặt của ông ta trở nên kiên nghị, sau đó ông ta lập tức quay người đi đến thang máy. Tần Viễn Trung thấy vậy, càng thêm cung kính, theo sát phía sau.

Khuất phục và kính trọng, là hai thứ khác nhau.

Tần Viễn Trung đối với Kỷ Chính Lãng là "Trạch tâm nhân hậu", chắc hẳn cũng biết được nguyên do, nhưng sau khi trải qua chuyện này, Tần Viễn Trung chỉ có dốc lòng trung thực với Kỷ Chính Lãng, không bằng một con chó.

Ban đêm luôn luôn có thể khiến người ta yên tĩnh, để con người có lý do để tin tưởng nó cách xa sự sôi nổi, rối ren của cuộc sống.

Lúc này, trong rừng hỗn tạp, dòng sông cong cong, dòng nước xiết sẽ tràn qua toàn bộ khu rừng.

Lá cây khô rơi xuống dòng nước, mặc cho dòng nước cuốn đi, không còn một chút tiền đồ.

Bởi vì được truyền dịch, tẩm bổ, vùng nước này trở thành vùng nước mạnh nhất ở nơi này. Nhưng cho dù nó có quyền năng ngập trời, cũng không thể rung chuyển được những chiếc lá mỏng manh, sâu và dồi dào trên nhánh cây bên trên.

Khúc sông ngoằn ngoèo, âm thanh trong trẻo, ở trên một khu đất trũng của vùng nước có một chàng trai đang nằm lẻ loi ở đó.

Quần áo của chàng trai rối loạn, trên người là những vết thương bắt mắt, giống như bị một thứ gì đó to lớn chà đạp, trong đó vết thương ở ngực trái và vai phải nghiêm trọng nhất.

Ngủ say có thể khiến cho một người quên đau đớn, đặc biệt là một người mang đầy thương tích.

Dòng nước vô tình lướt qua bàn chân trần của anh, mang theo một tia lạnh buốt và cuồng vọng.

Hai con chim nhỏ đến gần vùng nước, đột nhiên thấy khu vực của mình bị con người lạ lẫm này xâm nhập, dường như cảm thấy rất mới lạ, nhanh nhạy bay lên trên chàng trai, bọn chúng cũng gan lớn, cũng không sợ làm như thế sẽ kinh động đến đối phương.

Mỗi chú chim đi một chỗ, một thì đi qua đi lại trên mặt chàng trai, một thì giẫm đạp vết thương trên ngực trái của anh, dường như cảm thấy không có gì khác biệt với vật thể khác, khi chúng thăm dò chàng trai không ngừng réo lên.

Khi chú chim nhỏ đang nhìn chằm chằm vào một chỗ, đôi mắt của bọn chúng đặc biệt lớn, óng ánh giống như dòng nước đang chảy xiết kia, đôi mắt màu vàng xanh lá, kỳ lạ lại đẹp mắt.

Đây là quỷ điểu trong rừng, tiếng kêu của bọn nó rất đơn giản, sẽ chỉ kêu "Ken két", liên tiếp kêu mấy chục lần. Quỷ điểu không làm tổ trên cây mà lại làm ở dưới đất.

Bọn chúng thích làm tổ trên bãi cỏ trong rừng, bởi vậy thường xuất hiện trên những ngọn đồi xanh mướt hoặc con đường dọc dòng sông.

Nơi ở không có chút gợn sóng nào, dường như có chút mất mát, bất mãn, thế là nhóm của nó chuẩn bị xuất phát đến chỗ của anh, thế nhưng đột nhiên “Phụt” một tiếng, chẳng biết quái vật khổng lồ xông đến từ lúc nào, đầu lưỡi cong lên, hút vào trong miệng.

Chất nhầy trắng sữa rơi xuống trên mặt Nhậm Thiên Long.

Con quái vật khổng lồ có màu son, đứng bằng bốn chân, phía trên khoang miệng lớn và tối tăm là đôi mắt dữ tợn, khiến người ta sợ hãi vô cùng.

Sau khi nuốt hai con quỷ điểu, dường như vật này chưa hết hứng, nó đánh hơi trên người Nhậm Thiên Long, cái mũi mở ra lại đẩy vào, phát hiện đối phương không có động tĩnh, quay người đi vài bước, sau đó lại dò xét quay đầu lại, chợt nhảy vọt một cái, sau đó hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.

Tốc độ nó nhảy cực nhanh, giống như một dư ảnh màu đỏ, lại giống như ma quỷ.

Xa xa, ánh sáng ảm đạm như lưu ly, nếu như không hết sức nhìn sẽ cảm thấy đây là ảo giác, như mơ như khói.

Vậy mà lúc này trước của nhà họ Kỷ, đèn được đốt to rõ, mặc dù đã là ban đêm, cột đá và thềm đá dưới ánh sáng của đèn lại càng sáng rõ, sáng như ban ngày.

“Lão gia, Vi Dân đến gặp.”

Ông ta Mới từ bệnh viện trở về, vừa vào bên trong đã thấy một chàng trai trắng nõn đến báo.

Nghe vậy, Tần Viễn Trung đứng sau lưng Kỷ Chính Lãng nhướng mày, chợt tiến lên đón lấy áo khoác của Kỷ Chính Lãng.

Kỷ Chính Lãng không nói lời nào, ông ta cũng không dám hé răng.

“Để ông ta chờ ở phòng khách.”

Kỷ Chính Lãng không mặn không nhạt phân phó, người kia nghe xong, nhận lệnh, sau đó khom người đi ra ngoài.

Được Tần Viễn Trung hầu hạ, Kỷ Chính Lãng đổi sang quần áo bình thường, ông ta sửa sang cổ áo vạt áo rồi đi ra ngoài, nhưng hướng đi không phải phòng khách, mà là thư phòng.

Lúc này, bởi vì Diệp Vi Dân đến nên phòng khách khá quạnh quẽ, không có người làm pha trà, cũng không có người nhà họ Kỷ đến tiếp đón, cứ như vậy để gia chủ nhà họ Diệp uy nghiêm của Dương Thành ở chỗ này.

“Ngài Diệp, sao lại không thấy người của nhà họ Kỷ tới chứ!”

Một người đàn ông trung niên đứng sau Diệp Vi Dân, thấy chủ của mình bị nhà họ Kỷ vắng vẻ, lúc này vô cùng tức giận.

“Không sao, ông ta sẽ ra thôi, nhớ kỹ, cho dù xuất hiện tình huống như thế nào, ông cũng không được nhúng tay vào, biết chưa?”

Diệp Vi Dân mặc tây trang màu đen, chỉnh tề mà thẳng tắp, trông có sức sống vô cùng, nhưng khuôn mặt của ông ta lại có chút tiều tụy, cho dù có quần áo tươi mới cũng không thể che được vẻ lo nghĩ.

"Vâng.” Người đàn ông trung niên khom lưng nhận lệnh.

“Hy vọng chuyện này có thể giải quyết trong hòa bình.”

Diệp Vi Dân nghĩ thầm: “Viện quân của mình chắc cũng sắp đến rồi.”

Trong thư phòng của nhà họ Kỷ có vô số điển tích, tranh chữ của danh nhân cũng nhiều.

Kỷ Chính Lãng viết cái gì đó trên bàn sách mộc mạc, Tần Viễn Trung ở trước mặt cung kính đứng nghiêm.

Không bao lâu sau, Kỷ Chính Lãng đứng dậy, đưa bức thư đã viết xong giao cho Tần Viễn Trung.

"Phái người đưa tin này ra ngoài, mặt khác, ông dẫn người đến nhà họ Diệp, nên làm như thế nào, cahwcs ông cũng không cần tôi nói đi."

"Lão gia yên tâm, thuộc hạ biết phải làm sao."

Tần Viễn Trung khom lưng lĩnh mệnh, tiếp nhận thư, sau đó vội vàng rời đi.

Tần Viễn Trung ra ngoài không lâu, chàng trai trắng nõn lại đến bẩm báo.

"Lão gia, một vị thủ trưởng của Dương Thành đến.”

Nghe vậy, Kỷ Chính Lãng nhướng mày, đứng dậy đi ra ngoài.

Đêm đó, rốt cuộc trong phòng khách của nhà họ Kỷ đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được.

Một người làm đã về hưu của nhà họ Kỷ nhớ lại nói, khi Kỷ Chính Lãng thấy Diệp Vi Dân đã tát ông ta một cái, bởi vì có thủ trưởng của Dương Thành cực lực điều hòa, sau đó có hai tên quân đội thủ trưởng vì sợ tình thế chuyển biến xấu, tạo áp lực khiến Kỷ Chính Lãng để việc này chìm xuống.

Dù sao Dương Thành cũng là nơi tiếp giáp với kinh đô của Thiên Triều, nếu như hai đại gia tộc đột nhiên làm to chuyện, sẽ liên lụy đến quan chức bọn họ, dưới tình huống này, nhà họ Kỷ không thể không để chuyện này chìm xuống.

Nhà họ Diệp bị cưỡng chế viết một tấm chi phiếu kếch xù đưa cho nhà họ Kỷ, nhưng trước cửa nhà họ Diệp đã bị người của Tần Viễn Trung dẫn đến chà đạp, dù chưa tìm được Diệp Thành không, nhưng lại khiến nhà họ Diệp tan tành.

Đặc biệt là phòng khách được nhà họ Diệp tráng men trang hoàng xa hoa, tức thì bị phá nát toàn bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK